Đọc truyện Thần Y Quý Nữ – Chương 7: Ai Cản Ta Thì Phải Chết
Sáng sớm, Lăng Nhược Huyên đẩy cửa sổ ra, một đạo ánh sáng vàng óng ánh lẻn vào, tươi sáng mà lại ôn nhu, tự mình thay quần áo, vốn định tự mình chải đầu, nhưng mấy cái búi tóc ở cổ đại này thực sự khó chải, cuối cùng đem tóc cột cao buộc thành cái đuôi ngựa, sau đó vác lấy giỏ trúc đi ra ngoài, vừa ra khỏi cửa, Mộ Nhi cùng Tiền ma ma liền nhìn về phía Lăng Nhược Huyên, búi tóc kỳ quái như thế các nàng chưa từng gặp, đuôi ngựa cột cao, nhìn thế nào cũng cảm thấy kỳ quái. Mộ Nhi thấy thế vội vàng chạy tới nói: “Đều do Mộ Nhi không tốt, hiện tại liền giúp người chải đầu.”
Tóc ở trong tay Mộ Nhi, rẽ ngoặt mấy cái, chải xong nhìn rất đẹp, một thân lụa mỏng màu lam nhạt, trên eo buộc một cái nơ con bướm. Sau đó cài một cái trâm có nhánh hoa mai lên búi tóc, tóc đen dài như thác nước xõa xuống tận hông, mộc mạc mà không kém tao nhã.
Tiền ma ma nhìn về phía giỏ trúc trong tay Lăng Nhược Huyên, kỳ quái hỏi: “Tiểu thư người đây là muốn ra ngoài sao?”
“Đúng a, ma ma, ta muốn lên núi hái thuốc, thuận tiện bắt mấy con gà rừng thỏ rừng về, buổi trưa cho các ngươi ăn.”
“Tiểu thư, để Mộ Nhi bồi người đi. Một mình người đi không an toàn a.” Mộ Nhi khẩn cầu nhìn Lăng Nhược Huyên nói.
“Không cần, yên tâm đi. Chờ ta mang món ăn dân dã về đi.” Nói xong, nhấc giỏ trúc bên người lên rồi hướng cửa đi đến.
Lăng Nhược Huyên tâm tình vốn rất tốt, khẽ hát trên đường đi, thời điểm sắp tới đại môn, quản gia Ngô Kiện chặn lối đi.
“Ngươi đây là muốn đi nơi nào? Không được phu nhân phê chuẩn, không thể đi ra ngoài.” Ngô Kiện vẻ mặt xem thường nhìn Lăng Nhược Huyên nói.
“Bản tiểu thư muốn đi nơi nào cũng có thể, không cần bất luận người nào phê chuẩn. Ngươi tránh ra cho ta.” Lăng Nhược Huyên lạnh giọng quát lên.
“Người đâu, mời Đại tiểu thư trở về phòng.” Ngô Kiện ra lệnh, mười mấy gia đinh, trong tay cầm côn bổng đem Lăng Nhược Huyên vây nhốt, lại dùng một ánh mắt, mấy gia đinh cùng nhau tiến lên. Lăng Nhược Huyên căn bản khinh thường với đám tiểu lâu laʿ*ʾ này, ở thế kỷ hai mươi mốt, nàng là cao thủ đai đen Taekwondo chín đoạn (chín đoạn? ai hiểu giúp mình với), người bình thường căn bản khó có thể tới gần.
ʿ*ʾ lâu la: thủ hạ của giặc cướp.
Lăng Nhược Huyên cầm giỏ trúc trong tay ném đi, bay lên trời, hai gia đinh ngã xuống đất, tiếp theo là đá ngang, đá chéo, Hồi Toàn Thíchʿ*ʾ, trong nháy mắt mấy gia đinh này tất cả đều nằm bò trên đất không đứng lên nổi rồi.”Các ngươi còn ai muốn so với ta a?” Lăng Nhược Huyên nhìn những gia đinh chung quanh làm mưa làm gió ở cửa. Còn lại mấy người giơ gậy, giậm chân tại chỗ, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, cũng không ai dám tiên phong. Dưới sự uy hiếp của Ngô Kiện, chúng gia đinh vẫn giơ lên côn bổng vọt tới chỗ Lăng Nhược Huyên.
ʿ*ʾ Hồi Toàn Thích: Đá bằng mặt bàn chân nhưng thực hiện như kiểu đá tạt từ hai bên trái hoặc phải vào trong (tên tiếng Anh: Roundhouse kick).
