Thần Y Xuất Chúng

Chương 27: Chụp Ảnh


Đọc truyện Thần Y Xuất Chúng – Chương 27: Chụp Ảnh


Hoàng Hách hoàn toàn chìm trong niềm vui tu luyện, anh không biết những người khác tu luyện thế nào, nhưng anh tu luyện Trường Sinh Tiên Kinh, cả người cứ như đang ở trên một chiếc giường lớn thoải mái, bên cạnh còn có hơn mười hầu gái ngoại hình xinh đẹp hầu hạ, cả người chẳng có chỗ nào không thoải mái.
Anh cảm nhận một cách tỉ mỉ, muốn tìm ra nguồn gốc của sự thoải mái này.

Dần dần, Hoàng Hách cuối cùng cũng hiểu ra.

Con đường tu luyện nhờ dùng Thiên Trường Tiên Kinh, khiến cả người Hoàng Hách như một miếng nam châm, sức mạnh bí ẩn trong không khí xung quanh, dần dần bị hấp thụ.
Từ trong Trường Sinh Tiên Kinh, Hoàng Hách hiểu những sức mạnh này bị thu nạp gọi là linh khí.

Những linh khí này sau khi bị thu nạp, dần dần sẽ tập trung trên kinh mạch của Hoàng Hách, sau đó tụ lại thành thể khí lờ mờ nhờ đang xoay chuyển không ngừng trong kinh mạch.
Cùng với việc xoay chuyển không ngừng của luồng khí này, Hoàng Hách cảm thấy chân khí kia ở trong cơ thể đang dần phát triển lớn mạnh, mặc dù sự lớn mạnh này cực kỳ chậm, nhưng Hoàng Hách là chủ nhân cơ thể vẫn có thể cảm nhận được rõ ràng.
Không biết qua bao lâu, Hoàng Hách dần bừng tỉnh từ trong việc tu luyện.

Không phải anh không muốn tiếp tục tu luyện, mà là bị cơn đói đánh thức.

Mở mắt ra, Hoàng Hách nhìn đồng hồ treo trên tường, chân mày nhếch lên.
“Thế mà đã năm giờ rồi?”, Hoàng Hách ơ một tiếng, trong mắt lộ vẻ kinh ngạc.

Anh nhớ lúc mình bắt đầu tu luyện chưa tới 8 giờ sáng, ai ngờ luyện như vậy thế mà đã đến 5 giờ chiều.

Theo cảm nhận của Hoàng Hách thì bản thân mới chỉ tu luyện có một lúc.
“Giờ mình cuối cùng cũng hiểu tu luyện bất kể thời gian mà người ta thường nói rồi, trong cảm giác này, thời gian căn bản không phải là thứ giá trị nhất”, Hoàng Hách nói thầm trong bụng.
Tỉnh táo lại, Hoàng Hách bắt đầu kiểm tra thành quả tu luyện lần đầu.

Cảm nhận rõ ràng luồng chân khí trong cơ thể, chỉ thấy luồng chân khí này tăng lên gần gấp đôi so với trước khi tu luyện.

Nhưng dù có tăng lên gấp đôi thì chân khí trong cơ thể Hoàng Hách vẫn chỉ có một chút đó.
Phát hiện này khiến Hoàng Hách chìm trong suy tư.
Chân khí trước khi tu luyện chính là được sinh ra do hấp thụ sức mạnh lạnh băng trong viên đá thô ngọc bích.

Thời gian sinh ra luồng chân khí đó chắc còn chưa tới năm phút.
Hơn nữa bản thân lúc này gần như tu luyện cả một ngày, thế mà cũng mới tu luyện ra được chút chân khí đó, hiệu quả cao hay thấp, không cần nói cũng biết.
“Đáng tiếc viên đá thô ngọc bích này chỉ có một viên, còn không phải của mình, nếu mình có nhiều đá thô ngọc bích thế này, thì tu vi của mình chẳng phải sẽ lên như ngồi trực thăng sao?”, lòng Hoàng Hách hơi dao động: “Tìm cơ hội, mình phải đi hỏi thử người đàn ông trung niên lấy được đá thô ngọc bích này ở đâu”.
Đúng lúc Hoàng Hách đang thầm nghĩ về vấn đề này, thì bên ngoài vang lên âm thanh kỳ lạ.
Hoàng Hách nhảy xuống giường, song ngay sau đó, Hoàng Hách lại sợ hết hồn, lúc này động tác của mình nhẹ nhàng hơn nhiều, tốc độ cũng nhanh hơn bình thường.
“Chẳng lẽ đây chính là do tu luyện ra chân khí?”, Hoàng Hách mừng thầm: “Nếu đợi đến khi chân khí trong người mình ngày càng mạnh, y thuật mạnh mẽ ghi chép trong ‘Y Tiên Chân Giải’ chắc chắn cũng có thể dùng được”.
Bên ngoài lại có âm thanh kỳ lạ, Hoàng Hách lấy lại tinh thần, lặng lẽ mở cửa phòng, đi ra ngoài.
Vừa ra khỏi cửa phòng, Hoàng Hách đã thấy một cô gái quay lưng vào anh, đứng ở trên một chiếc ghế, trong tay cầm một cái điện thoại lia lung tung xung quanh, nhìn từ góc độ của Hoàng Hách, vừa hãy có thể thấy được hình ảnh trong điện thoại, không ngờ lại là mở chức năng chụp ảnh.

