Bạn đang đọc Thần Y Trở Lại – Chương 547: “sao Anh Ba Không Về Tỉnh K”
Vì thế, giá cổ phiếu của Sơn Hải cũng tăng vọt, so với lúc Ngô Bình mua vào thì đã tăng thêm hơn ba lần, đúng là vượt ngoài mong đợi của anh.
“Với giá hiện giờ là bán được rồi này”, anh lấy điện thoại ra rồi bắt đầu bán cổ phiếu đi, đầu tiên anh bán một triệu cổ và thu về hơn 15 triệu.
Advertisement Anh vừa đăng bán đã có người mua ngay, vì thế anh bắt đầu tăng giá dần dần.
Cứ thế, Ngô Bình đã bán 30 triệu cổ với giá hơn 500 triệu.
Năm triệu cổ còn lại thì anh chờ thêm một lúc mới bán tiếp, như vậy khéo sẽ tăng giá thêm được.
Ngô Bình bán cổ phiếu xong thì Hạ Liên đã về, cô ấy xách một cái túi lớn rồi thở dốc nói: “Bác sĩ Ngô, thuốc anh cần có đủ rồi đây”.
Ngô Bình hơi kinh ngạc, mới hơn một tiếng mà cô ấy đã gom đủ thuốc rồi, nhanh thật đấy.
Anh mở thuốc ra xem thì thấy không có vấn đề gì, anh bảo đi đun nước trong một cái thùng lớn rồi thả thuốc vào, sau đó anh cũng giải độc cho Đoàn Long bằng cách đã làm với Bạch Tử Quy.
Nước sôi thì Đoàn Long ngồi vào bên trong ngâm mình, sau đó tiếp tục thi triển vài tâm pháp giải độc.
Ngô Bình tiếp tục chế các viên thuốc tễ cho anh ta uống để thúc đẩy quá trình giải độc.
Sau khi ngâm mình ba tiếng đồng hồ, da sau lưng của Đoàn Long đã chóc ra da chết để lộ lớp da mới, chứng tỏ cách chữa trị này có hiệu quả.
Ngoài ra, bên mặt bị thối rữa của anh ta cũng tái tạo được lớp da mới, với đà này thì chưa tới ba hôm nữa, mặt anh ta sẽ bình thường trở lại, thậm chí còn không có sẹo.
Đoàn Long biết độc tố trong người mình đang được bài tiết ra ngoài, anh ta cười nói: “Bác sĩ Ngô, tôi sẽ không bao giờ quên ơn cứu mạng của cậu.
Sau này có gì cần tôi giúp thì cậu cứ nói”.
Ngô Bình ừm một tiếng rồi nói: “Thế chúng ta nói đến tiền khám chữa nhé, mấy người châu Âu ấy trả anh bao nhiêu tiền?”
Hạ Liên tức giận nói: “Anh có ý gì thế hả? Định lấy tiền chắc?”
Đoàn Long cười nói: “Tiểu Liên, không được vô lễ.
Dù có phải trả thêm mười lần số tiền ấy cũng không đủ để tôi bày tỏ lòng biết ơn đến bác sĩ Ngô đâu”.
“Không cần gấp mười đâu, một phần ba thôi là được rồi”, Ngô Bình nói.
Đoàn Long: “Những người đó trả thôi 300 triệu Euro, tôi sẽ trả cậu 100 triệu, được không?”
Đúng là một khoản tiền lớn.
Ngô Bình cười nói: “Được, anh chuyển tiền vào tài khoản cho tôi.
Giờ anh ở phòng này luôn đi, à khi nào đi nhớ thanh toán tiền phòng.”
Hạ Liên nghiến răng nói: “Biết rồi”
Ngô Bình: “Anh cứ ngâm mình liên tục 12 tiếng vào, thuốc thì uống duy trì thì sẽ khỏe lại bình thường thôi.
Không còn chuyện gì nữa thì tôi đi đây.”
Dứt lời, Ngô Bình cầm một cái túi lên, sau đó bỏ những thứ mình đã trả tiền như rượu vang, đồ ăn vặt, xì gà vào đó rồi xách đi, còn tiền phòng thì đã có Đoàn Long lo.