Thần Y Trở Lại

Chương 13: Tôi Sẽ Bịt Mắt Cô Cởi Quần Áo Đi


Bạn đang đọc Thần Y Trở Lại – Chương 13: Tôi Sẽ Bịt Mắt Cô Cởi Quần Áo Đi


Vài phút sau, Ngô Bình đứng dậy rời đi.

Đây là lần đầu tiên anh thực hiện chú thuật này, không biết hiệu quả sẽ ra sao.

Nếu hiệu quả không tốt, mấy hôm nữa anh sẽ làm lần nữa!
Anh về nhà nghỉ ngơi một lát, đến đúng một giờ sáng lại đến công viên Thanh Sơn để luyện Ngũ long thánh quyền.

Ngô Bình đang luyện Ngũ long thánh quyền đến hai con rồng nhỏ hai cánh tay.

Bước đột phá sắp đến, nên thời gian này anh phải chăm chỉ tập luyện.

Đến vị trí tập quyền lần trước, anh bắt đầu vươn tay vươn chân khởi động.

Đợi máu huyết khai thông, anh bắt đầu luyện tập Ngũ long thánh quyền.

Luyện được hơn một giờ, anh bỗng cảm thấy con rồng lớn ở xương sống nối liền vào cánh tay phải.

Anh thầm mừng rỡ, lập tức luyện hăng say hơn.

Chẳng bao lâu sau, cánh tay của anh đã dần trở nên linh hoat hơn, từ cánh tay đến vai đã nối liền với con rồng lớn.

Anh biết rồng nhỏ của cánh tay phải đã luyện thành rồi.

Lúc này, anh lại thi triển quyền pháp, cảm giác hai cánh tay mình tựa giao long ra biển, lực sát thương cũng tăng gấp mấy lần trước đây!
Bất giác đã đến bốn giờ sáng.

Anh còn muốn tập thêm một lúc thì bỗng nghe tiếng người lên núi, thế là dừng lại.

Một lát sau, một ông lão và một cô gái đã rảo bước lên núi, chính là hai người anh đã gặp sáng hôm qua.

Ngô Bình hơi nhíu mày, người ngoài xuất hiện thì anh không thể tập quyền tiếp nữa, bèn chuẩn bị rời đi trước.


Nào ngờ ông lão kia lại bước thẳng về phía anh, lịch sự chào, “Tôi là Chu Viễn Sơn, xin chào cậu! Hôm qua chúng tôi có mắt không thấy Thái Sơn, đã khinh thường cậu, mong cậu thứ lỗi”.

Ngô Bình nhìn ông lão ấy, biết đối phương hẳn đã nhìn ra tu hành của mình.

Truyền thừa của anh bắt nguồn từ một nền văn minh tiên tiến hơn trong thời tiền sử, không nhiều người tu hành hiện nay biết rõ về nó.

Nhưng anh cảm thấy tu vi của ông lão này khá thấp, trong cơ thể không có chân khí, chỉ có một loại năng lượng mơ hồ, ấy là kình lực.

“Không sao, chúng ta không quen biết, khó có thể nói là khinh thường”, anh đáp.

Ông lão bèn kéo cô gái kia đến và nói, “Đây là cháu gái tôi, Thanh Nghiên.

Hôm qua cậu nói rằng con bé có nguy cơ chết trẻ, tôi xin cậu hãy cứu mạng con bé!”
Ngô Bình nhìn nhìn cô gái nọ, đoạn bảo, “Chỉ cần xoa bóp và tập luyện theo phương pháp mới, sẽ có thể hồi phục trong khoảng một tháng”.

Ông lão cả mừng, “Xin cậu hãy nhân từ, ra tay cứu giúp con bé!”
Ngô Bình ngẫm nghĩ một lát rồi hỏi, “Hai người sống ở gần đây chứ?”
Chu Viễn Sơn vội đáp, “Không xa, xe đỗ ngay dưới chân núi”.

Anh gật đầu, “Vậy đưa tôi đến nhà hai người đi, ở đây không tiện”.