“Cô nhóc Tô Lệ này đang làm gì thế?”, trong lòng Hoàng Hách thấy khó hiểu, nén tiếng bước chân, lặng lẽ đi đến phía sau Tô Lệ.

Cơ thể tu luyện được ra chân khí rồi, dù chỉ có một chút, những cũng khiến bước chân của Hoàng Hách nhẹ nhàng hơn, đến tận lúc đi tới sau lưng Tô Lệ, Tô Lệ vẫn không phát hiện.
Tô Lệ rất chăm chú, quét camera khắp các góc của nhà, dường như đang tìm cái gì đó.

Cuối cùng, cô bắt đầu xoay người, camera trong tay cũng dịch xuống dưới.
Đột nhiên, Tô Lệ thấy trên màn hình điện thoại mình xuất hiện mặt một người đàn ông, hơn nữa, gương mặt này còn đang cười tủm tỉm với cô.
“Á, ma!”, cơ mặt Tô Lệ giần giật, kinh ngạc hét lên, vô thức lùi ra sau.

Song cô lại quên mất mình đang đứng trên ghế, lùi ra sau thế này, bỗng bước hụt, chẳng có cả thời gian phản ứng, cả người đã ngã thẳng cẳng ra sau.
Tô Lệ trong lúc hoảng sợ vừa định hét lên lần nữa, thì đột nhiên lại cảm giác cơ thể mình lơ lửng, xoay đầu nhìn, chỉ thấy Hoàng Hách đang cười tủm tỉm nhìn mình.
Thì ra vừa nãy lúc cô ngã ra sau, Hoàng Hách đã đỡ lấy cô.

Mà lúc này, cô được Hoàng Hách ôm trong lòng, tư thế hơi… xấu hổ.
Bế kiểu công chúa.
Nhưng ngay sau đó, cô đã cảm thấy chỗ nào đó của mình hình như hơi kỳ lạ, cúi đầu nhìn, chỉ thấy bàn tay Hoàng Hách thế mà lại vòng từ lưng ra ôm lấy cơ thể mình, sau đó nửa bàn tay đè lên chỗ nào đó của mình.
“Này, tay anh để đâu đó?”, Tô Lệ nhe răng nói, hung dữ lườm Hoàng Hách, dáng vẻ đó cứ như sắp ăn tươi nuốt sống Hoàng Hách vậy.

“Ặc, vừa nãy vội quá, không nghĩ nhiều thế”, Hoàng Hách đỏ bừng mặt, vội vàng giải thích.

Nhưng lúc này, cảm giác mềm mại và đẫy đà trên tay truyền tới khiến tay Hoàng Hách bóp vào theo bản năng.
“Hoàng Hách, anh cái đồ dê xồm”, ngay sau đó, cô cuối cùng cũng bùng nổ, trong phòng như gà bay chó sủa.
Mãi một lúc lâu mới yên tĩnh lại.
Trên sofa, Hoàng Hách nhìn Tô Lệ ngồi đối diện với vẻ mặt cạn lời: “Lệ Lệ, rốt cuộc em làm gì thế? Sao lại cầm điện thoại chụp qua chụp lại?”.
Nói rồi, Hoàng Hách xoa mu bàn tay mình, ở đó có một dấu răng rõ ràng như được xăm lên khiến người ta chú ý.
“Hừ, chẳng phải là buổi sáng anh nói mấy lời kỳ lạ như vậy.

Cái gì mà muốn nhìn em thì lúc nào cũng có thể, em nghĩ bụng có phải anh lắp camera trong phòng không”.
Tô Lệ thở dốc, cứ như vừa trải qua chiến tranh thế giới, quần áo hơi xộc xệnh, cúc áo trước ngược còn thiếu mất một cái, lộ ra một mảng trắng bóc: “Mắt đừng có nhìn lung tung, cẩn thận em cắn anh đấy”.
Nói rồi, gương mặt xinh đẹp của cô ửng hồng, vội vàng kéo vạt áo: “Nhược Nam nói loại camera này thường không tìm được, nhưng sau khi mở máy ảnh thì có thể chụp được”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.