Bạn đang đọc Thần Y Trở Lại – Chương 11: Trận Quỷ Mẹ Con Và Cơ Hội Làm Ăn
Lư Tuấn Phi gật đầu, “Trước đây có một người khách xem nhà đã rơi xuống từ tầng mười tám và thiệt mạng ngay tại chỗ”.
Ngô Bình khẽ gật gù, tiếp tục đi về phía trước.
Đi thêm một đoạn, anh lại nhìn thấy căn nhà dày đặc khí đen thứ hai, hỏi tiếp, “Còn chỗ này?”
Lư Tuấn Phi lộ rõ vẻ ngạc nhiên, “Ở đây có một người thợ điện bị điện giật chết.
Ngô Bình này, sao cậu biết nơi này xảy ra sự cố vậy? Cậu xem tin tức rồi à?”
Ngô Bình không trả lời, chỉ rảo bước đi tiếp, lại vừa chỉ tay vào toà nhà thứ ba vừa hỏi chuyện, “Nơi này cũng có tai nạn?”
Vẻ mặt của Lư Tuấn Phi chuyển sang ngỡ ngàng.
Anh ấy nhìn Ngô Bình chăm chăm, trả lời, “Một công nhân lắp đặt đã rơi xuống từ tầng cao nhất và tử vong tại chỗ”.
Ngô Bình nói, “Không ngoài dự đoán của mình”.
Anh đi vòng quanh toà nhà vài lần, cuối cùng mới lên tiếng, “Vào trong xem thử”.
Lư Tuấn Phi biến sắc, “Vào trong?”
Anh mỉm cười, “Đừng sợ, có mình mà”.
Ngô Bình đã bảo không sợ, tất nhiên Lư Tuấn Phi không thể e dè.
Anh ấy cắn răng, đi đến trước mặt Ngô Bình.
Tuy toà nhà đã được cất nóc nhưng vẫn chưa sửa sang, bên trong đầy rác thải.
Hai người đi đến một con đường, vì không có điện nên nên không gian xung quanh u ám và tối tăm.
Đi qua con đường ấy, họ bước vào một căn phòng.
Cửa phòng còn chưa được lắp, lại càng không có trang trí gì, bên trong cũng bừa bộn vô cùng.
Ngô Bình vừa đi vừa nhìn xuống dưới đất.
Năng lực nhìn thấu vạn vật của anh phát hiện một cái vò màu đen được chôn cách mặt đất mười mét, khí đen toả ra từ cái vò ấy.
Loại khí đen này còn được gọi là tà khí, có hại với con người, sau một thời gian dài tiếp xúc sẽ sinh ra cảm xúc tiêu cực, khiến con người mất hết thần trí, từ đó gây ra hậu quả nghiêm trọng.
Ánh mắt anh tiếp tục xuyên qua cái vò kia, thấy thi thể của một trẻ sơ sinh được ngâm trong nước.
Có lẽ đứa bé ấy được người ta lấy ra khi còn ở trong bụng mẹ, chỉ to bằng lòng bàn tay.
Nhìn thấy cảnh tượng ấy, Ngô Bình bỗng có cảm giác buồn nôn, lập tức kéo Lư Tuấn Phi ra khỏi nơi này.
Sau đó họ lần lượt vào chín toà nhà khác, toà nào cũng có chôn một cái vò dưới đất, mỗi vò đều có một thi thể trẻ sơ sinh.
Thấy Ngô Bình cứ im lìm, Lư Tuấn Phi mới nôn nóng hỏi, “Ngô Bình à, rốt cuộc có chuyện gì vậy, cậu nói cho mình nghe được không?”
Vẻ mặt của Ngô Bình rất nghiêm túc, “Cậu sẽ biết sớm thôi, đi theo mình!”
Ở đằng xa, Ngô Bình nhìn thấy có khí đen bốc lên cuồn cuộn bên ngoài một căn biệt thự, tà khí còn mạnh hơn dưới này gấp mấy lần!
Họ đến trước cổng biệt thự.
Ngô Bình hỏi, “Nơi này cũng từng có người chết nhỉ?”
Lư Tuấn Phi gật đầu, “Hai người chết.
Cậu đoán như thần!”
Ánh mắt của Ngô Bình nhìn xuyên qua mặt đất, thấy ở cách mặt sân biệt thự chừng năm mét có chôn một cái vò cực lớn, bên trong là thi thể của một cô gái không có tứ chi, chỉ còn lại đầu và thân người, thê thảm vô cùng.
Anh thở dài, đoạn nói, “Quả nhiên là trận Quỷ mẹ con!”
Trong truyền thừa từ miếng ngọc bội của anh có truyền thừa về vu thuật, trong đó có ghi chép một loại tà pháp cực kỳ tàn độc – trận Quỷ mẹ con.
Sát trận này cần một người phụ nữ mang thai mười lần liên tục, rồi lần lượt lấy ra, làm thành thi thể trẻ sơ sinh bằng phương pháp bí mật.
Sau cùng, người phụ nữ ấy cũng bị giết chết, cắt bỏ tứ chi, ngâm trong cái vò.
