Bạn đang đọc Thần Y Trở Lại – Chương 15: Đầu Óc Ông Có Vấn Đề
Ngô Bình lại hỏi Ngô Mi: “Tiểu Mi, trước mặt là thầy giáo dạy toán của em phải không?”
Ngô Mi chỉ về phía trước, nơi có một người đàn ông trung niên cắt đầu mái bằng, mặc bộ đồ kaki cổ điển, trông rất giống những người thời xưa.
Ngô Bình bước tới, chào hỏi thầy giáo: “Chào thầy, tôi là anh trai của Ngô Mi – Ngô Bình”.
Thầy giáo vội vã gật đầu: “Cậu là anh trai của Ngô Mi sao? Chào cậu, thành tích học tập của Ngô Mi trước giờ đều rất tốt, đặc biệt là kỳ thi toán lần trước, cô bé đã đạt 146 điểm, đứng đầu toàn trường”.
Ngô Bình: “Đúng vậy, Ngô My từ nhỏ đã có năng khiếu học toán.
Thưa thầy, liệu có thể cho nó tham gia kỳ thi toán học giành cho học sinh trung học trên toàn quốc được không?”
Thầy giáo suy nghĩ một lát rồi gật đầu đáp: “Với thành tích của Ngô Mi hiện tại thì thực sự có thể tham gia.
Có điều, đối với các học sinh tham dự kỳ thi này thì nhà trường phải đặc biệt cử một giáo viên dạy toán phụ đạo trước kỳ thi.
Việc này có thể tốn rất nhiều tiền”.
Ngô Bình mỉm cười đáp: “Tiền không thành vấn đề”.
Thầy giáo dạy toán gật đầu đáp: “Vậy được rồi, việc này tôi sẽ cố gắng giúp đỡ”.
Bên cạnh thầy giáo dạy toán chính là nữ sinh tên Vương Tường kia, còn cả phụ huynh của nữ sinh đó.
Phụ huynh này là một người phụ nữ trung niên ăn mặc có vẻ rất sang trọng.
“Thưa thầy, em cũng muốn tham gia”, Vương Tường có vẻ đã nghe thấy cuộc đối thoại của hai người nên lập tức nói.
Thầy giáo dạy toán nhìn Vương Tường đáp: “Vương Tường, thực ra thành tích môn toán của em cũng rất khá, nhưng điểm thi lần trước chỉ có 121, cho nên…”
“Thầy ơi, lần đó em chưa phát huy tối đa được năng lực, lần sau chắc chắn em sẽ đứng đầu toàn trường, thầy hãy tin em”, Vương Tường vô cùng tự tin nói.
Thầy dạy toán chỉ đành gật đầu đáp: “Vậy được rồi, thầy sẽ nói với thầy hiệu trưởng”.
Lúc này ở cửa phòng họp có tiếng động lớn, một đám phụ huynh cùng một nam sinh lao vào trong.
Trong đó có một người tầm tuổi trung niên đưa mắt dáo dác nhìn khắp căn phòng rồi gầm lên: “Ai là Ngô Mi? Cút ra đây cho tao!”
Ngô Mi vốn cầm tinh con thỏ đế, bị doạ cho sợ đến nỗi mặt trắng bệch, nép sau lưng Ngô Bình.
Vương Tường mắt sáng lên, lập tức chỉ về phía Ngô Mi, nói: “Đó chính là Ngô Mi, các người tìm Ngô Mi làm gì?”
Người đàn ông trung niên kia lập tức lao tới chửi mắng: “Mẹ kiếp! Dám ve vãn con trai tao, khiến kết quả học tập của nó xuống dốc không phanh, thứ vô liêm sỉ! Ai là phụ huynh của mày? Gọi ra đây cho tao!”
Ngô Bình tức đến quặn ruột, anh liếc nhìn nam sinh vừa đen vừa béo vừa lùn đứng sau người đàn ông trung niên kia, lạnh lùng đáp: “Nói chuyện cẩn thận chút! Con trai ông xấu thế này, lại còn ngu dốt, vậy mà lọt được vào mắt xanh của em gái tôi sao?”
Anh nói dứt lời, những người đang đứng xung quanh cười rộ lên.
Người đàn ông trung niên kia nổi trận lôi đình gầm lên: “Nói láo! Con trai tôi mà xấu à? Cấp trên của cậu là ai?”
Ngô Bình: “Thế cấp trên của anh là ai?”
