Đọc truyện Thần Y Tiểu Vương Phi – Chương 123: Cái giá phải trả (2)
Từ sau cái chết đột ngột của thái tử Hạ Ất Hiên năm
tháng trước, suốt năm tháng liền, rất nhiều đại thần dâng tấu lên Hoàng
đế xin lập thái tử mới, nhưng Hoàng đế luôn thoái thác, chưa từng tỏ rõ
sẽ chọn ai làm thái tử.
Hạ Ất Thần ba ngày hai bữa luôn thấp thỏm việc này, hối hả ngược xuôi khắp chốn, nhưng, ngày hôm qua, tử sĩ hắn bí mật đào tạo bị giết
chết toàn bộ, trước đó đã hắn nhận được tin tức để đề phòng nhưng người
của hắn vẫn bị giết tất cả.
Hắn giận đến mức cáo bệnh trong phủ, không gặp bất kỳ ai.
Lúc hắn đang nằm trong phòng ngủ híp mắt trầm tư thì một thị vệ vội vã chạy tới.
– Lục hoàng tử, lục hoàng tử!
– Gấp cái gì? Bổn hoàng tử còn đang sống sờ sờ đây này!
Hạ Ất Thần mất hứng quở trách, con ngươi bắn ra ánh sáng lạnh lẽo, thể hiện sự bất mãn trong lòng.
– Lục hoàng tử, có người muốn gặp ngài!
– Không gặp!
Hạ Ất Thần quyết đoán:
– Không phải bổn hoàng tử đã nói rồi sao, hôm nay không gặp ai hết, đuổi đi!
Người tới phủ hoàng tử gặp hắn, chắc chắn là những kẻ tiểu nhân
dối trá nịnh nọt, cho rằng hắn là thái tử tương lai nên tới để bợ đỡ.
Trước đây khi nghe những lời đó, trong lòng hắn sẽ cảm thấy
thoải mái, nhưng lúc này hắn đang buồn bực, không muốn gặp bất kỳ ai,
những lời đó đối với hắn lại càng là châm chọc.
– Là thế tử phi của Hạng thân vương phủ, nói nhất định phải gặp ngài!
Thế tử phi của Hạng thân vương phủ, Bạch Thiên Hoan?
– Ý ngươi là thế tử phi của Hạng Nguyên Hoán?
Hạ Ất Thần nheo mắt hoài nghi.
– Chính là cô ấy.
– Không phải cô ta đang ở trong Hạng thân vương phủ dưỡng thai ư? Sao lại chạy tới đây?
Không biết Bạch Thiên Hoan có ý đồ gì?
– Tiểu nhân cũng không biết, tiểu nhân hỏi thế tử phi tìm ngài có việc gì thì cô ấy nói cô ấy chỉ nói với ngài!
Hạ Ất Thần sờ cằm suy nghĩ.
– Được, bổn hoàng tử gặp cô ta, xem cô ta có thể giở trò gì, bảo cô ta chờ ở phòng khách, bổn hoàng tử lập tức qua ngay.
– Dạ!
Phòng khách.
Bạch Thiên Hoan được mời vào phòng khách của phủ lục hoàng tử,
nàng ngồi đợi trong đó đến khi bên tai vang lên tiếng bước chân lười
nhác.
Nàng quay đầu thì thấy Hạ Ất Thần đang đi tới.
Bạch Thiên Hoan lịch sự đứng lên.
– Tham kiến lục hoàng tử!
Nàng gật nhẹ đầu:
– Do thân thể không tiện nên không hành lễ với lục hoàng tử.
– Thế tử phi rảnh rỗi thật, lại tới chỗ của ta!
Hạ Ất Thần cười ngồi xuống, ánh mắt nham hiểm nheo lại dán vào nàng:
– Có điều, thế tử phi tới không mang theo thị nữ cũng không mang theo thị vệ, chẳng lẽ không sợ sẽ xảy ra chuyện sao?
Bạch Thiên Hoan cười tươi như hoa:
– Sợ xảy ra chuyện thì đừng đi ra ngoài, hơn nữa, lúc ta đi đã
căn dặn rằng nếu ta xảy ra chuyện gì thì đều do lục hoàng tử chịu trách
nhiệm!
Hạ Ất Thần lạnh lùng liếc Bạch Thiên Hoan.
Nếu cô ta ra ngoài thì chắc chắn không có chuyện không hề chuẩn bị gì cả, cho nên, lời cô ta nói hoàn toàn có khả năng.
– Cô tới tìm ta có việc gì?
Hạ Ất Thần không kiên nhẫn, hơi hối hận vì đã đồng ý gặp cô ta.
Hắn thậm chí nghi ngờ phải chăng đứa bé trong bụng Bạch Thiên
Hoan xảy ra chuyện, cho nên cô ta mới cố ý đến phủ hắn, giá họa cho hắn.
