Thần Ý Sát Thủ

Chương 16: Vị Vua Chân Chính Của Thiên Đao


Bạn đang đọc Thần Ý Sát Thủ – Chương 16: Vị Vua Chân Chính Của Thiên Đao


Tiếng “ầm ầm” chấn động trời đất!
Bên dưới tầng mây, vô số người đang lao tới thành phố Ninh Hạ, liên tục tụ tập trên dưới núi rác như diều hâu vậy.
Bầu trời đêm bị xé toạc!
Trên bầu trời truyền đến từng đợt từng đợt âm thanh.
“Trần Gia, Điện chủ Dược Vương Điện đi theo chỉ dẫn của Phong Hỏa Đài, đến đây bái kiến Hắc Bào! Muốn giết ai?”
Hai mắt của Đổng Quân Ngôn đột nhiên trợn trừng lên.
Không phải Dược Vương Điện đã mấy trăm năm không xuống núi rồi ư, sao đêm nay lại đột nhiên đến thành phố Ninh Hạ? Hơn nữa lại là cấp bậc Điện chủ nữa.
Ông ta còn chưa kịp hoàn hồn lại thì đã có một giọng nói giận dữ khác vang lên.
“Trần Gia, Đồ Long đi theo chỉ dẫn của Phong Hỏa Đài, đến đây bái kiến Hắc Bào! Muốn giết ai?”
Đổng Quân Ngôn là kẻ đã lăn lộn trong thế giới ngầm nên ông ta biết quá rõ cái tên Đồ Long này, đây chính là Đồ Long trong tổ chức sát thủ hàng đầu thế giới, cho dù có bao nhiêu tiền cũng không mời đến được, một mình anh ta đã có thể giết sạch cả một thành phố rồi.
“Trần Gia, Hổ Thiên Vương trong Thập Nhị Thiên Vương từ Phong Hỏa Đài ở Bắc Giới đến bái kiến Hắc Bào! Trần Gia, muốn giết ai?”
Hổ Thiên Vương quát lớn như sấm rền, đến mưa rào cũng không dám rơi xuống.
Ánh mắt của Đổng Quân Ngôn càng trở nên sợ hãi, đến linh hồn của ông ta đều đang run rẩy.
Thập Nhị Thiên Vương, Hổ Thiên Vương.
Đây chính là cao thủ cấp bậc Thiên Vương.
Toàn bộ Long Hoa cũng không có bao nhiêu người đạt tới cấp bậc này.
Đổng Quân Ngôn chưa kịp hoàn hồn lại thì những giọng nói khác đã liên tục vang lên.
“Trần Gia, Thố Thiên Vương trong Thiên Đao Thập Nhị Thiên Vương đến.

.

.”

“Trần Gia, Xà Thiên Vương trong Thiên Đao Thập Nhị Thiên Vương đến.

.

.”
“Trần Gia.

.

.”
“Trần Gia.

.

.”
Thập Nhị Thiên Vương là mười hai vị Chiến Thần đứng đầu Long Hoa, họ chưa bao giờ tụ tập cùng nhau trong cùng một thời điểm cả.
Lần này là ngoại lệ duy nhất!
Như thế vẫn chưa đủ!
Bên ngoài vẫn còn có người không ngừng tràn vào, ngay cả người nước ngoài cũng bỏ qua ân oán mà tới đây rồi.
“Trần Gia ở Ngoại Vực vì cứu Long Hoa mà nhảy vào nước sôi lửa bỏng, cứu vớt mọi người, ông lại dám làm hại con gái của Trần Gia ư?”
“Đổng Quân Ngôn, ông chỉ là thứ giun dế mà cũng dám chĩa súng vào Trần Gia à?”
“Ông còn muốn đánh chết con gái của Trần Gia cơ đấy, ăn nói ngông cuồng!”

