Thần Y Xuất Chúng

Chương 20: Để Tôi Thử Xem


Đọc truyện Thần Y Xuất Chúng – Chương 20: Để Tôi Thử Xem


“Ngay lập tức tiêm thuốc trợ tim, máy khử rung tim chuẩn bị”, Vương Húc Minh ngay lập tức nói.
Chẳng mấy chốc, thuốc trợ tim đã được tiêm, nhưng người đàn ông trung niên vẫn không có phản ứng gì.
“Khử rung tim, ba lần!”, Vương Húc Minh lại chỉ huy, nhưng ánh mắt thì lại liếc lên chiếc đồng hồ treo tường.

Bất giác đã đến 10 giờ tối rồi.
Ba lần khử rung tim xong rất nhanh, nhịp tim của người đàn ông trung niên vẫn chưa hồi phục.
“Chủ nhiệm Vương, làm nữa không?”, y tá xin chỉ thị.
“Thôi, báo tử vong đi”, Vương Húc Minh lại nhìn đồng hồ treo tường, nghĩ một lúc dứt khoát nói.
“Cái gì? Chủ nhiệm Vương, chúng ta vẫn chưa cố hết sức cứu mà”, Quách Lai lớn giọng phản bác: “Tôi đề nghị tiến hành khử rung tim một đợt nữa”.
“Hừ, cậu là bác sĩ phẫu thuật chính hay tôi?”, Vương Húc Minh đanh mặt: “Tôi đã nói không cứu được nữa thì là không cứu được nữa”.
Mặt Quách Lai tái xanh, bị chọc tức nói không nên lời.

Là một bác sĩ, sao có thể lỗ mãng như vậy? Đây là một mạng người, nói bỏ cuộc là bỏ cuộc sao?
“Không được, chúng ta cố gắng thêm lần nữa”, Quách Lai lớn giọng kiên trì nói: “Dù thế nào là bác sĩ chúng ta đều phải không thẹn với lương tâm”.
Nói rồi anh ấy tự cầm máy khử rung tim, đặt lên ngực của người đàn ông trung niên.
Y tá tiếp dụng cụ bên cạnh xung phong hỗ trợ cho Quách Lai: “Thiết bị đã chuẩn bị xong!”.
Ánh mắt Quách Lai kiên nghị: “Bắt đầu!”.
Một nhóm bác sĩ lại bắt đầu bận rộn, sắc mặt bọn họ trang nghiêm, động tác của ai cũng chăm chú.
Hoàng Hách nhìn những người này, trên mặt dâng lên sự kính phục.
Đây mới là bác sĩ chân chính, hoặc là không chữa, một khi bắt đầu chữa thì chắc chắn sẽ không dễ dàng bỏ cuộc, dù hi vọng nhỏ nhoi, cũng phải dốc hết sức.
Chỉ có Vương Húc Minh khoanh tay trước ngực, cười khẩy nhìn mọi việc.

Vốn dĩ anh ta định kết thúc ca phẫu thuật sớm, như vậy vẫn có thể đến kịp qua đêm mặn nồng với người tình của anh ta, thế mà lại gặp phải cái đồ cứng đầu như Quách Lai.
Anh ta vừa bực bội, trong lòng còn dâng lên chút khinh thường.

Là bác sĩ dày dặn kinh nghiệm, anh ta đương nhiên nhìn ra được tình hình của người đàn ông trung niên hiện tại muốn cứu thì cực kì khó khăn.

Cho nên anh ta dứt khoát không vội rời đi, anh ta muốn xem thử, Quách Lai thất bại thế nào.

Hơn nữa đến lúc đó, anh ta cũng có thể đẩy trách nhiệm cái chết của bệnh nhân cho Quách Lai.
Ở một nơi khác, trong mắt Lý Yên đang nhìn màn hình cũng tràn ngập lạnh lùng.


Cô từ nhỏ đã được tiêm vào đầu tư tưởng bệnh nhân là trời, thế mà lại thấy được hành vi thế này của Vương Húc Minh, điều này khiến lòng cô đang cuộn trào một cơn giận, cô lúc này chỉ muốn xông vào phòng bệnh, tẩn cho đồ khốn Vương Húc Minh một trận.

