Đọc truyện Thần Y Tiểu Vương Phi – Chương 17: Lần đầu thi triển y thuật
– Đại ca, nàng ta nói hai người không có đính hôn, huynh gạt muội, huynh lại vì một nữ nhân không đâu mà gạt muội!
Lửa giận của Hạng Hân Lạc càng dữ dội.
Bạch Thiên Hoan che trán.
Đây là một muội muội yêu thích huynh trưởng cỡ nào nha!
– Huynh và Hoan muội muội là tư định chung thân, cho nên Hoan muội muội
mới vì huynh mà từ hôn với Ngụy thế tử Cung thân vương phủ!
Hạng Nguyên Hoán nhướng nhướng mi về phía Bạch Thiên Hoan.
– Cái gì? Tư định chung thân?
Hạng Hân Lạc kinh hãi kêu ra tiếng.
Bạch Thiên Hoan lau mồ hôi lạnh trên trán, bản lãnh nói hươu nói vượn của
tên Hạng Nguyên Hoán này đã đến mức xuất thần nhập hóa rồi.
– Bạch Thiên Hoan ta chỉ là nữ tử nhà bình thường, không với cao được
Hạng thân vương phủ, quận chúa, ta cam đoan ở đây, ta và đại ca cô không hề đính hôn, cũng không hề tư định chung thân!
Cuối cùng, nàng quay đầu về phía Hạng Nguyên Hoán, hắn hứng thú nhìn nàng, còn nàng thì ánh mắt đầy ý cảnh cáo:
– Thế tử gia, chỉ dựa vào danh tiếng hiện tại của ngài, ta cũng không có
khả năng thích ngài, càng không có khả năng gả cho ngài, cho nên, mời
ngài sau này đừng tới tìm ta nữa, chúng ta về sau ai đi đường nấy, OK?
– Âu khai?
– Chính là ý ‘có thể chứ’ đấy!
Hạng Nguyên Hoán vẫn không trả lời, Hạng Hân Lạc mất hứng, ném roi trong tay đi:
– Nữ nhân này ngươi có ý gì? Đại ca ta thì sao? Đại ca ta là nam nhân tốt nhất thế giới, ngươi dựa vào cái gì mà không thích huynh ấy?
Bạch Thiên Hoan khóe miệng co quắp.
Lúc nãy người nào đó còn mang roi tới cửa, bảo nàng không được thích đại ca nàng ta, cách đại ca nàng ta xa một chút.
– Vậy ý của quận chúa là muốn ta gả cho đại ca cô?
– Đương nhiên không phải!
Chân mày Hạng Hân Lạc nhíu lại:
– Nhưng ………
Nhưng nàng cũng không muốn người khác nói đại ca nàng như vậy, đại ca rõ ràng tốt đến thế, là đại ca mà nàng sùng bái nhất.
Quá mâu thuẫn.
Đang nói chuyện thì Họa Mi vội vội vàng vàng chạy trở về, thấy Hạng Nguyên
Hoán và Hạng Hân Lạc bỗng dưng xuất hiện thì sợ hết hồn.
– Thế tử gia Hạng thân vương phủ và quận chúa, nói đi, có chuyện gì?
Bạch Thiên Hoan dùng một câu giải thích nghi hoặc cho Họa Mi.
– Đại tiểu thư, thế tử gia, quận chúa!
Họa Mi vội vã hành lễ, rồi nhỏ giọng nói với Bạch Thiên Hoan:
– Mặt của tam tiểu thư đột nhiên trở nên rất dọa người.
Đến bây giờ Họa Mi vẫn còn sợ hãi, may mà Bạch Thiên Hoan phát hiện trước, không có uống canh kia.
– Họa Mi, lấy bao châm ta yêu cầu làm hai ngày trước ra, ta đi xem trước, ngươi theo qua sau.
– Dạ!