– Việc ta muốn nói với lục hoàng tử chỉ để hai người chúng ta biết!
Bạch Thiên Hoan liếc nhìn người hầu bên cạnh Hạ Ất Thần và hai nha hoàn trong phòng khách.
Hạ Ất Thần đưa mắt ra hiệu cho người hầu bên cạnh, người hầu nọ
lanh lợi hiểu ý, bèn cung kính khom người lui xuống, tiện thể dẫn theo
hai nha hoàn ra ngoài.
Không lâu sau, cả phòng khách chỉ còn lại Bạch Thiên Hoan và Hạ Ất Thần.
– Bây giờ chỉ còn hai chúng ta, thế tử phi có thể nói rõ mục đích đến của mình rồi chứ?
Giọng điệu Hạ Ất Thần không kiên nhẫn.
– Chỉ nhìn biểu cảm của lục hoàng tử, ta có thể đoán nguyên nhân khiến lục hoàng tử đang phiền lòng không?
Bạch Thiên Hoan cười giảo hoạt.
– Có phải thế tử phi lo quá nhiều chuyện rồi không?
– Là vì tử sĩ lục hoàng tử mới bồi dưỡng gần đây toàn bộ đều bị ám sát, phải không?
Bạch Thiên Hoan một câu nói đúng suy nghĩ trong lòng Hạ Ất Thần.
Hắn chợt nheo mắt, ánh mắt nguy hiểm nhìn chằm chằm nàng, bàn
tay đặt trên tay ghế tăng thêm sức lực, đốt ngón tay vì dùng sức mà hiện lên màu trắng.
– Là Hạng Nguyên Hoán bảo cô tới chỗ ta?
– Lục hoàng tử hà tất phải khẩn trương? Nguyên Hoán không biết
chuyện ta tới đây, ta tới tìm lục hoàng tử, chẳng qua là muốn cùng làm
một vụ buôn bán với lục hoàng tử mà thôi!
Bạch Thiên Hoan ung dung điềm tĩnh mỉm cười nói.
– Buôn bán với bổn hoàng tử? Bổn hoàng tử chưa bao giờ buôn bán, huống hồ, dù có đi nữa cũng không phải với cô!
– Nếu nói đề nghị này của ta có thể khiến lục hoàng tử ngồi lên đế vị thì sao?
– Cô nói gì?
Khóe môi Hạ Ất Thần cong lên giễu cợt:
– Ngồi lên đế vị? Phụ hoàng hiện vẫn đang khỏe mạnh, phía trên
bổn hoàng tử còn có tam hoàng tử, cô nói để bổn hoàng tử ngồi lên đế vị?
– Dù cha chồng của ta là Hạng thân vương, cữu cữu ruột của tam
hoàng tử, nhưng trong mắt ta, lục hoàng tử có tài trị quốc hơn, ngài mới là lựa chọn tốt nhất ngồi lên đế vị.
Hạ Ất Thần hứng thú, đáy mắt lóe lên sự châm biếm:
– Cô cho rằng bổn hoàng tử là kẻ ngốc à? Nếu cô muốn mượn cớ trừ khử bổn hoàng tử thì cô tính toán nhầm rồi.
– Lục hoàng tử chớ vội từ chối, chờ ta nói xong cũng không muộn!
– Cô còn muốn nói gì?
– Lục hoàng tử có biết tử sĩ lần này của ngài do ai phái đi giết không?
– Cô biết?
Bạch Thiên Hoan gật đầu:
– Ta đã có được tin tức chính xác, là Hoàng thượng phái người đi làm, không chỉ thế, Hoàng thượng còn nắm được không ít bằng chứng chứng minh ngài mưu quyền đoạt vị, ông ấy đang định trừ khử thế lực của ngài
từng cái từng cái một, ta nghĩ….lục hoàng tử hẳn là đã phát hiện mới
đúng.
Gương mặt Hạ Ất Thần cứng ngắc.
Không ngờ Bạch Thiên Hoan biết rất nhiều chuyện.
– Cô tưởng cô nói những lời này là có thể lừa bổn hoàng tử sao?
– Nếu lục hoàng tử đồng ý hợp tác với ta thì ta bảo đảm, sau này chuyện ngài muốn làm Nguyên Hoán sẽ không tham dự, ngài còn có thể có
cơ hội giành được ngôi hoàng đế.
– Ta hợp tác với cô? Cô bảo ta tin cô thế nào? Hơn nữa……ta sao có thể tin được rằng cô thật sự muốn hợp tác với ta?
– Hơn năm tháng trước, ta suýt bị Hoàng thượng xử tử, nguyên nhân chân chính chắc hẳn lục hoàng tử rõ hơn bất kỳ ai!