Nhưng mà Lý Yên kiềm chế được rồi, giờ là thời khắc quan trọng của việc cấp cứu, không thể có sơ sót gì.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, người đàn ông trung niên trong phòng bệnh không có phản ứng gì hết, trên màn hình máy móc bên cạnh anh ta, một đường thẳng tắp kéo dài miên man, dường như không có điểm cuối.
Mặt Quách Lai toàn mồ hôi, trong mắt lộ vẻ buồn bã.

Cùng với sự trôi đi của thời gian, anh ấy hiểu, cơ hội cứu được người đàn ông trung niên này ngày càng nhỏ bé.
Cuối cùng, anh ấy thở dài thườn thượt: “Tuyên bố bệnh nhân tử vong!”, nói rồi, anh ấy cúi gập người với người đàn ông trung niên.

Những nhân viên khác thấy vậy cũng lặng lẽ cúi mình, bọn họ đều biết, ca phẫu thuật này mình đã cố hết sức rồi.
“Hừ, phí công toi”, Vương Húc Minh hừ một tiếng, trong giọng đầy vẻ khinh thường: “Quách Lai, nếu ca phẫu thuật này đã do cậu mổ chính, vậy trách nhiệm cái chết của bệnh nhân do cậu chịu đi”.
“Chủ nhiệm Vương, ca phẫu thuật này rõ ràng là…”, một y tá không nhịn được lên tiếng phản bác, song cô chưa nói hết, Quách Lai đã vỗ vai cô, kiên nghị nói: “Là tôi không cứu được, tôi đương nhiên sẽ chịu trách nhiệm”.
Nói rồi, anh ấy nhìn y tá, buồn bã nói: “Báo tử đi”.
“Khoan đã”, đúng lúc này, Hoàng Hách đột nhiên nói: “Có lẽ bệnh nhân vẫn còn cơ hội cứu chữa”.
“Cái gì?”, mọi người đều trợn tròn mắt, ngạc nhiên nhìn Hoàng Hách.

Dù thế nào họ cũng không ngờ được bác sĩ thực tập vẫn luôn im lặng này lại đột nhiên nói như vậy.
“Ha ha, tôi nhớ không nhầm thì cậu là bác sĩ thực tập khoa nhi nhỉ?”, Vương Húc Minh lạnh lùng nhìn Hoàng Hách: “Ở đây cậu không có tư cách nói chuyện”.
Hoàng Hách hờ hững nhìn Vương Húc Minh, giọng nói hơi lạnh lùng: “Tôi không có tư cách, vậy bác sĩ thất đức như anh càng không có tư cách nói chuyện”.
“Cậu nói gì? Có tin một câu nói của tôi có thể khiến cậu cút đi không?”, Vương Húc Minh nổi giận, anh ta rõ ràng nhìn thấy được sự khinh thường sâu sắc trong mắt Hoàng Hách.
Hoàng Hách lạnh lùng nhìn Vương Húc Minh một cái, không để ý anh ta, dường như không muốn nói với anh ta câu nào.
“Bác sĩ Hoàng Hách, lời cậu nói vừa nãy là có ý gì?”, Quách Lai đi đến trước mặt Hoàng Hách, nói bằng vẻ mặt nghiêm túc.
“Để tôi thử xem”, Hoàng Hách nhìn Quách Lai, trịnh trọng nói.
Chương 21: Quỳ xuống gọi tôi là ông nội đi (1)
“Để tôi thử xem!”, Hoàng Hách nhìn Quách Lai, trịnh trọng nói.
Sắc mặt Quách Lai do dự, dường như không thể quyết định.

Những trường hợp chết người do không cứu chữa được xảy ra rất thường xuyên, nhưng nếu để một bác sĩ thực tập tham gia phẫu thuật, tính chất sẽ không còn như vậy nữa.

