Bạn đang đọc Thần Y Trở Lại – Chương 5: Thần Châm Trị Bệnh
Khi hai anh em về đến nhà, tâm trạng của Ngô Mi khá hơn một chút, cô bé mới kể lại mọi chuyện.
Hoá ra Ngô Mi đang trên đường đến chỗ bạn học để đi chơi thì đột nhiên bị ai đó bịt miệng từ đằng sau, tiếp theo thì không còn biết gì nữa.
Vừa rồi Ngô Bình mà không đến kịp lúc thì hậu quả đúng là khó lường!
Trương Lệ vẫn chưa biết chuyện vừa xảy ra với Ngô Mi.
Bà đã làm xong bữa trưa, bốn món mặn một món canh.
Tài nghệ bếp núc của bà rất giỏi, Đường Tử Di hết lời ngợi khen.
Ăn được nửa bữa, Đường Tử Di bắt đầu giả vờ đáng thương, lúc thì nói không đủ tiền thuê phòng, không có nhà để về, lúc lại bảo ngoài kia có nhiều kẻ xấu lắm.
Nghe vậy, trong lòng Trương Lệ lập tức trào dâng niềm thương cảm.
Bà nói, “Nhà bác vẫn còn một phòng trống.
Tử Di à, sau này cháu cứ ở nhà bác đi, như thế ăn cơm cũng tiện hơn”.
Ngô Bình vội vàng lên tiếng, “Thế thì phải trả tiền thuê phòng”.
“Trả tiền thuê gì chứ?”, Trương Lệ trừng mắt nhìn Ngô Bình, “Con bé sống ở bên ngoài rất vất vả đấy”.
Đường Tử Di tỏ ý cảm kích, “Bác thật là tốt quá!”
Cô nàng có cái miệng ngọt ngào lại biết lấy lòng người khác.
Lời nói của Ngô Bình hoàn toàn không có tác dụng, anh đành im lặng ăn cơm.
Ăn xong, Ngô Bình lấy một tấm thẻ ngân hàng ra, đặt vào tay Trương Lệ, “Mẹ à, thẻ này có mấy trăm nghìn, là tiền con có nhờ đầu cơ cổ phiếu trong tù, mẹ cứ giữ nhé”.
Trương Lệ giật mình, trước đây Ngô Bình đã gửi cho nhà nhiều tiền lắm rồi, sao lại đưa thêm mấy trăm nghìn nữa? Có điều bà vẫn thấy rất vui, đầu cơ cổ phiếu có thể kiếm được khấm khá như vậy, chứng tỏ con trai bà thông minh vô cùng!
Bà cười đáp, “Ừ, mẹ sẽ giữ cho con, để sau này còn lấy vợ”.
Dứt lời, bà còn nhìn sang Đường Tử Di với ánh mắt đầy ẩn ý.
Đường Tử Di và Ngô Mi đi rửa bát, cả hai đang thầm thì trò chuyện với nhau.
Trương Lệ đang lau dọn bàn thì đột nhiên khẽ cau mày, lấy tay ôm bụng.
Ngô Bình vội vã thốt lên, “Mẹ có sao không ạ? Mẹ đau ở đâu sao?”
Trương Lệ xua tay, “Không sao, đau dạ dày, bệnh cũ thôi”.
Ngô Bình không yên lòng, bèn dùng năng lực nhìn thấu vạn vật để kiểm tra.
Vừa xem thử, anh lập tức kinh ngạc, không ngờ có tế bào ung thư ở môn vị dạ dày của Trương Lệ!
Tuy rất sốc nhưng anh không quá sợ hãi, y thuật hiện giờ của anh đủ để chữa trị ung thư dạ dày!
Nhưng anh không nói cho Trương Lệ biết chuyện này, chỉ bảo rằng, “Mẹ à, con có học đôi chút y thuật trong tù, lát nữa sẽ chữa cho mẹ ạ”.
Trương Lệ cười đáp, “Ừ”.
Chờ Trương Lệ xong việc, Ngô Bình bắt đầu điều trị cho bà.
Anh châm cứu trước, sau đó lái xe điện đến nhà thuốc để mua vài gói thuốc về sắc.
Ung thư cần điều trị từ từ, ngoài châm cứu ra buộc phải uống thuốc.
Bên cạnh đó, anh còn phải dùng chân khí để đả thông kinh mạch cho Trương Lệ.
Anh dốc hết sức để trị liệu, chớp mắt một cái đã đến xế chiều.
Vừa cho Trương Lệ uống thuốc xong thì bên ngoài đột nhiên có tiếng người ồn ào, Ngô Bình vội mở cửa ra xem.
Anh thấy đám người ban sáng lại xuất hiện, bọn họ dám tiếp tục phá dỡ tường nhà anh! Thấy Ngô Bình ló ra xem, đám người ấy còn hung dữ trợn mắt nhìn anh như thể đang muốn nói rằng, cậu ngoan ngoãn một tí đi, không là không xong với chúng tôi đâu!