Những giọng nói giận dữ ngập trời như muốn nuốt chửng cả thế giới này, hủy diệt toàn bộ thế giới.
Từng tiếng từng tiếng nóng nảy như mưa đánh tỳ bà, như trống trận kêu vang.
Người của Tuần Thiên Các bao vây núi rác.
Ngay sau đó, người của Hộ Long Trang xuất hiện.
Trong mắt Đổng Quân Ngôn tràn ngập tơ máu, chỉ khi bảo vệ những người quan trọng nhất Long Hoa thì Hộ Long Trang mới có thể ra trận.
Cả cuộc đời ông ta chưa từng sợ bất cứ ai!
Nhưng Trần Hạo Hiên khiến hai chân ông ta run rẩy đến mức đứng không vững!
Có thể điều động Thập Nhị Thiên Vương, có thể khiến cho người của Hộ Long Trang xuất hiện.
Anh.

.

.
Rốt cuộc là ai?
Sau khi Trần Hạo Hiên đi từ bên trên cần trục tháp xuống thì số lượng người trên núi rác vẫn đang không ngừng tăng nhanh.
Mười người.
Một trăm người.
Một nghìn người.
Mười nghìn người.
Mãi đến tận khi xung quanh đã không nhìn thấy người mà chỉ có thể nhìn thấy biển người lúc nha lúc nhúc như núi cao.
Che kín bầu trời!
Cắn nuốt mặt đất!

Cùng lúc đó, Trần Hạo Hiên mặc Thái Cực Hoàng Bào, chậm rãi đi tới trước mặt Đổng Quân Ngôn.
Anh nắm lấy khẩu súng trong tay Đổng Quân Ngôn rồi dí vào trán mình.
“Không phải ông muốn giết tôi sao? Làm đi!”
Đổng Quân Ngôn cầm súng lục mà lòng bàn tay đổ mồ hôi.
Trần Hạo Hiên lại quát to một tiếng: “Làm đi, nổ súng đi!”
Đổng Quân Ngôn nuốt nước bọt.
Chỉ một vị Thiên Vương đã có thể giết sạch tất cả mọi người trong nhà họ Đổng ông ta rồi.

Chỉ một mình Đồ Long đã có thể khiến nhà họ Đổng không sống dưới thế giới ngầm được nữa.

Chỉ một tổ chức Dược Vương Điện đã có thể khiến ông ta mất hết tên tuổi trên thế giới bên ngoài rồi.
Ông ta chống cự bằng cái gì bây giờ?
Đây là giả đúng không?
Cả người Đổng Quân Ngôn liên tục run rẩy, ông ta không biết phải làm sao nữa.
Lúc này, dưới chân núi có một người vội vã đi tới.
Trong sự sợ hãi này, Đổng Quân Ngôn chỉ có thể đặt hết thảy hi vọng trên người ở bên dưới chân núi kia.
Khi nhìn sang, Đổng Quân Ngôn thấy người lên núi là Tây Vương.
Ông ta vội vàng xông tới rồi quỳ gối trước mặt Tây Vương, thảm thiết kêu rên: “Tây Vương, cuối cùng ngài cũng đến rồi.”
Đột nhiên Tây Vương giơ chân lên đạp cho ông ta một cái.
Đổng Quân Ngôn phun ra một ngụm máu tươi.
Ông ta lại một lần nữa dựng thẳng người dậy, quỳ gối trước mặt Tây Vương rồi nói: “Tây Vương, tối nay gây chuyện ở núi rác khiến cho toàn bộ tỉnh Hà Bảo không được bình tĩnh là tôi không đúng.

Nhưng có người đốt lửa trên tất cả Phong Hỏa Đài ở thành phố Ninh Hạ và các khu vực xung quanh thành phố Ninh Hạ chỉ vì đối đầu với nhà họ Đổng của chúng tôi.”
“Thưa Tây Vương, Long Hoa có luật là nếu không có chiến tranh thì không thể đốt lửa trên Phong Hỏa Đài.”
“Hơn nữa, anh ta mang nhiều người đến như vậy, tôi thấy anh ta không muốn cho thành phố Ninh Hạ được yên bình đâu.”
Tây Vương cắn răng, ông ta đá văng Đổng Quân Ngôn ra, ánh mắt giận dữ như núi lửa phun trào cứ như con gái của chính ông ta bị bắt nạt vậy: “Ông có biết anh ta là ai không? Con trai của ông suýt chút nữa giết chết con gái của anh ta, ông lại còn muốn giết chết con gái của anh ta nữa.