Nếu bị người ta cố tình phóng đại sự việc, nói bệnh viện coi thường tính mạng, để một bác sĩ thực tập tham gia phẫu thuật nên dẫn đến bệnh nhân tử vong, bệnh viện sẽ chịu một luồng dư luận rất lớn.
“Xí, cậu sao”, Vương Húc Minh cười khẩy với vẻ coi thường: “Cậu cũng không nhìn lại thân phận của mình đi, bác sĩ thực tập!”.
Anh ta cho rằng y thuật có quan hệ mật thiết với tuổi tác.


Như anh ta đây một người đã làm bác sĩ hơn hai mươi năm, từng gặp rất nhiều trường hợp phức tạp, nên y thuật tự nhiên cũng giỏi lên.

Nhưng một bác sĩ thực tập vừa mới tốt nghiệp ra trường như Hoàng Hách, làm gì biết y thuật gì chứ.
“Anh không làm được, không có nghĩa là người khác không làm được!”, Hoàng Hách lạnh lùng nhìn Vương Húc Minh, rồi lại lên tiếng: “Y thuật vốn kèm theo kỳ tích, nếu đến một bác sĩ mà không có can đảm theo đuổi kỳ tích, thì y thuật có cao đến mấy cũng chỉ là một lang băm thôi!”.
Lời nói của Hoàng Hách âm vang từng chữ một, như tiếng sấm dội trong tim mọi người.

Mọi người nghe xong như được ngộ ra điều gì đó, nên ánh mắt nhìn Hoàng Hách cũng thêm nhiều phần khâm phục.

Không cần biết y thuật của Hoàng Hách như thế nào, chỉ cần dựa vào anh có thể nói ra câu này cũng đủ khiến mọi người khâm phục.
Chỉ có mình Vương Húc Minh tức tối, câu nói này của Hoàng Hách chẳng phải là gián tiếp chửi anh ta là lang băm hay sao, Vương Húc Minh tức giận nhìn Hoàng Hách: “Được, được, được, kỳ tích đúng không, bác sĩ Hoàng Hách, hôm nay nếu cậu có thể cứu sống được người này, mẹ nó chứ tôi sẽ quỳ xuống gọi cậu là ông nội!”
“Được, anh nói đấy nhé!”, Hoàng Hách mỉm cười nói: “Y tá, có kim bạc dùng trong Đông y không?”.
Y tá tiếp dụng cụ nhìn Quách Lai, Quách Lai do dự một lúc nói: “Đi lấy đi”.
Tuy kim bạc là dụng cụ trong Đông y, nhưng Bệnh viện Nhân dân dù sao cũng là bệnh viện lớn đứng nhất nhì ở Hải Thành, nên đương nhiên là có, một lúc sau, y tá tiếp dụng cụ lấy một bọc kim bạc đưa cho Hoàng Hách.
Hoàng Hách cầm một cây kim lên, nhìn một lát, chất lượng tuy bình thường nhưng cũng đủ dùng.
Mọi người đều không nói gì nữa, im lặng nhìn Hoàng Hách.

Vương Húc Minh cười khẩy, nhìn Hoàng Hách cầm kim, vẻ khinh thường trên khuôn mặt lại càng rõ hơn.

Là một chuyên gia trong lĩnh vực Tây y, anh ta luôn coi thường Đông y, một ca bệnh đến Tây y còn không cứu được, thì làm gì có chuyện chỉ dựa vào mấy cây kim bạc mà cứu được chứ.
Đứng trên bàn phẫu thuật, tay cầm một cây kim bạc, ánh mắt của Hoàng Hách sáng ngời, lập tức, kinh lạc mạch tượng bên trong cơ thể của người đàn ông trung niên này hiện rõ trong mắt Hoàng Hách.
Hoàng Hách im lặng nhìn, cây kim bạc trong tay mãi vẫn chưa cắm xuống.
“Không dám làm chứ gì, biết ngay cậu chỉ ra oai thôi mà!”, Vương Húc Minh tóm lấy mọi cơ hội để nói mỉa.