Người đàn ông trung niên cười lạnh: “Tôi không phải người cậu có thể động tới đâu”.
Ngô Bình đáp: “Ái chà, khẩu khí lớn quá nhỉ!”
“Thì đã sao? Là do con bé Ngô Mi kia vô liêm sỉ, dám dụ dỗ con trai tôi.
Trước kia thành tích của con trai tôi tốt biết bao, vậy mà hiện giờ lại đứng số một từ dưới lên!”, lại một người đàn bà trung niên nhảy ra, lớn tiếng quát.
Hai người này thi nhau lăng mạ Ngô Mi, Ngô Bình không thể nhịn được nữa, lạnh lùng cảnh cáo: “Chú ý từ ngữ của các người!”
Người đàn ông trung niên cười lạnh, chỉ vào Ngô Mi đáp: “Chủ nhiệm đâu? Loại học sinh thế này phải lập tức đuổi học cho tôi!”
Ngô Bình tức điên, tay phải đã nắm thành nắm đấm, chuẩn bị cho tên thối tha này một bài học nhớ đời.
Đúng lúc đó, một cô gái chân dài xinh đẹp bước vào.
Chẳng ai khác mà chính là Chu Thanh Nghiên mà Ngô Bình mới trị bệnh cho không lâu trước đó.
Đằng sau lưng cô còn có một nữ sinh, hai người họ vừa đi vừa cười nói.
Chu Thanh Nghiên lập tức nhận ra Ngô Bình, mắt sáng lên gọi: “Anh Ngô!” sau đó nhanh chân chạy tới, vô cùng vui vẻ.
Ngô Bình cũng đã nhìn thấy Chu Thanh Nghiên, anh hỏi: “Cô Chu sao cũng ở đây vậy?”
Chu Thanh Nghiên cười đáp: “Em họ tôi chuyển tới đây học, hôm nay tôi đưa nó đến”.
Người đàn ông trung niên kia ban đầu vẻ mặt vô cùng hống hách nhưng sau khi nhìn thấy Chu Thanh Nghiên thì đột nhiên sững lại, sau đó giật mình một cái rồi chuyển sang vẻ mặt vô cùng thảo mai xu nịnh: “Xin hỏi, cô là cô chủ Chu phải không?”
Chu Thanh Nghiên nhìn ông ta với vẻ khó hiểu, hỏi: “Ông là?”
“À, tôi là Uông Tinh Thành, lần trước ông cụ Chu đến đây giám sát, tôi phụ trách tiếp đón ông ấy.
Chúng ta đã gặp nhau một lần”.
Chu Thanh Nghiên không tài nào nhớ nổi người này là ai.
Nhà họ Chu là danh gia vọng tộc trong tỉnh, bố cô lại là người đứng đầu thành phố này nên cô căn bản không để ý đến những nhân vật tôm tép như thế.
Cô “ồ” một tiếng rồi không thèm quan tâm đến người đàn ông đó nữa.
Chu Thanh Nghiên quay sang nói với Ngô Bình: “Anh Ngô, không ngờ lại gặp được anh ở đây, tôi rất mừng”.
Uông Tinh Thành kia thấy Chu Thanh Nghiên khách sáo với Ngô Bình như vậy thì tim đập bình bịch, không biết Ngô Bình này rốt cuộc là người như thế nào?
Ngô Bình đáp: “Tôi tới họp phụ huynh, nhưng gặp phải một kẻ không biết điều, tự xưng là người có máu mặt trong huyện”.
Uông Tinh Thành chân mềm nhũn ra, còn mặt thì trắng bệch.
Chu Thanh Nghiên cau mày lại, giận dữ nhìn Uông Tinh Thành: “Bố tôi dạy dỗ các người như thế nào? Không được ỷ thế hiếp người, vậy mà ông coi như gió thoảng qua tai sao?”
Uông Tinh Thành sắp khóc đến nơi rồi, ông ta vội vã nói: “Cô chủ, đều là hiểu lầm, là hiểu lầm!”
“Vậy sao? Không phải ông nói em gái tôi dụ dỗ con trai ông sao?”, Ngô Bình lạnh lùng hỏi.
Uông Tinh Thành lập tức đáp: “Không có chuyện đó! Là thằng con vô dụng của tôi, nó thấy Ngô Mi xinh đẹp nên muốn theo đuổi cô bé.
Nhưng Ngô Mi chỉ chuyên tâm học hành, không thèm để ý đến nó.