Ngô Bình khoanh tay, lạnh lùng cất lời, “Tôi đã bảo rồi, cây hoè này rất linh, đó là bảo gia tiên của chúng tôi.
Dám dỡ nhà của chúng tôi, cẩn thận kẻo cây hoè tiên này gây rắc rối cho các người đấy”.
Nghe anh nói vậy, bọn họ đều thấp thỏm trong lòng.
Nên biết rằng đám Mãn Tòng Hổ còn đang nằm viện, đến giờ vẫn chưa trở lại trạng thái bình thường.
Nhưng nghĩ tái nghĩ hồi, họ lại cảm thấy Ngô Bình chỉ đang hù doạ thôi.
Bảo gia tiên thì bọn họ biết, chứ làm gì có hoè tiên kia chứ, rõ ràng là nói vớ vẩn!
Thế là đám người nọ phớt lờ Ngô Bình, tiếp tục dỡ tường nhà anh.
Một người trong số họ vừa đập búa xuống thì bỗng dưng kêu “á” lên, toàn thân co giật, còn sùi bọt mép, triệu chứng giống hệt Mãn Tòng Hổ trước đó.
Ngô Bình lắc đầu nói, “Thấy chưa, cây hoè tiên nhà chúng tôi lại thể hiện uy lực rồi, các người còn không mau đưa anh ta đến bệnh viện?”
Bọn họ vừa hoảng hốt vừa sợ hãi, vứt luôn dụng cụ, kéo người kia chạy đến bệnh viện.
Đến rất nhanh, mà đi còn nhanh hơn!
Hàng xóm xung quanh đến hóng chuyện đều hiếu kỳ vô cùng.
Không lẽ cây hoè tiên ấy linh nghiệm thật ư? Chẳng bao lâu sau, bỗng có người mang bát hương ra quỳ lạy trước cây hoè, miệng còn lẩm bẩm khấn cầu gì đó.
Ngô Bình cũng mặc kệ họ.
Đến tối, anh tiếp tục trị liệu cho mẹ, cho bà uống bát thuốc sắc rồi vào phòng nghỉ ngơi.
Đường Tử Di mới sáng sớm đã chạy về phòng, chẳng biết đang làm gì, Ngô Bình cũng lười bận tâm đến đối phương.
Ngô Mi đang làm bài tập trong phòng đọc sách.
Thành tích của Ngô Mi rất tốt, học ở trường trung học số một của huyện với đầy ắp nhân tài, mà cô bé vẫn vững vàng ở tốp hai mươi, giỏi hơn Ngô Bình ngày xưa nhiều.
Ngô Bình đến phòng đọc sách, ngồi xuống bên cạnh Ngô Mi xem em gái làm bài.
Ngô Mi bĩu môi nói, “Anh đừng nhìn nữa, em sắp học không vào nữa rồi”.
Anh khẽ cười bảo, “Tiểu Mi này, anh vừa học được một phương pháp xoa bóp có thể giúp em thông minh hơn đấy, có muốn thử không nào?”
Đôi mắt của Ngô Mi lập tức trợn tròn, “Thật không anh?”
“Có khi nào anh gạt em chưa?”, Ngô Bình duỗi mười ngón tay ra, thúc giục, “Nhanh lên nào, để anh thử nghiệm xem”.
“Ấy, anh muốn lấy em ra làm thí nghiệm à? Em không làm đâu nhé!”, Ngô Mi lập tức nghiêm giọng từ chối.
Chí choé một hồi, rốt cuộc cô bé vẫn ngoan ngoãn phối hợp, để Ngô Bình xoa bóp đầu giúp mình.
Ngô Bình không xoa bóp lung tung, phương pháp của anh là dùng chân khí huyền hoàng trong cơ thể để đả thông kinh lạc nhỏ trong đầu Ngô Mi.
Phương pháp này phải phối hợp với nhìn thấu vạn vật mới có thể thực hiện, nếu không sẽ dễ gây ra sai sót, dẫn đến hậu quả cực kỳ nghiêm trọng.
Anh không hề lừa Ngô Mi, khai thông kinh mạch của não quả thực sẽ khiến người ta thông minh hơn, tư duy cũng nhanh nhạy hơn.
Ngô Bình là một người cực kỳ thương em gái.
Nay đã có năng lực phi thường, điều anh muốn làm trước nhất là nâng cao thành tích cho cô bé.
Với nền tảng sẵn có của Ngô Mi, cộng thêm sự giúp sức của anh, giành được hạng nhất toàn tỉnh chắc cũng không khó đâu nhỉ?
Mới đầu Ngô Mi chỉ nghĩ Ngô Bình đùa thôi, nhưng một lát sau, cô bé đã cảm thấy đầu óc minh mẫn vô cùng, tinh thần phấn chấn, cả người cũng thư thái cực kỳ.
“Kỳ diệu quá, anh ơi.
Anh học xoa bóp từ ai vậy ạ?”, cô bé hỏi bằng giọng kinh ngạc..