Nhưng không ai để ý anh ta cả, mọi người đều chăm chú nhìn Hoàng Hách, im lặng chờ động tác tiếp theo của Hoàng Hách.
Đúng lúc này, Hoàng Hách đột nhiên cử động!
Chỉ thấy cây kim bạc trong tay anh vạch lên một đường sáng, như thể sao chổi vụt qua rồi rơi mạch vào ngực người đàn ông trung niên.
“Nhanh quá!”, Quách Lai không kìm được hít ngược vào một hơi.

Nhưng anh ấy còn chưa kịp định thần lại, Hoàng Hách đã cầm cây kim bạc thứ hai châm xuống, sau đó là cây kim thứ ba, thứ tư…
Hơn mười cây kim cắm xuống nhanh như mưa, như thể vừa có một cơn mưa sao băng vậy.
“Hừ, ra vẻ thôi!”, Vương Húc Minh lạnh lùng hắng giọng, nhưng trong ánh mắt lại có chút kinh ngạc.


Anh ta coi thường Đông y, nhưng là một bác sĩ, nên cũng có tìm hiểu về các huyệt vị trên cơ thể người.
Hoàng Hách châm kim không những với tốc độ rất nhanh, mà còn không bị lệch một huyệt vị nào.
“Lẽ nào cậu ta lại có chút khả năng thật”, trong lòng Vương Húc Minh bất giác trở nên lo lắng, nhưng bản thân anh ta lại dập xuống luôn: “Mình lo bò trắng răng thôi, bao nhiêu người như vậy còn không cứu được, cậu ta chỉ dựa vào mấy cây kim bạc cỏn con kia mà cứu được người mới lạ!”.
Chỉ trong chốc lát, Hoàng Hách liền dừng động tác lại, cơ thể người đàn ông trung niên chi chít kim châm.

Nhưng người đàn ông trung niên đó vẫn không có chút phản ứng nào, thiết bị đo điện tim bên cạnh vẫn là một đường thẳng.
“Quả nhiên không được!”, Vương Húc Minh thực sự chỉ muốn cười phá lên, cậu thanh niên trẻ này đúng là chỉ được cái chém gió.
“Vẫn không được sao”, trong lòng Quách Lai tràn đầy sự thất vọng, cứ tưởng bác sĩ thực tập này sẽ đem lại kỳ thích, không ngờ chút hi vọng này vẫn tan vỡ như bong bóng.
“Không đúng!”, đột nhiên, ánh mắt Quách Lai lóe lên.

Chỉ thấy Hoàng Hách giơ hai tay ra, từ từ ấn lên người đàn ông trung niên, rồi xoa bóp nhẹ…
“Cậu ấy định làm gì vậy”.
Mọi người đều nhìn Hoàng Hách với vẻ khó hiểu, rồi nhìn hai tay Hoàng Hách không ngừng lướt trên ngực người đàn ông trung niên kia.
“Bác sĩ Hoàng đang làm gì vậy, cảm giác thô lỗ quá”, một cô y tá đỏ mặt nói.
“Không biết nữa, lẽ nào cậu ấy có sở thích kỳ lạ đó sao?”, một người khác cũng nói nhỏ, ánh mắt nhìn Hoàng Hách với vẻ thắc mắc.
“Đừng nói nữa, nhìn đi!”, lúc này, Quách Lai không kìm được nhắc nhở.
Chương 22: Sống lại rồi
Tuy anh ấy cũng không biết Hoàng Hách đang làm gì, nhưng kỹ thuật châm cứu cao siêu của Hoàng Hách đã khiến anh ấy biết khả năng của Hoàng Hách không hề tầm thường.

Một người như vậy sao có thể làm những chuyện vô nghĩa trong khi điều trị chứ.
Trong phòng giám sát, Lý Yên nhìn Hoàng Hách trong màn hình, khóe miệng cong lên nở nụ cười: “Phương pháp của anh ấy lúc nào cũng khiến người khác bất ngờ”.
Vừa nói, trong đầu cô bất giác hiện lên cảnh Hoàng Hách cứu bố của bí thư thành ủy sáng nay.
Hai tay của Hoàng Hách không ngừng lướt trên cơ thể của người đàn ông trung niên, như thể nhảy múa vậy, khiến người ta có cảm giác của những nhịp điệu kỳ lạ.
Dần dần, Quách Lai cũng nhìn ra được điều gì đó.