Loại tà pháp này cần một khoảng thời gian rất dài, thủ đoạn lại tàn bạo.
Nó sử dụng oán khí mạnh mẽ và thần giao cách cảm giữa mẹ và con, tạo thành tà khí đáng sợ, uy lực cực mạnh.
“Trận mẹ con gì cơ?”, Lư Tuấn Phi vội hỏi.
“Rời khỏi đây trước rồi nói”, Ngô Bình không nói nhiều, nhanh chóng kéo anh ấy xuống núi.
Lên xe rồi, Lư Tuấn Phi cảm thấy mình như quả bóng xì hơi, mất hết sức lực, bủn rủn ngã phịch xuống ghế.
Sắc mặt trắng bệch, tinh thần đờ đẫn, anh ấy run rẩy hỏi, “Mình bị sao vậy?”
Ngô Bình ấn vài cái lên trán Lư Tuấn Phi, “Tà khí xâm nhập cơ thể, một lát nữa sẽ khoẻ lại thôi”.
Ngừng một lúc, anh lại nói, “Có kẻ bày trận Quỷ mẹ con ở đây.
Muốn phá giải cũng không khó, đào thứ đó lên là được.
Nhưng cậu phải chuẩn bị vài thứ”.
Nghe Ngô Bình nói anh có thể phá giải tà khí ở đây, Lư Tuấn Phi chấn động, “Ngô Bình, cậu có cách thật à?”
Ngô Bình gật đầu, “Phá được sát trận thì tiếp tục lắp đặt sửa chữa được rồi”.
Dứt lời, anh lấy điện thoại ra và viết một loạt vật liệu như bột sừng tê giác, nước tiểu chó mực, máu mồng gà của gà trống ba năm tuổi, thỏi mực, lông mi của trâu đực, vân vân, rồi gửi email cho Lư Tuấn Phi.
Lư Tuấn Phi có linh cảm Ngô Bình thật sự có cách phá giải.
Anh ấy phấn khích đến mức toàn thân run lên, “Được, mình sẽ đi chuẩn bị ngay”.
“Không vội.
Cậu đưa mình đến nhà ga đi, hôm nay mình phải về nhà.
Trưa mai, cậu lại đến nhà ga đón mình”.
Lư Tuấn Phi gật đầu lia lịa, khởi động ô tô đưa Ngô Bình đến nhà ga.
Vào lúc Ngô Bình đến nhà ga, người của Đường Tử Di đang ở biệt thự Vân Đỉnh.
Biệt thự Vân Đỉnh rộng mấy nghìn mẫu, địa hình núi bằng phẳng, xây nhà nối liền nhau, là nơi ở của nhà họ Đường.
Ở một tòa nhà nhỏ trong biệt thự, Đường Tử Di đang nhìn chằm chằm một người đàn ông trung niên.
Người đàn ông này đã ngoài bốn mươi, trông rất phong độ, có thể nhìn ra thời còn trẻ là một người điển trai vô cùng.
Người đàn ông trung niên ấy là Đường Minh Huy, bố của Đường Tử Di.
Bên cạnh ông ấy là một người phụ nữ ăn vận sang trọng và khí chất tuyệt vời, không thể đoán ra tuổi, dung mạo có ba phần giống với Đường Tử Di.
Người này chính là mẹ Đường Tử Di – Diệp Ngọc Quỳnh.
Lúc này, Đường Minh Huy đang cúi đầu, không dám nhìn Đường Tử Di.
Vừa rồi nhà họ Đường đã mở cuộc họp gia đình, thu hồi mọi chức vụ của Đường Minh Huy, chỉ giữ lại cho ông chức danh thành viên hội đồng quản trị của tập đoàn Đường thị.
Nếu không nhờ Đường Tử Di làm nũng trước mặt ông nội, e là Đường Minh Huy còn chẳng được chia lợi nhuận hằng năm.
“Bố à, bố muốn con phải nói bố thế nào nữa đây?”, Đường Tử Di chỉ hận rèn sắt không thành thép, “Những người mà bố quen biết có quá nhiều kẻ lừa đảo, bố bớt qua lại với họ đi”.
Diệp Ngọc Quỳnh không muốn con gái tiếp tục phàn nàn về chồng mình, “Tử Di à, bố con cũng rất buồn, con đừng nói ông ấy nữa.
Bây giờ nên mau chóng nghĩ cách mới phải”.
Đường Tử Di đảo mắt, “Còn cách gì nữa chứ? Bà nội Cả đã nói rồi, trừ phi con gả vào nhà họ Kim, bằng không sẽ không phục chức cho bố”.
Đúng lúc này, điện thoại của Đường Tử Di reo lên, là Ngô Bình gọi.
Cô ấy vội vàng đi qua một bên rồi bắt máy.
Bây giờ Ngô Bình đang ngồi trên tàu hoả.
Anh nghiêm túc hỏi, “Cô Đường này, cô nghĩ khu biệt thự Thái Khang hiện giờ có giá trị bao nhiêu?”
