Đọc truyện Thần Y Thánh Thủ – Chương 1032: Chạy Trốn Về Trường Bạch Sơn
Người tu luyện nội công khi chính thức thăng tiến lên ngũ tầng đều lĩnh ngộ độc môn kỹ năng thuộc về mình, ví dụ như Trương Dương, trong huyệt động này chủ nhân của hai con vẹt lưu lại thần kỳ văn tự, hay hoặc giả là tâm pháp Thiếu Lân Đạt ma tổ sư độc đáo.
Mà vòng thiên địa tuần hoàn này, cũng là đạo lý mà bản thân Trương Dương thông hiểu được sau khi thăng tiến ngũ tầng, hơn nữa hậu sinh khả úy, tâm pháp tu luyện càng thêm độc đáo, mà tu luyện tâm pháp này càng không cần nghi ngờ là tâm pháp tu luyện hùng mạnh nhất Trung Quốc trăm ngàn năm qua, cho nên ngay cả đã lĩnh ngộ sáng tạo độc đáo của thiên đại tuần hoàn, Trương Dương cũng sẽ bị cửa tu luyện tâm pháp này làm cho rung động.
– Chít chít chít
– Chi chi chi
– Rống!
Khi tiến vào miệng sơn động này năng lượng liền bị phong tỏa, biến mất không thấy gì nữa, Vô Ảnh, Tia Chớp, Truy Phong và tam sắc nhãn thú mang theo đại Lôi, tiểu Lôi lập tức lắc mình tiến vào.
Nhìn thấy Phác Thiên Ân đầu một nơi, thân một nẻo, Trương Dương hãnh diện đứng nguyên tại chỗ, bọn tiểu tử kia thì cao hứng hoan hô, mà hai con vẹt kia lại càng hưng phấn hơn.
Nhẹ nhàng thở phào một hơi, Trương Dương cũng không mệt mỏi sau khi đại chiến, ngược lại, hấp thu linh khí của Phác Thiên Ân khiến hắn càng hùng mạnh hơn so với lúc trước.
– Chúc mừng ngươi rồi
Hai con vẹt vỗ cánh, đến tận lúc này chúng nó hoàn toàn không nhìn thấy rõ Trương Dương, chỉ có thể phát tâm chúc phúc.
Vô Ảnh, Tia Chớp chạy lên vai của Trương Dương, sung sướng kêu, Truy Phong đi tới, thở hổn hển cọ cọ Trương Dương, tất cả mọi người đều thập phần vui vẻ.
Trương Dương nghiêng người, nhìn mọi người mỉm cười, chỉ là cảm giác của hắn lại ở ngoài Dã Nhân Sơn, năng lượng thiên địa của Dã Nhân Sơn giờ phút này loãng, ngay cả hắn cũng không thể cảm giác được tình hình ở đây.
Trong lòng hắn suy nghĩ chính là con ngũ tầng linh thú kia, sa đọa tam nhãn ma thú, lúc trước nó bị đại Lôi, tiểu Lôi dọa cho sợ tới mức trốn ra ngoài Dã Nhân Sơn, làm nô lệ sủng vật cho Phác Thiên Ân, việc Phác Thiên Ân đã chết cho dù chỗ trống năng lượng thiên địa trên Dã Nhân Sơn không thể cảm giác được, cũng tuyệt đối không thể thoát khỏi cảm giác của nó.
Ban đầu sau khi Phác Thiên Ân chết, là sủng vật của Phác Thiên Ân, con Cửu vĩ hồ kia liền hoàn toàn mất đi linh trí biến thành ma thú chỉ biết giết chóc, cũng không biết sau khi Phác Thiên Ân chết con ma thú này sẽ biến hóa như thế nào.
Nếu như tam nhãn ma thú biến thành ma thú chỉ biết giết chóc, vậy thì nhất định sẽ đem lại sự hủy diệt cho Trung Quốc, phải ngăn cản nó lại trước khi tình huống kia phát sinh.