“Tốt, đã như vậy, hôm nay bản tiểu thư liền cẩn thận giáo huấn đám cẩu nô tài các ngươi.” Vừa dứt lời, Lăng Nhược Huyên lấy cây gậy dưới chân, cầm trong tay, chờ bọn gia đinh tới gần, một chiêu Hoành Tảo Thiên Quânʿ*ʾ, liền đem gia đinh đánh ngã xuống đất mà không ngừng kêu khổ. Ngô Kiện nhìn gia đinh lăn lộn đầy đất, chính mình cũng có chút bỡ ngỡ, Lăng Nhược Huyên khiêu mày phượng một cái, nhìn Ngô Kiện nói: “Như thế nào, Ngô quản gia muốn thử một chút sao?”. Ngô Kiện nghe nói vậy, vội vàng khoát tay nói: “Đại tiểu thư muốn đi nơi nào thì đi nơi đó, nô tài làm sao dám ngăn lối đi của Đại tiểu thư đây.”
ʿ*ʾ cái này ra google tìm ko thấy.
“Các ngươi đều nghe kỹ cho ta, nếu như sau này còn có người dám ở trước mặt ta lỗ mãng, bản tiểu thư liền đánh gãy tay chân của hắn rồi ném gân lên núi nuôi sói.” Chúng gia đinh sau khi nghe xong lần lượt quỳ trên mặt đất run cầm cập nói: “Nô tài biết sai rồi, nô tài cũng không dám nữa.” Các nô tài quỳ trên mặt đất lần lượt hít vào ngụm khí lạnh, từ sau khi Đại tiểu thư này bị Duệ Vương từ hôn, liền trở nên tàn nhẫn, trước đây ỷ vào chỗ dựa của Tiêu di nương mà không ít lần bắt nạt Đại tiểu thư cùng công tử, bây giờ trong phủ chiều gió tựa hồ phải thay đổi rồi…
Lăng Nhược Huyên mắt lạnh lướt qua một đám nô tài trên đất, nhấc giỏ trúc lên, đeo mạng che mặt từ lâu đã chuẩn bị kỹ càng, sải bước hướng ngoài cửa đi. Trên đất đám nô tài ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, cho đến không nhìn thấy bóng dáng Đại tiểu thư, mới từ trên mặt đất run run rẩy rẩy đứng lên, từng người đi tới ban saiʿ*ʾ. Quản gia Ngô Kiện đem sự cố xử lý, lập tức hướng về Lãm Nguyệt hiên của Tiêu di nương đi đến…
ʿ*ʾ ban sai: việc bắt phu và trưng thu tài sản cho quan phủ ngày xưa.
Tiêu di nương mặc trên người bộ quần áo màu xanh ngọc, bên hông tơ lụa màu hồng ngọc quấn quanh. Mái tóc đen bóng mượt thật dài, ở phía sau tùy ý cài vài cây trâm vào. Trên tay mang vòng tay vàng óng ánh, bên tai đeo vòng tai Phỉ Thúy, trên cổ mang dây chuyền trân châu, dáng dấp đầy phú quý.
“Biểu muội a, ngươi phải làm chủ cho ta a.” Ngô Kiện mang tiếng khóc nức nở ở trong phòng Tiêu di nương gào lên.
“Có chuyện gì a, ngươi là quản gia trong phủ, ai dám bắt nạt ngươi a.” Tiêu di nương khinh thường nói.
“Những người khác không dám, đó là do biết biểu muội ngươi là phu nhân trong phủ, chỉ có thể là Đại tiểu thư nàng, phi phi phi, nên đánh”. Ngô Kiện giả bộ tát rồi tiếp tục nói: ” Tiểu tiện nhân Bắc viện này, nàng không đem phu nhân vào trong mắt a, sáng sớm hôm nay nàng muốn ra ngoài, ta nói không được người phê chuẩn, không thể tự ý ra ngoài. Nàng liền đem ta đánh thành như vậy, thủ hạ ta là mấy cái nô tài bị nàng đánh nằm ở trên giường không xuống được rồi.” Có thể tìm cách phóng đại liền phóng đại, chỉ cần Tiêu di nương chịu đứng ra, Lăng Nhược Huyên này cũng đừng muốn có ngày sống dễ chịu rồi. Nhưng hắn đã quên, Tiêu di nương cũng kiêng kỵ sự thay đổi của Lăng Nhược Huyên đây, đã động thủ đánh Vương ma ma hai lần rồi.
“Cái gì? Nàng cũng thật to gan, ngươi đi gọi nhiều nô tài một chút, đứng ở cửa chờ, Tiểu Đề Tửʿ*ʾ này trở về liền đóng cửa, không cho nàng vào cửa, làm cho nàng chờ vài canh giờ đợi mở cửa, sau đó mở đại môn ra, ở trong đình viện để ta giáo huấn nàng, nhìn nàng sau đó sao mà hung hăng nữa.”
ʿ*ʾ Tiểu Đề Tử: một câu chửi con gái ngày xưa.