Ông lão vội vàng đồng ý, làm người dẫn đường, rồi cả ba cùng nhau xuống núi.

Quả nhiên có một chiếc ô tô đỗ trong công viên.

Đó là một chiếc xe sang trọng đáng giá hơn triệu bạc, có cả tài xế.

Ông lão ngồi ở ghế phó lại, Ngô Bình và cô gái tên Chu Thanh Nghiên ngồi ghế sau.

“Tôi vẫn chưa hỏi quý tính đại danh của cậu”, Chu Viễn Sơn nói.

“Tôi là Ngô Bình”, Ngô Bình đáp, đoạn nhìn sang Chu Thanh Nghiên, thấy khí chất của đối phương khá lạnh lùng, là mẫu người đẹp khác hẳn Đường Tử Di.


Chu Thanh Nghiên đang căng thẳng lắm.

Cô nàng biết cao thủ ở cảnh giới Khí rất khủng khiếp, chỉ cần một chiêu thôi cũng có thể lấy mạng cao thủ như ông nội! Ngồi cạnh người như vậy, có cảm giác như học sinh tiểu học ngồi cạnh thầy giáo nghiêm khắc vậy, thấp thỏm khôn nguôi.

“Anh Ngô à, nghe nói anh là cao thủ cảnh giới Khí, chỉ cần phóng lá hái hoa cũng có thể làm người khác bị thương, là thật sao ạ?”, Chu Thanh Nghiên phá vỡ sự im lặng, hỏi vấn đề mà mình tò mò đã lâu.

Ngô Bình nghĩ ngợi, “Làm được, nhưng khá khó.

Mục đích chính của tu sĩ luyện cảnh giới Khí là đả thông kinh lạc toàn thân, không ai chuyên về luyện tập những thứ mà cô nói.

Có thể dùng phi tiêu, sao phải dùng đến lá chứ?”
Chu Thanh Nghiên đỏ mặt, biết câu hỏi của mình thật không chuyên nghiệp.

Chu Viễn Sơn vội lên tiếng, “Cậu Ngô à, tôi đã luyện võ từ năm mười ba tuổi, khổ luyện cả đời nhưng hiện vẫn ở cảnh giới Lực, không thể đột phá đến cảnh giới Khí.

Xin hỏi nguyên nhân nằm ở đâu?”
Trước đó Ngô Bình đã quan sát Chu Viễn Sơn, anh bảo, “Tu luyện cảnh giới Khí cần phải có thầy chỉ điểm.

Nếu có người chỉ điểm, ông có thể đạt đến cảnh giới Khí bất cứ lúc nào”.

Chu Viễn Sơn mừng rỡ, “Xin hỏi cậu Ngô có thể chỉ điểm cho tôi không?”
Dứt lời, có lẽ ông lão cũng cảm thấy đường đột quá, bèn nói, “Tôi nhất định sẽ báo đáp cậu Ngô!”
Ngô Bình đáp nhẹ, “Nói sau đi”.

Anh không quen thân với Chu Viễn Sơn, người ta thường nói không được tuỳ tiện truyền đạo, tất nhiên anh sẽ không nhận lời ngay.

Xe chạy được hai mươi phút thì đỗ lại trước một biệt thự ngoại ô.

Phong cảnh ở đây rất đẹp, bên ngoài trồng đầy cây cảnh, còn có nước chảy quanh biệt thự, nên lối ra vào duy nhất là cây cầu đá cổ.


Có thể nhìn ra Chu Viễn Sơn rất giàu, căn biệt thự này có giá ít nhất mấy chục triệu.

Xuống xe, Chu Viễn Sơn đích thân mở cửa cho Ngô Bình, mời anh đến phòng khách.

Lúc này vẫn chưa đến năm giờ sáng, trời còn tối, người làm vẫn chưa thức dậy.

Thế nên Chu Thanh Nghiên đã đích thân pha trà cho Ngô Bình.

Ngay cả ấm trà cũng là ấm tử sa thượng hạng.

Ngô Bình uống mấy tách trà xong, bỗng nói với Chu Viễn Sơn, “Ông lánh đi một lát đi”.