– Chúng ta rời khỏi Dã Nhân Sơn trước
Trương Dương nói xong ánh mắt nhìn về phía hai con vẹt kia, chúng nó ở đây chờ đợi đã nhiều năm, cũng chính là chờ Trung Quốc củng cố lại ngũ tầng cường nhân đến giải cứu chúng nó.
Trương Dương đã nhận lời sẽ dẫn chúng nó rời khỏi Dã Nhân Sơn này, lúc này vừa vặn có thể dẫn chúng đi, có chúng nó ở đây, tam nhãn ma thú kia cũng không có khả năng trốn thoát.
– A Hoa, A Thái, các người có đồng ý theo ta rời khỏi Dã Nhân Sơn không?
Trương Dương mỉm cười, hắn còn nhớ rõ cái tên khôi hài của hai con vẹt này, đương nhiên lúc này đây hắn nói vô cùng tự nhiên, không có chút ý tứ nào khác.
– A Hoa
– A Thái
Hai con vẹt liếc nhìn nhau một cái, mắt của chúng có chút ánh quang, sau khi nghe thấy lời của Trương Dương, trong lòng chúng nó vạn phần phiền muộn.
Dã Nhân Sơn này là nơi chúng đã sinh sống mấy trăm năm qua, nếu không có cặp song sinh sống ở đây lâu như vậy, thì cái loại cô độc kia cũng đủ giết chết chúng nó rồi, lúc này Trương Dương cuối cùng đã trở thành ngũ tầng cường nhân, đến để hoàn thành lời hứa với bọn nó, dẫn chúng ra khỏi đây, chúng nó ngược lại đối với nơi đã từng sinh sống cảm thấy lưu luyến.
Đây cũng là điều vô cùng bình thường, không riêng gì linh thú, cho dù là con người cũng sẽ như vậy, sau khi xa xứ, sinh sống ở một nơi khác mười mấy hai mươi năm, vẫn luôn nghĩ về quê hương, muốn quay về đó, nhưng đột nhiên đến một ngày phải quay về, cũng sẽ nảy sinh cảm giác quyến luyến với nơi mình đã từng sống.
Hạn chế của Dã Nhân Sơn đã bị trận đại chiến của Trương Dương và Phác Thiên Ân làm cho mất tác dụng, giờ khắc này A Hoa và A Thái muốn rời khỏi Dã Nhân Sơn là một việc vô cùng dễ dàng.
Theo Trương Dương, mọi người rời khỏi Dã Nhân Sơn, sau khi ra khỏi Dã Nhân Sơn, loại cảm giác thiếu năng lượng thiên địa, hít thở không thông dần biến mất, có thể tưởng tượng, Dã Nhân Sơn lớn như vậy muốn khôi phục lại năng lượng thiên địa như lúc trước cũng cần một thời gian rất dài, nhưng trong khoảng thời gian khôi phục này, Dã Nhân Sơn nhất định trở thành vùng cấm đối với người tu luyện nội công hoặc linh thú còn lại.
Đứng ở ngoài Dã Nhân Sơn, hô hấp năng lượng thiên địa dồi dào, Trương Dương dang tay, hắn có khả năng cảm giác phạm vi lớn hơn rất nhiều so với lúc ở Côn Lôn Long gia bình nguyên, quan trọng nhất là hắn đi theo con sa đọa tam nhãn ma thú kia, rốt cuộc biết con ma thú này muốn đi đâu.
– Lúc trước ngươi nhìn thấy tên Hàn Quốc ngũ tầng cường nhân kia, ngươi nói trên người ông ta là vô căn thủy?
Trương Dương quay đầu, nhìn màu vàng Đại viên mãn tam nhãn thú, đột nhiên hỏi một câu.
– Đúng vậy, đó chính là Trường Bạch Sơn thiên trì vô căn thủy, vô căn thủy bản thân liền có tác dụng cường hóa thân thể, tam nhãn thú tôi sở dĩ từ xưa đến nay thân thể đều mạnh hơn linh thú khác cũng là bởi vô căn thủy, chỉ tiếc, hôm nay vô căn thủy trong ao dường như ít hơn rất nhiều so với mấy ngàn năm trước.