Đừng tưởng hai tay của Hoàng Hách sờ soạng không có quy luật, nhưng cảm nhận kỹ sẽ có thể nhìn ra được thủ pháp vô cùng kỳ diệu của anh.
Cơ thể người đàn ông trung niên chi chít kim châm, nếu là người bình thường, cho dù có cẩn thận đến mấy cũng khó tránh khỏi việc chạm vào các cây kim.

Nhưng Hoàng Hách lại không như vậy, hai tay của anh lướt trên cơ thể người đàn ông đó, tốc độ tuy rất nhanh, nhưng không hề chạm vào một cây kim nào cả.
Điều càng khiến Quách Lai kinh ngạc đó là Quách Lai còn phát hiện ra đôi tay của Hoàng Hách lướt trên cơ thể người không phải không có mục đích, mà là không ngừng đẩy theo hướng của kinh lạc trong cơ thể.

Hơn nữa, Hoàng Hách dùng lực của đôi tay mạnh nhẹ khác nhau, chỗ nào cần ấn mạnh, chỗ nào cần ấn nhẹ đều được tính kỹ, sự chuyển đổi giữa mạnh và nhẹ vô cùng thuần thục.
Từ đó, toàn bộ tâm trí của Quách Lai đã hoàn toàn bị động tác của Hoàng Hách thu hút, không thể rời mắt.
Lúc này, trong phòng giám sát, Lý Yên cũng hồi hộp, ánh mắt cô hoàn toàn tập chung vào Hoàng Hách trong màn hình, trong ánh mắt còn mang theo sự suy tư sâu sắc.
“Lạ thật, phương pháp châm cứu và phương pháp xoa bóp của Hoàng Hách đều kỳ lạ quá, đừng nói là tôi chưa từng thấy, đến cả nghe còn chưa nghe nói đến bao giờ!”, Lý Yên thốt lên: “Ở Hoa Hạ từ lúc nào lại xuất hiện một thiên tài y đạo trẻ thế này chứ.

Không được, mình phải báo tin này cho ông nội, biết đâu ông nội sẽ biết được lai lịch của Hoàng Hách!”

Hoàng Hách trong phòng phẫu thuật đương nhiên không thể biết được suy nghĩ của Lý Yên, anh lúc này đều dồn hết tập chung vào việc điều trị cho người đàn ông trung niên.

Thủ pháp xoa bóp mà anh thi triển lần này vẫn là truyền thừa từ một trong những loại của “Y Tiên Chân Giải”, có tên là “Hoạt Huyết Tục Mạng Thôi Thủ”, có thể kích thích hoạt tính của cơ bắp và nội tạng, thúc đẩy tuần hoàn máu, là một loại y thuật cơ bản nhất trong số đó.
Không phải là Hoàng Hách không muốn dùng những y thuật lợi hại hơn, mà là những y thuật được giới thiệu trong “Y Tiên Chân Giải”, đa phần đều cần sự hỗ trợ của tu vi, còn Hoàng Hách lúc này mới chỉ vừa đạt được Y Tiên Truyền Thừa, rõ ràng còn chưa kịp tu luyện, đương nhiên không thể sử dụng y thuật cao siêu hơn.

Nhưng kể cả đây chỉ là một loại y thuật cơ bản nhất, đối với bên ngoài cũng ở cấp bảo bối vô giá rồi.
Lúc này, Hoàng Hách đã đến thời điểm quan trọng nhất, cả người anh chuyên tâm chưa từng có.