Bạch Thiên Hoan cười lạnh.
Hạ Ất Thần nham hiểm nhìn nàng:
– Hôm nay cô muốn tìm bổn hoàng tử để báo thù?
– Trước kia ta quả thực hận ngài, có điều, ta càng hận người khác hơn, chỉ cần hai ta hợp tác, đôi bên sẽ cùng có lợi.
Hạ Ất Thần hơi cúi đầu, suy đoán nói:
– Người cô nói….là phụ hoàng?
– Đúng!
Hạ Ất Thần cười lạnh.
– Bây giờ cô nói những lời này, cô nên biết, bổn hoàng tử hoàn toàn có thể tiền trảm hậu tấu với cô. (tiền trảm hậu tấu: chém trước báo cáo sau)
– Vậy thì ngài sẽ vĩnh viễn mất đi cơ hội đoạt được đế vị!
– Dựa vào đâu ngươi cho rằng không có ngươi thì bổn hoàng tử không thể đoạt được đế vị?
– Lục hoàng tử rõ hơn bất kỳ ai, tình thế hiện tại đang bất lợi
cho ngài, trừ phi ngài theo kế hoạch của ta, bằng không, ngài sẽ vĩnh
viễn không có cơ hội trở mình, nhanh thì một tháng, chậm thì nửa năm,
lục hoàng tử ngài sẽ bị Hoàng thượng xử tử!
Hạ Ất Thần kinh hãi mở to mắt.
– Cô chỉ đang phô trương thanh thế mà thôi.
– Ta có phải đang phô trương thanh thế hay không, trong lòng lục hoàng tử hiểu rõ, bất kể tam hoàng tử hay ngài đều không phải là người
Hoàng thượng yêu thương nhất!
– Cô có biện pháp gì?
– Lục hoàng tử đã biết y thuật của ta nhưng lục hoàng tử chưa biết độc thuật của ta!
Bạch Thiên Hoan gằn từng chữ nói:
– Ta có một loại thuốc, chỉ cần lục hoàng tử có thể trộn nó
trong thức ăn của Hoàng thượng liên tục hai tháng sẽ khiến cơ thể Hoàng
thượng suy kiệt, nhanh chóng tử vong, bất kỳ thái y nào cũng không tra
ra được nguyên nhân!
– Có loại thuốc này?
– Có! Chỉ cần lục hoàng tử dám cược.
Mắt Hạ Ất Thần lóe lên ánh sáng âm mưu.
– Nếu cô đã thành tâm hợp tác như vậy, hình như ta cũng không có lý do gì từ chối.
– Thế thì hợp tác vui vẻ!
Sau khi nói thêm ít chi tiết với Hạ Ất Thần, Bạch Thiên Hoan rời khỏi phủ lục hoàng tử, lên xe ngựa trở về tiệm thuốc.
Ngưu Quang định vào xem xem Bạch Thiên Hoan có bên trong hay
không nhưng Họa Mi lại nhiều lần ngăn cản, không cho vào khiến hắn nghi
ngờ, lại càng muốn vào.
– Đại tiểu thư đã nói, lúc cô ấy tra sổ sách phải tập trung, không thể bị bất kỳ ai quấy rầy!
– Ta chỉ nhìn thôi, sẽ không quấy rầy đại tiểu thư!
Trong lòng Họa Mi rất hoảng sợ, mắt thấy sắp không ngăn được Ngưu Quang rồi.
Nhưng đại tiểu thư sao vẫn chưa trở về?
Họa Mi đang suy nghĩ thì phía sau vang lên một giọng nói mang theo ý trách cứ.
– Sao? Ồn ào cái gì? Ồn khiến ta ở trong này xem sổ sách cũng không yên!
Bạch Thiên Hoan mất hứng từ phía sau bước ra, sắc mặt hơi mệt mỏi.
Mắt Họa Mi sáng lên.
Tốt quá, đại tiểu thư về rồi.
– Đại tiểu thư, vừa rồi nô tỳ đã nói là người đang xem sổ sách bên trong nhưng cậu ấy cứ đòi xông vào, cho nên…..
– Được rồi, không cần cản hắn, ta xem xong rồi.
Đúng lúc này Hạng Nguyên Hoán tới phòng thuốc.
– Xem ra gia tới vừa khéo.
Bạch Thiên Hoan âm thầm thở phào nhẹ nhõm, may mà mình về kịp.
– Nguyên Hoán.
– Vừa nãy ta còn nghe có người nói thấy nàng đi phố Nam.
Hạng Nguyên Hoán cười nói:
– Ta nói người đó nhìn lầm.
Sau lưng Bạch Thiên Hoan rỉ ra một lớp mồ hôi lạnh.
– Phải đấy, nhìn lầm rồi.
Nàng phụ họa.