Tam nhãn thú màu vàng gật gật đầu, đối với hơi nước trên người Phác Thiên Ân, nó ngược lại vô cùng rõ ràng.
Trương Dương hình như hiểu được điều gì, lúc trước người của Lý gia và Hoa gia đến Long gia bình nguyên truyền tin, nói là Phác Thiên Ân xuất hiện ngay tại chân núi Trường Bạch Sơn, ông ta không dám lên núi chắc chắn là sợ con linh thú ngũ tầng kia, nhưng Lý Kiếm Nhất rõ ràng nói Hoa Phi Thiên cự tuyệt Phác Thiên Ân, nhưng cuối cùng Phác Thiên Ân là như thế nào có được vô căn thủy?
Phác Thiên Ân rốt cuộc có điều kiện gì, có thể thuyết phục Hoa Phi Thiên giúp ông ta thu hoạch vô căn thủy?
Trương Dương nhíu lông mày, cúi đầu trầm tư.
Vô Ảnh, Tia Chớp, đại Lôi, tiểu Lôi, trêu chọc nhau một chỗ, chúng nó nhìn thấy bộ dạng này của Trương Dương, lập tức dẫn bọn đại Lôi, tiểu Lôi đến một bên chơi đùa, không quấy rầy Trương Dương.
A Hoa, A Thái nhìn Trương Dương, lại nhìn tam nhãn thú màu vàng một cái, vỗ cánh bay lên không trung lượn vài vòng, lại trở lại trên người màu vàng tam nhãn thú, tam nhãn thú cũng không khó chịu, mặc cho hai con vẹt này đứng trên người nó.
– Ta hiểu rồi.
Trương Dương đột nhiên ngẩng đầu, hắn rốt cuộc hiểu vì sao trong tay Phác Thiên Ân lại có vô căn thủy, ông ta dùng điều kiện gì để có thể lấy vô căn thủy trong tay Hoa Phi Thiên.
Điều kiện thăng tiến đến ngũ tầng
Phác Thiên Ân không có thân hình dũng mãnh của ngũ tầng cường nhân, lại thông qua linh thú ngũ tầng để thành lập quan hệ từ đó thu hoạch được thực lực ngũ tầng cường nhân, thời gian Phác Thiên Ân thăng tiến ngũ tầng tất nhiên không ngắn, ông ta thông qua cổ thú luyện chế thành sa đọa ma thú của Nam Cương Ma đạo, hoàn toàn chứng minh ông ta cũng là thiên tài tu luyện tài hoa hơn người.
Đã nhiều năm như vậy, ông ta chưa chắc đã không có cách nào trợ giúp người tu luyện nội công khác thông qua mối quan hệ với linh thú ngũ tầng mà có được thực lực của cường nhân ngũ tầng.
Có lẽ, Phác Thiên Ân, đúng là dùng biện pháp này để đổi lấy vô căn thủy trong tay Hoa Phi Thiên, cũng chỉ có như thế mới có thể khiến Hoa Phi Thiên mạo hiểm bán đứng Trung Quốc cấu kết với người tu luyện ngoại quốc, còn muốn giao ra vô căn thủy.
Sở đoán của Trương Dương dường như cũng đồng nhất với chân tướng, điều này cũng sáng tỏ một vấn đề khác, con tam nhãn thú kia vì sao sau khi Phác Thiên Ân ngã xuống liền trốn đến đó.
Nó và Phác Thiên Ân ở Trung Quốc tuyệt đối không quen thuộc bất cứ nơi nào, nó không trở Hàn Quốc, lại đến đó, trong vấn đề này tuyệt đối không đơn giản.
– A Hoa, A Thái, Truy Phong, các ngươi ở đây chờ ta, ta quay lại một chuyến.