Hai huynh muội Hạng Nguyên Hoán và Hạng Hân Lạc nhìn nhau một cái, không hề cảm thấy đi lung tung trong nhà người ta là rất không lễ phép, đều
nghênh ngang theo sau Bạch Thiên Hoan.
***
Thượng thư phủ. Cúc Viên.
Tôn di nương trước kia là nha hoàn thiếp thân hầu hạ Bạch Hiển Nhân, là
tiểu thiếp duy nhất của Bạch Hiển Nhân, cũng là người mà Lý Minh Chi
trong thời gian mang thai sợ Bạch Hiển Nhân bị hồ ly tinh bên ngoài
quyến rũ nên nạp vào làm thiếp, mười mấy năm qua Tôn di nương vụng về,
nhu nhược lại nội liễm, nghe lời, cho dù đã sinh được một nhi tử nhưng
cũng không bị Lý Minh Chi để mắt tới.
Bạch Thiên Hoan vừa
nhìn đã nhận ra, Tôn di nương là người bề ngoài thoạt nhìn có vẻ vụng về nhưng lại cực kỳ thông minh, như vậy mới bảo vệ chu toàn được hai đứa
con của bà, bà ẩn nhẫn nhiều năm đến hôm nay trở thành đương gia chủ mẫu trong nhà.
Khi Bạch Thiên Hoan đến, Vương đại phu của Thượng thư phủ mới từ trong phòng ra ngoài, Tôn di nương vội vàng tiến lên đón.
– Vương đại phu, thế nào? Xuân Miêu không sao chứ?
Vương đại phu lắc lắc mái đầu đầy tóc hoa râm:
– Haiz, nhiều năm như vậy, đây vẫn là lần đầu tiên ta thấy loại bệnh này, thật sự là không thể ra sức.
– Sao ông lại không thể ra sức? Vương đại phu, ông y thuật cao minh, xin
ông chữa cho Xuân Miêu, bất kể ông muốn bao nhiêu bạc, ta cũng sẽ đưa
cho ông.
– Đây không phải là vấn đề bạc!
Bạch
Thiên Hoan từ ngoài cửa nhìn vào trong phòng ngủ, gương mặt của Bạch
Xuân Miêu sưng đỏ không chịu nổi, có chỗ đã bắt đầu chảy mủ, trông rất
dọa người.
Đây chính là triệu chứng độc Hoa nhan phát tác.
Bạch Thiên Hoan nhận bao châm Họa Mi vừa đưa tới, bước đến trước mặt Tôn di nương:
– Tôn di nương, bệnh của tam muội, để ta thử một chút đi!
– Ngươi?
Trong mắt Tôn di nương có ý chất vấn:
– Ngươi muốn làm gì Xuân Miêu?
– Để đại tiểu thư thử đi!
Hạng Nguyên Hoán chậm rãi tiêu sái bước vào, trên gương mặt tuấn mỹ là nụ
cười không chịu gò bó, lúc nói chuyện thì hướng về phía Bạch Thiên Hoan, theo sau hắn là Hạng Hân Lạc vẻ mặt chán ghét.
– Thế tử gia, quận chúa!
Tôn di nương sợ hãi hành lễ với hai người.
– Nhưng mà, đại nha đầu………..
– Bổn thế tử bảo đảm, tam tiểu thư sẽ không có chuyện gì!
– Đại ca, huynh giúp nữ nhân kia bảo đảm làm gì?
Vẻ mặt Hạng Hân Lạc càng thêm chán ghét, đã liệt Bạch Thiên Hoan vào danh sách đối tượng ghét bỏ số một của nàng.
– Vậy cũng được, để đại nha đầu………..thử một chút đi.
Tôn di nương đành miễn cưỡng gật đầu đáp ứng.
Bạch Thiên Hoan liếc xéo Hạng Nguyên Hoán, trách hắn lo chuyện bao đồng.
Hạng Nguyên Hoán trả nàng một ánh mắt khiêu khích, nàng nếu không chữa được cho Bạch Xuân Miêu thì hắn cũng mặc kệ.