Trên đường đến đây tôi đều đã điều tra xong hết rồi, năm năm qua, nhà họ Đổng các ông nhận tiền của Hạ Cơ Uyển, giúp Hạ Cơ Uyển làm biết bao nhiêu là chuyện bẩn thỉu.”
“Ở trong hôn lễ các người cố ý khiến Phương Hy Văn hôn mê, để Phương Hy Văn mang thai đứa con của Trần Gia, các ngươi có biết đây là phạm pháp không?”
“Khi Phương Hy Văn mang thai các người lại sai người nhốt lồng heo thả trôi sông Phương Hy Văn, các người có phải là con người nữa không, trong bụng của cô ấy còn có một đứa trẻ đấy!”
“Các người còn nhồi đầy rác vào trong miệng một đứa trẻ năm tuổi rồi đẩy cô bé xuống từ trên cần trục tháp nữa! Các người còn đáng sợ hơn cả ma quỷ!”
Đổng Quân Ngôn không nghĩ tới ngay cả những việc này mà Tây Vương cũng biết.
Ông ta cũng không che giấu nữa mà giận dữ nói: “Tây Vương, tất cả những việc này đều là do con trai tôi làm, có liên quan gì đến tôi đâu? Hơn nữa bây giờ không phải ngài nên truy cứu chuyện anh ta đốt lửa trên Phong Hỏa Đài sao?”
Tây Vương lạnh lùng cười, không thèm để ý tới Đổng Quân Ngôn nữa.
Ông ta chậm rãi đi tới trước mặt Trần Hạo Hiên, sau đó quỳ xuống rồi lớn tiếng nói: “Trần Gia, Sở Thần Nhạc đến muộn, kính xin Trần Gia tha lỗi.”
Tây Vương là Vương, Trần Hạo Hiên cũng là Vương, nhưng giữa Vương với Vương cũng có khác biệt rất lớn.
Trần Hạo Hiên chỉ nhẹ nhàng “ừ” một tiếng rồi đi qua từ bên cạnh người Tây Vương.
Sự khác biệt giữa địa vị của hai người vừa xem là hiểu ngay.
Anh đi tới trước mặt Đổng Quân Ngôn, nhìn xuống ông ta như người đứng trên đỉnh núi Thái Sơn nhìn xuống giun dế.
“Ông muốn truy cứu việc tại sao tôi có thể đốt lửa trên Phong Hỏa Đài đúng không?”
Đổng Quân Ngôn rõ ràng là không chịu thua, ông ta lạnh nhạt nói: “Trần Hạo Hiên, anh cho rằng dùng loại trò vặt này lừa gạt Tây Vương là cũng có thể lừa gạt được tôi ư?”
Cuồng phong thổi bay góc áo của Trần Hạo Hiên.
Trần Hạo Hiên đứng trước mặt Đổng Quân Ngôn, cười nhạo sự ngu xuẩn của ông ta.
Anh nhướng mày nói với Đổng Quân Ngôn: “Tôi sẽ cho ông được chết một cách rõ ràng.

Vì sao tôi có thể đốt lửa trên Phong Hỏa Đài? Vì tôi là người đứng đầu dưới bia đá của Bắc Giới, Thái Cực Hoàng Bào Trần Thái Cực! Đừng nói là một nghìn toà Phong Hỏa Đài, cho dù có đốt lửa trên toàn bộ Phong Hỏa Đài thì tôi cũng có tư cách này.”
Cái gì?
Đổng Quân Ngôn nhìn chằm chằm Trần Hạo Hiên, anh ta chính là Thái Cực Hoàng Bào trong lời đồn ư?
Người đứng đầu bên dưới bia đá!
Vị vua chân chính của Thiên Đao!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.