Bạn đang đọc Thần Y Trở Lại – Chương 3: Ra Tay Trừng Trị Kẻ Xấu
“Mẹ!”, Ngô Bình hét lên rồi đỡ Trương Lệ dậy.
Trương Lệ chưa tới năm mươi nhưng tóc đã bạc trắng như người sáu mươi tuổi.
Hai năm qua, một mình bà phải gánh vác hết mọi chuyện trong nhà, vì quá vất vả nên mới lão hoá nhanh.
“Tiểu Bình!”, trông thấy Ngô Bình, bà ôm anh vào lòng rồi oà khóc.
Ngô Bình lau nước mắt rồi hỏi: “Mẹ, con được ra tù rồi, sau này sẽ không có ai bắt nạt được nhà mình nữa”.
Dứt lời, anh buông Trương Lệ ra rồi đi về phía người đang đào tường nhà mình.
Anh cũng biết người đã đạp Trương Lệ, gã tên là Mãn Tòng Hổ, con trai thứ hai của trưởng thôn Mãn Đại Thành, bỏ học giữa chừng rồi lăn lộn ngoài xã hội, gã là một tên lưu manh thứ thiệt.
Hồi nhỏ, Ngô Bình cũng từng bị gã bắt nạt rất nhiều.
“Các người định chặt cây nhà tôi đấy à? Còn định đào tường nhà tôi nữa?”, Ngô Bình lạnh giọng hỏi.
Mãn Tòng Hổ nhìn thấy Ngô Bình thì thầm thấy hơi sợ, dẫu sao Ngô Bình cũng mới ra tù, không nên chọc vào.
Nhưng gã cũng đâu phải người hiền lành, gã liếc mắt nói: “Ngô Bình, cây nhà cậu ảnh hưởng đến hình tượng của thôn mình nên phải chặt.
Còn nữa, căn chái này của nhà cậu chưa được cấp phép xây dựng, theo luật pháp thì chúng tôi phải phá bỏ”.
Sau đó, gã lạnh mặt cất giọng uy hiếp: “Tôi biết cậu mới ra tù, nhưng tôi cảnh cáo cậu, nếu cậu dám làm gì tôi thì tôi lại tống cậu vào tù đấy!”
Ngô Bình cố kiềm chế cơn tức giận rồi cười nói: “Giờ tôi là công dân tốt rồi nên sẽ dốc toàn lực để ủng hộ công việc của thôn làng.
Nhưng tôi phải nhắc anh một chuyện, cái cây này của nhà tôi có ma đấy, tôi khuyên anh đừng động vào nó”.
Mãn Tòng Hổ nghệt mặt ra rồi bật cười nói: “Có ma? Cậu lừa trẻ con à? Tôi cứ động đấy!”, dứt lời, gã lại chặt thêm một nhát nữa.
Đúng lúc này, Ngô Bình lén bắn một cái kim châm cứu vào một huyệt đạo nào đó của gã, chiếc kim châm cứu rất nhỏ nên Mãn Tòng Hổ không hề nhận ra.
Ngay sau đó, toàn thân gã chợt lên cơn co giật, miệng sùi bọt mép, cắn cắn cầm cập vào lưỡi làm máu tươi chảy ra.
Những người khác sợ mất mật, vội vàng bỏ hết đồ trong tay xuống rồi ấn vào huyệt nhân trung của Mãn Tòng Hổ, nhưng tiếc là không có tác dụng.
Mãn Tòng Hổ càng co giật nhiều hơn, mắt gã trợn lên trông rất đáng sợ.
Ngô Bình lại len lén bắn ra thêm mấy cái kim châm cứu nữa, những người khác cũng lần lượt ngã vật ra đất co giật và cắn răng cầm cập như Mãn Tòng Hổ.
Ngô Bình lập tức nói: “Ma trên cây đang trừng phạt đấy, mau đưa đến viện đi, không chết cả lũ bây giờ”.
Ngay sau đó, họ hàng nhà họ Mãn đã tới rồi cuống cuồng khiêng Mãn Tòng Hổ lên xe, sau đó tức tốc phóng đến bệnh viện huyện.
Trương Lệ cũng há hốc miệng, không lẽ cây nhà mình có ma thật sao?
Ngô Bình nhìn vết thương trên mặt mẹ mình rồi căm giận nói: “Mẹ, chúng nó dám đánh mẹ, con sẽ không tha cho một đứa nào hết”.
Trương Lệ lắc đầu rồi liên tục nói mẹ không sao.
Con trai bà mới ra tù, bà thật sự không muốn anh lại gây thêm chuyện gì nữa.
Ngô Bình: “Tại sao Trương Lệ lại phá nhà mình vậy mẹ?”
Trương Lệ thở dài nói: “Trước đó, họ bảo là phá nhà cũ để xây mới rồi bảo nhà mình chưa được cấp phép xây dựng nên bắt buộc phải đập đi để xây lại.
Nhưng họ đòi nhà mình những năm trăm nghìn để con trai của trưởng thôn xây mới lại.
Nhà mình lấy đâu ra nhiều tiền như thế chứ, hơn nữa xây nhà cũng không cần đến ngần ấy tiền, rõ ràng là họ bắt nạt người khác.
Mẹ không đồng ý nên từ tháng trước, họ đã định phá nhà mình rồi, ông bà ngoại con đến ngăn cản thì bị họ đánh cho nhập viện luôn, mãi mấy hôm trước mới được ra viện đấy”.
Ngô Bình tức đến mức run rẩy, thù mới hận cũ dồn đến một lúc, mắt anh loé lên tia lạnh lẽo rồi mắng nhiếc: “Lũ khốn nạn!”
