Đọc truyện Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ – Chương 88
“Được” Việc Phượng Khương Trần có thể chữa được đôi mắt mà những danh y khác đều lắc đầu bó tay đã nói lên rằng Phượng Khương Trần này tuyệt đối không đơn giản, lời nói của nàng có chút mơ hồ cũng là điều dễ hiểu.
“Nếu vậy, hai ngươi thề đi, nếu làm trái lời thề này sẽ để lại họa cho.
hậu nhân” Phượng Khương Trần hiểu rất rõ, cổ nhân rất coi trọng lời thề, một khi bọn họ đã thề thì chắc chắn sẽ làm được.
Lại nói đến phẩm hạnh của hai huynh đệ Vương gia, nàng cũng biết hai người này không phải dạng lưỡi không xương trăm đường lắt léo.
“Được.
Vương Cẩm Lăng ta xin thề, tuyệt đối sẽ không tiết lộ bất kì lời nào Phượng Khương Trần nói ngày hôm nay, nếu làm trái lời thề thì sẽ bị sét đánh, để họa cho đời sau”
Hai huynh đệ Vương gia có chút chờ mong không biết cuối cùng Phượng Khương Trần sẽ nói những lời kinh hãi thế tục đến nhường nào.
Đã đạt được điều mình muốn, Phượng Khương Trần hài lòng nhẹ gật đầu, phớt lờ sự háo hức của hai huynh đệ Vương gia, Phượng Khương Trần cố gắng dùng ngôn ngữ mà người của thế giới này có thể chấp nhận được để giải thích phương pháp chữa trị của nàng.
Phượng Khương Trần nói một tràng nhưng chung quy lại thật ra chỉ có một điểm duy nhất chính là: Cấy ghép giác mạc.
“Phượng Khương Trần, chuyện này, làm sao, làm sao có thể, cái này sao có thể làm được” Sắc mặt hai huynh đệ Vương gia đều thay đổi.
Điều mà Phượng Khương Trần nói đùng là kinh hãi thế tục, cho dù là bọn hắn thì nhất thời cũng không tiếp nhận nổi.
“Có gì mà không thể chứ, người khác không làm được không có nghĩa là Phượng Khương Trần ta cũng không làm được.
Nhớ kỹ, ta là Phượng Khương Trần, là người duy nhất có thể chữa trị được hai mắt của ngươi, ta đã nói thì nhất định sẽ làm được” Lời nói của Phượng Khương Trần tuy cưồng vọng nhưng biểu cảm lại rất bình tĩnh, khiến cho người ta cảm thấy rất tự nhiên.
“Thế nhưng chúng ta nghĩ mãi cũng không ra làm như vậy thì sao có thể chữa được bệnh” Vương Thất cũng hồi thần.
“Các ngươi không phải đại phu, nghĩ mãi không hiểu cũng là chuyện bình thường, các ngươi chỉ cần biết, phương thức chữa bệnh này của ta có thể khiến mắt Đại công tử sáng trở lại là đủ rồi” Về việc này, Phượng Khương Trần có đến chín phần chắc chắn.
Bất luận ở thế giới nào quý tộc đều được hưởng đặc quyền.
Đối với người bình thường, giác mạc là thứ rất quý giá, nhưng đối với Vương gia mà nói thì là thứ nằm trong tầm tay.
Hai huynh đệ Vương gia ngẩn người, đồng thời yên lặng không nói, chậm rãi tiêu hóa lời Phượng Khương Trần, một khắc sau Vương Thất mới thấp giọng hỏi: “Giác mạc là cái gì v: Mặc dù Phượng Khương Trần đã cố hết sức để tìm từ ngữ phù hợp nhưng vẫn có những từ Vương Cẩm Lăng và Vương Thất vẫn thực sự không hiểu được.
“Trong mắt ngươi có một bộ phận vô cùng quan trọng, có nó thì mắt ngươi mới nhìn thấy được” Phượng Khương không muốn giải thích thêm, quan trọng là bởi càng giải thích lại càng không rõ ràng.
“Còn cấy ghép thì sao?” So sánh ra thì Vương Cẩm Lăng để ý hai chữ này hơn.
Hai chữ này cho hắn ta một cảm giác không tốt.
Phượng Khương Trần cười một tiếng, khoanh tay, cả người toát cảm giác lạnh lùng xa cách.
“Cái gọi là cấy ghép chính là đem giác mạc trong mắt người khác cấy ghép vào trong mắt của ngươi”
“Như vậy cũng được sao?” Vương Thất kinh ngạc.
“Ta không chấp nhận, nếu vậy sẽ có một người khác không còn nhìn nữa” Vương Cẩm Lăng không nghĩ ngợi gì, từ chối.
Hắn ta là đại công tử Vương gia, đừng nói là một đôi mắt, nếu hắn muốn một mạng người cũng dễ như trở bàn tay, nhưng loại chuyện này……
Lương tâm của hắn ta sẽ cắn rứt khôn nguôi.