Thằng con vô dụng của tôi rất đau lòng nên kết quả học tập tuột dốc không phanh.
Tất cả đều là do thằng con tôi tự làm tự chịu, không liên quan gì đến Ngô Mi”.
Người đàn ông này lật mặt còn nhanh hơn lật sách, mới vài phút trước còn hùng hùng hổ hổ, vậy mà giờ lại đột nhiên xuống nước.
Nhập vai trong một nốt nhạc khiến Ngô Bình không khỏi thán phục.
Có điều, anh còn cảm thấy giận dữ hơn cả ban nãy.
Hóa ra tên khốn nạn này biết rõ mọi chuyện, vậy mà vẫn cố tình sỉ nhục Ngô Mi, đúng là không dạy cho một bài học thì không được!
Ngô Bình không nhìn ông ta nữa mà quay sang Chu Thanh Nghiên: “Tôi nghe nói nếu sức khỏe không tốt thì sau này sẽ không thể thăng tiến được?”
Chu Thanh Nghiên gật đầu đáp: “Đương nhiên, nếu sức khỏe không tốt thì làm gì có tinh thần mà làm việc cơ chứ?”
Ngô Bình gật đầu, anh nói với Uông Tinh Thành: “Tôi thấy sắc mặt ông không tốt, có vẻ là đầu óc có vấn đề.
Ông mau về nhà rồi đi chữa bệnh đi”.
Uông Tinh Thành nghe vậy thì lập tức phủ nhận, nói mình không có vấn đề gì cả.
Nhưng vừa nói dứt lời thì ông ta đột nhiên sùi bọt mép, đổ uỳnh một cái về phía sau.
Đằng sau là bậc cầu thang, gáy của ông ta đập vào cạnh cầu thang, máu tươi tuôn xối xả!
Những người phía sau vô cùng hoảng hốt, đám đông nháo nhào cả lên.
Người thì lao vào đỡ Uông Tinh Thành dậy, người thì gọi xe cấp cứu.
Đây đương nhiên là do Ngô Bình âm thầm ra tay, anh đã phóng ra một cây kim châm vàng.
Một kim đó đã làm vỡ một mạch máu không mấy quan trọng ở não, mặc dù không nguy hiểm đến tính mạng nhưng sẽ để lại di chứng miệng xiêu mắt vẹo.
Nhưng đối phương ngã đập đầu vào bậc cầu thang hoàn toàn không nằm trong kế hoạch của anh.
Cú ngã đó rất mạnh, hộp sọ xuất hiện vết nứt, gây chấn động đến não là điều không thể tránh khỏi.
Người nhà họ Uông sợ đến nỗi đứng như trời trồng, vội vã gọi xe cứu thương.
Bọn họ đến nhanh nhưng đi cũng nhanh như một cơn gió, trong phòng họp lại im lặng như lúc trước.
Chu Thanh Nghiên vô cùng thán phục, nói: “Y thuật của anh đúng là thần kỳ!”
Ngô Bình đáp: “Đó không đáng là gì”.
Một lát sau giáo viên chủ nhiệm cũng xuất hiện, cuộc họp diễn ra bình thường.
Mục đích cuộc họp cũng rất đơn giản, đã là học kỳ hai lớp mười một, thầy chủ nhiệm hy vọng học sinh tiếp tục cố gắng để thi cuối kỳ thật tốt, tạo nền tảng cho năm lớp mười hai.
Cuộc họp nhanh chóng kết thúc, đột nhiên thầy chủ nhiệm nói: “Mời phụ huynh của em Ngô Mi nói chuyện với tôi một lát”.
Ngô Bình đi theo giáo viên chủ nhiệm tới một góc trong phòng họp.
Thầy chủ nhiệm cỡ chừng ngoài ba mươi, thầy hỏi Ngô Bình: “Cậu là anh trai của Ngô Mi sao?”
Ngô Bình gật đầu đáp: “Vâng thưa thầy Dương”.
Thầy chủ nhiệm họ Dương nói tiếp: “Tôi muốn nói chuyện với cậu về vấn đề kỷ luật của cô bé.
Tôi nhận được khiếu nại của vài phụ huynh nói rằng Ngô Mi quan hệ quá thân thiết với mấy bạn nam khiến phụ huynh của mấy cậu bé đó rất bất mãn, nói rằng vì đó mà kết quả học tập của con họ sa sút”..