Đôi mắt anh lóe lên ánh sáng khiếp người, nơi ánh mắt nhìn qua, mọi thứ trong cơ thể người đàn ông trung niên đều hiện rõ trong mắt anh.
Anh nhìn thấy cơ bắp vốn mất đi sức sống trong cơ thể người đàn ông trung niên đã bắt đầu sục sôi trở lại, anh nhìn thấy dòng máy vốn đã ngừng chảy đang rục rịch động đậy, anh còn nhìn thấy trái tim vốn ngừng đập cũng đang tích lũy năng lượng, chờ đợi khoảnh khắc đập lại…
“Ô!”, Hoàng Hách thốt nhẹ một tiếng, kèm theo tiếng thốt nhẹ đó, đôi tay Hoàng Hách nhanh chóng lướt trên cơ thể người đàn ông trung niên một lượt, lập tức, hàng chục cây kim châm trên cơ thể người đàn ông đều biến mất.
“Ơ, kim bạc đâu, sao không thấy nữa vậy”, một cô y tá thốt lên với vẻ mặt sửng sốt.
“Nhìn kìa, trên tay bác sĩ Hoàng Hách!”, y tá tiếp dụng cụ đừng gần Hoàng Hách nhất, không kìm được thốt lên.

Mọi người lúc này mới để ý tay Hoàng Hách đang nắm một xấp kim bạc, thì ra chỉ một động tác vừa rồi Hoàng Hách đã thu về lại được toàn bộ kim bạc!
“Trời ơi, kỳ diệu quá!”, trong lòng mọi người ngoài kinh ngạc ra thì không còn gì khác.

Cảnh tượng như vậy chỉ có thể thấy ở trong phim, không ngờ hôm nay lại xuất hiện trước mắt bọn họ.

Lẽ nào Hoàng Hách chính là cao thủ võ lâm trong truyền thuyết sao.
Nhưng chưa chờ cho sự kinh ngạc của mọi người được lắng xuống, điều càng khiến mọi người kinh ngạc hơn đã xảy ra.

Máy đo điện tim vốn im ắng nãy giờ đột nhiên phát ra âm thanh ‘tít tít’, mọi người đều nhìn qua, ai nấy như sững sờ tại chỗ!
Chỉ thấy những đường biểu thị nhịp tim ở trên màn hình máy đo điện tim lúc này đột nhiên đập trở lại! Tuy nhịp đập rất chậm, nhưng trong mắt mọi người cái đường phập phù lên xuống này chính là một đường sinh mạng!
“Sống lại rồi, sống lại rồi!”, một Quách Lai dày dặn kinh nghiệm lúc này cũng hưng phấn nhảy lên.
Kỳ tích, đúng là kỳ tích! Hoàng Hách nói rất đúng, trong y học kỳ tích có ở khắp nơi, chỉ cần không bỏ cuộc, kỳ tích nhất định sẽ xuất hiện!
“Việc tiếp theo thì phải nhờ mọi người rồi!”, Hoàng Hách lau mồ hôi trên trán, giọng nói hơi mệt mỏi.

Lần này liên tục thi triển châm cứu và “Hoạt Huyết Tục Mạng Thôi Thủ”, tinh lực của anh đã bị hao tổn khá lớn.
“Yên tâm, nếu chuyện này còn làm không tốt, thì tôi sẽ lấy đầu của tôi làm bóng cho cậu đá!”, Quách Lai hưng phấn nói: “Mọi người mau lên!”, lập tức, mọi người đều hăng hái tập chung chữa trị tiếp cho người đàn ông trung niên.
Hoàng Hách đã đánh thức lại sự sống của người đàn ông trung niên, nếu trong tình trạng như vậy rồi mà bọn họ còn không cứu sống nổi, vậy thì quá là có lỗi với cái danh bác sĩ rồi.
Nhìn đám người Quách Lai tập chung chăm chú vào chữa trị, ánh mắt Hoàng Hách nhìn sang bên cạnh.

Ở đó, Vương Húc Minh đang há hốc mồm, kinh ngạc nhìn Hoàng Hách, trong mắt tràn đầy vẻ không dám tin.

Thấy ánh mắt của Hoàng Hách nhìn mình, mặt Vương Húc Minh trở nên biến sắc, quay người định đi.
“Chủ nhiệm Vương, đừng đi vội thế, lời hứa của anh còn chưa thực hiện mà!”, Hoàng Hách cười híp mắt nhìn Vương Húc Minh, ánh mắt lộ ra vẻ mỉa mai: “Nào, quỳ xuống gọi ông nội đi, chủ nhiệm Vương của tôi!”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.