Chu Viễn Sơn không dám hỏi nhiều, lập tức rời khỏi phòng khách.

Vậy là phòng khách chỉ còn Ngô Bình và Chu Thanh Nghiên.

Cô ấy vô cùng căng thẳng.

Ngô Bình ra hiệu cho cô ấy ngồi xuống, đoạn nói, “Tôi sẽ khai thông kinh mạch phổi cho cô.

Cô cần cởi quần áo ra, không được mặc gì cả”.

Chu Thanh Nghiên vô thức che mặt, gương mặt thanh tú lộ vẻ hoảng sợ.

Ngô Bình khẽ cười, “Yên tâm, tôi sẽ che mắt mình bằng vải đen.

Bảo cô cởi quần áo chỉ vì muốn tiện cho việc dùng châm thôi.

Sự ngăn cách của vải quần áo sẽ khiến độ chính xác của châm giảm đáng kể”.

Nghe anh bảo sẽ bịt mắt, Chu Thanh Nghiên thở phào, “Vậy thì được”.

Cô ấy tìm một miếng vải đen, gấp lại thật dày và đích thân bịt mắt cho Ngô Bình.

Ngô Bình nói thầm, cô cứ bịt chặt vào, tôi có đôi mắt nhìn thấu, bịt hay không cũng chẳng khác biệt gì.

Bịt vải xong, Chu Thanh Nghiên mới bắt đầu cởi quần áo ra, đầu tiên sơ mi trắng, sau đó là áo ngực.


Ngô Bình đã mở năng lực nhìn thấu vạn vật từ lâu.

Xuyên qua mảnh vải đen, anh thấy Chu Thanh Nghiên đã trút bỏ quần áo, vóc dáng rất đẹp, làn da trắng ngần.

Anh nhìn mà thấy máu sục sôi.

Anh cố tỏ ra bình tĩnh lấy bộ châm ra, tay phải lấy một cây ngân châm, tay trái vươn về phía trước, vờ nói, “Tôi phải xác định vị trí trước, khó tránh khỏi việc mạo phạm, xin thứ lỗi”.

Chu Thanh Nghiên đỏ bừng mặt, vì hồi hộp nên hơi thở gấp gáp, lồng ngực phập phồng lên xuống.

Cảnh tượng dữ dội ấy đập vào mắt khiến Ngô Bình có phản ứng.

“Thôi được”, Chu Thanh Nghiên run rẩy nói.

Cô ấy cảm thấy nếu Ngô Bình đã không nhìn thấy, vậy sờ soạng vài cái cũng không sao.

Bàn tay của Ngô Bình vươn ra, đã ấn nhầm chỗ.

Cơ thể mảnh mai run lên, Chu Thanh Nghiên khẽ hừ giọng.

Ngô Bình không dám giở trò gì, bàn tay lập tức dịch ra chính giữa, sau đó dời xuống, ấn vào nơi gần đại tràng, lập tức đâm kim châm vào vị trí giữa dạ dày.

Anh lập tức lấy bộ kim châm thứ hai, lần lượt đâm theo đường đi của kinh thủ thái âm phế
Một lúc sau, anh chạm đến bờ vai gầy của Chu Thanh Nghiên, xương quai xanh vô cùng xinh đẹp.

Anh không kìm được bèn sờ thêm vài lần, đầu ngón tay chạm lên làn da mịn màng, mềm mại âm ấm, cảm giác rất tuyệt.

Bàn tay anh lại dời xuống bắp tay trái.

Da dẻ của Chu Thanh Nghiên rất trơn mịn, cơ bắp cánh tay đẹp và săn chắc, một tay cũng đủ ôm hết.

không thể sờ quá lâu, anh lại nghiêm túc lấy châm ra, lần lượt đâm vào huyệt Trung phủ, Vân môn, Thiên phủ, vân vân, cho đến huyệt Thiếu thương.

Sau khi anh châm cứu xong, Chu Thanh Nghiên đột nhiên ho sù sụ.

Ho được hồi lâu, cô ấy mới ngạc nhiên hỏi anh, “Anh à, sao tôi lại ho thế?”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.