Đường Tử Di ngẫm nghĩ, “Ước chừng hai mươi tỷ.
Có điều ở đó nhiều tà ma lắm, không ai mua đâu.
Sao anh lại nhắc đến nó?”
Anh đáp, “Nếu tôi có cách phá giải tà ma ở khu biệt thự Thái Khang, nhà họ Đường các cô có hứng thú đầu tư không?”
Ngô Bình hiểu rõ, thứ mà nhà họ Lư phải đối mặt không chỉ là sát trận kia, mà còn là sự thiếu hụt cực lớn về vốn đầu tư.
Nhà họ Lư muốn trở mình thì cần có sự giúp đỡ của người như Đường Tử Di.
Đôi mắt Đường Tử Di sáng rỡ, “Anh bảo anh có cách phá giải tà ma?”
Ngô Bình đáp, “Phải! Khu biệt thự Thái Khang sắp bình yên vô sự rồi, lắp đặt trang trí một chút là bán được ngay.
Nhưng nhà họ Lư đang thiếu tiền, lại thiếu sự hỗ trợ của các mối làm ăn, chỉ còn nhà họ Đường các cô có thể cung cấp thôi”.
Tròng mắt của Đường Tử Di đảo một cái.
Cô ấy hỏi, “Anh có thể đại diện nhà họ Lư sao?”
“Không thể, nhưng cô có thể nói với tôi, tôi sẽ truyền đạt với họ”, Ngô Bình cười nói.
Đường Tử Di bảo, “Nếu khu biệt thự Thái Khang thật sự không gặp vấn đề nữa, nhà họ Đường chúng tôi có thể cung cấp cho họ mọi sự trợ giúp cần thiết, trong đó bao gồm hỗ trợ hai tỷ tiền mặt.
Nhưng tôi có một điều kiện, nhà họ Đường muốn lấy ba mươi phần trăm quyền nắm cổ phần của khu biệt thự Thái Khang”.
Ngô Bình trả lời, “Tôi sẽ liên lạc với nhà họ Lư, lát nữa gọi lại cho cô nhé”.
Cúp máy rồi, Ngô Bình lại gọi cho Lư Tuấn Phi.
Anh ấy đang trên đường về nhà.
Vừa bắt máy và hay tin nhà họ Đường có thể hỗ trợ, anh ấy vui mừng khôn xiết.
“Ba mươi phần trăm quyền nắm cổ phần? Hoàn toàn có thể!”, anh ấy đáp ngay.
Tình hình hiện tại của nhà họ Lư vốn đã rất tệ, đừng nói là ba mươi phần trăm, dù là năm mươi phần trăm, anh ấy cũng sẽ nhận lời.
Ngô Bình nhắc nhở, “Tốt nhất cậu nên bàn bạc chuyện này với người nhà”.
Lư Tuấn Phi đáp, “Không cần bàn bạc đâu, Ngô Bình à, chắc chắn bố mẹ mình sẽ đồng ý”.
Anh nói, “Vậy được.
Mình sẽ đưa số của Đường Tử Di cho cậu.
Hai người tự thương lượng cụ thể với nhau nhé”.
“Cảm ơn người anh em!”, Lư Tuấn Phi nói bằng giọng cực kỳ nghiêm túc.
Ngô Bình bèn bảo, “Đừng cảm ơn mình khơi khơi thế chứ, ngày mai gặp hẵng nói nhé”.
Rồi anh chuyển lời cho Đường Tử Di, bảo cô ấy và Lư Tuấn Phi liên lạc với nhau để bàn sâu hơn về việc hợp tác sau này.
Sau khi nhận được hồi âm, Đường Tử Di không liên lạc ngay với Lư Tuấn Phi, mà nói với Đường Minh Huy, “Bố chuẩn bị hai tỷ cho con nhé”.
Đường Minh Huy suýt nhảy dựng lên, “Con gái cưng à, bố làm gì có hai tỷ”.
Đường Tử Di nói, “Bố vẫn là thành viên hội đồng quản trị, có quyền điều động vốn trong vòng ba tỷ”.
Đường Minh Huy chớp mắt.
Không ai hiểu con gái bằng bố.
Ông cảm nhận được Đường Tử Di lại “đánh hơi” được cơ hội mua bán nào đó, bèn hỏi, “Tử Di à, làm ăn gì đấy con?”
Đường Tử Di mỉm cười, “Nhà họ Lư mời được một chuyên gia.
Tà ma ở khu biệt thự Thái Khang sắp được diệt trừ rồi.
Con chuẩn bị đầu tư hai tỷ vào khu biệt thự Thái Khang.
Cao lắm là một năm, hai tỷ này sẽ biến thành sáu tỷ, thậm chí nhiều hơn”.
Đường Minh Huy nghiến răng, “Được! Con đi xác nhận tình trạng đi, chuyện tiền vốn để bố nghĩ cách!”
Nửa giờ sau, Ngô Bình về đến nhà.
Lúc này đã hơn năm giờ chiếu.
Anh về nhà vì bệnh tình của Trương Lệ cần anh trị liệu mỗi ngày..