Sau khi Trương Dương hiểu ra, lập tức quay trở lại trong sơn động
Lúc trước là tôn trọng ngũ tầng cường nhân, sau khi Trương Dương giết chết Phác Thừa Ân cũng không làm ra hành vi quá kích gì, cũng liền để thi thể ông ta tại sơn động kia thay thế cho A Hoa và A Thái ở trong đó, hiện tại xem ra Trương Dương nhất định phải trở lại kiểm tra một phen.
– Ngươi là đang lo lắng cho tam nhãn ma thú ngũ tầng?
– Chắc chắn rồi, tuy nhiên nói vậy thì Trương Dương ngươi đã biết nó trốn tới nơi nào rồi.
A Hoa nhìn Trương Dương nghi hoặc hỏi một câu, một bên A Thái thì thay Trương Dương giải thích suy nghĩ, thay Trương Dương trả lời A Hoa, tuy nhiên nó nhìn về phía Trương Dương, cũng rất tò mò.
– Cái con tam nhãn ma thú kia, chạy trốn tới Trường Bạch Sơn.
Đây không có gì là không có khả năng, Trương Dương trực tiếp nói cho chúng nó,
– Rống
A Hoa, A Thái ngây ngẩn cả người, ở Trường Bạch Sơn kia có cái gì bọn chúng ngược lại vô cùng rõ ràng, thân là tam nhãn thú ngũ tầng trốn đến đó, không phải là tự tìm đường chết sao?
Màu vàng tam nhãn thú rống lên một tiếng, nó cũng cực kỳ khó hiểu.
– Các ngươi ở chỗ này chờ ta, ta đi một chút rồi trở lại.
Trương Dương gật gật đầu, tất cả mọi việc có lẽ trở lại trong sơn động là có thể hiểu được.
Trong chớp mắt, Trương Dương để A Hoa, A Thái, và màu vàng tam nhãn thú cùng với Truy Phong, Vô Ảnh, Tia Chớp chúng nó ở lại chỗ này, một mình trở về sơn động.
Trong sơn động tất cả đều nguyên vẹn không mất mát thứ gì, lúc trước ngũ tầng cường nhân chiến đấu tuy rằng không thể tưởng tượng, lực phá hoại rất lớn, nhưng trong sơn động chiến đấu chính thức thì chỉ có một kích cuối cùng.
Trương Dương gần như có thể nói là đơn phương giết chết Phác Thiên Ân, Phác Thiên Ân mất đi ý chí chiến đấu không thể ngờ lại chết ở trong tay Trương Dương.
Ngũ tầng cường nhân nói ra thì hùng mạnh, nhưng lựa chọn chân chính, cũng là một chiêu giành thắng lợi.
Thi thể kia vẫn đang duy trì tư thế hai đầu gối quỳ xuống đất, gần như là người rạp xuống đất, Trương Dương trong lòng khẽ động, một cỗ linh khí theo trên người hắn phát ra, hóa thành năng lượng thiên địa, bao vây trên người Phác Thiên Ân.
Qua từng phút từng giây, lông mày Trương Dương càng nhăn chặt lại, trên người Phác Thiên Ân không có đồ gì đặc biệt, điều này làm cho hắn cực kỳ không ngờ.
Hoa Phi Thiên không phải kẻ ngu, có thể lĩnh ngộ chi đạo công thành Đại viên mãn, cũng đủ để chứng minh thiên phú của ông ta, Phác Thiên Ân nếu không đưa thứ gì ra, ông ta tuyệt đối không thể khiến Hoa Phi Thiên tin tưởng mình.
Nhưng kết quả dường như là không thu hoạch được gì,
– Không thể nào, con tam nhãn ma thú kia linh trí thấp, sau khi Phác Thiên Ân chết tất cả mọi việc là nó làm theo bản năng, nếu Trường Bạch Sơn không thể cho nó cảm giác an toàn, nó tuyệt đối sẽ không lựa chọn như vậy.
Trương Dương thu hồi linh khí, lẩm bẩm một câu, tuy rằng lần này tìm tòi không thu hoạch được gì, nhưng hắn một chút cũng không bỏ qua.
.