Ngày xưa, khi bố anh bị tai nạn qua đời, trưởng thôn còn phối hợp với nhà của Tống Thế Kim để chèn ép nhà anh.
Hơn nữa, ông ta còn tham lam và phạm pháp, ỷ nhà mình đông anh em nên rất hống hách, coi trời bằng vung, ai gặp cũng phải sợ.
Lúc này, Đường Tử Di cũng bước tới rồi mỉm cười nói: “Cháu chào bác ạ, cháu là Đường Tử Di, là bạn của Ngô Bình!”
Trương Lệ lâp tức chuyển tầm nhìn sang Đường Tử Di rồi mừng thầm, cô gái này xinh quá!
“Tiểu Bình, bạn gái con đây à? Mau giới thiệu cho mẹ đi!”
Ngô Bình biết mẹ mình hiểu lầm nên vội giải thích: “Mẹ ơi, đây là bạn con, chứ không phải người yêu đâu”.
Trương Lệ có vẻ hơi thất vọng rồi lẩm bẩm: “Xinh thế này mà không phải bạn gái thì tiếc quá!”
Sau đó, bà lại mỉm cười hỏi: “Cháu gái, cháu có bạn trai chưa?”
Ngô Bình bó tay, đành nói: “Mẹ, chúng ta vào nhà đã”.
Sau khi bọn họ vào nhà, Ngô Bình thấy trong sân bày kín các chậu hoa, đang đúng mùa hoa nở nên thơm ngào ngạt, từng ngóc ngách trong nhà đều được quét dọn sạch sẽ, tất cả đều là công của Trương Lệ.
Sau khi chuyện trò vài câu với Đường Tử Di, Trương Lệ vội vàng đi nấu cơm.
Nên chỉ còn Ngô Bình và Đường Tử Di ở trong nhà.
Cô ấy nhìn Ngô Bình rồi chợt hỏi: “Tôi nhìn ra anh là cao thủ võ lâm rồi đấy nhé”.
Ngô Bình ngạc nhiên nói: “Cái gì? Tôi là cao thủ á?”
Đường Tử Di gật đầu: “Trước đó, anh xử lý đám lưu manh ở trạm xe còn thuần thục hơn cả vệ sĩ của ông tôi.
Rồi còn chuyện ban nãy nữa, chắc không phải do con ma trên cây đâu, mà là anh đã giở trò gì đó, có đúng không?”
Ngô Bình ngạc nhiên nhìn Đường Tử Di, khả năng quan sát của cô ấy rất tốt: “Cô có thể nhận ra những điều đó chứng tỏ cũng không phải người đơn giản, nói đi, cô rốt cuộc là ai? Tại sao lại đi theo tôi?”
Đường Tử Di thở dài một hơi rồi nói: “Tôi là một người phiền phức, cực phiền luôn”.
Ngô Bình nhìn cô ấy rồi nói: “Cô nói vậy là sao? Tôi không hiểu”.
Đường Tử Di: “Hôm này là ngày cưới của tôi đấy, nhưng chú rể không phải người tôi thích, vì thế tôi đã trốn đi”.
Ngô Bình sững người rồi nói: “Hoá ra cô là cô dâu bỏ trốn à?”
Đường Tử Di: “Gia tộc nhà tôi cũng có chút thực lực, nếu họ biết tôi đang ở nhà anh thì chắc sẽ gây rắc rối cho anh đấy”.
Ngô Bình nhìn cô ấy: “Ý của cô là, tạm thời cô muốn ở lại đây hả?”
Đường Tử Di chớp đôi mắt đáng thương nhìn Ngô Bình: “Tôi biết anh là người tốt, vì anh cho tôi cảm giác an toàn”.
Ngô Bình nhíu mày, đúng là cô gái này phiền phức thật.
Sau đó, anh chợt nghĩ đến điều gì đó rồi hỏi mẹ mình: “Mẹ ơi, Tiểu Mi đâu rồi ạ?”
Tiểu Mi là em gái của Ngô Bình, tên đầy đủ là Ngô Mi, năm nay mới mười sáu tuổi, đang học lớp mười một, cô bé vừa xinh đẹp vừa thông minh, hơn nữa còn rất chăm chỉ học hành.
Thấy Ngô Bình hỏi vậy, Trương Lệ nói: “Tiểu Mi đi chơi với bạn rồi, chắc cũng sắp về rồi đấy”.
Ngô Bình rất muốn gặp lại em gái nên bèn gọi điện thoại cho cô bé.
Nhưng mãi lâu sau cũng không có ai nghe, anh chợt thấy hơi lo lắng nên ấn nút gọi lại, song vài ba lần như vậy cũng không có ai nghe máy.
Ngô Bình bỗng thấy bất an, không lẽ có chuyện gì rồi?
Anh vội vàng hỏi Trương Lệ: “Mẹ, Tiểu Mi có mang điện thoại đi không?”
Trương Lệ: “Có, sao thế con? Không gọi được à?”
Ngô Bình sợ mẹ lo lắng nên nói: “Không, để con gọi lại xem sao”.
Ngô Bình có một dự cảm không lành, vì Tiểu Mi đã cài riêng chuông điện thoại cho anh, nếu nghe thấy tiếng chuông ấy, chắc chắn cô bé sẽ nghe máy.
Nhưng anh đã gọi cả mấy cuộc mà vẫn không có ai nghe, một là máy để chế độ rung, hai là cô bé không thể nghe máy được.
Phân vân một lát, Ngô Bình gọi vào một số khác..