Thần Y Quý Nữ

Chương 4: Chỉ Cây Dâu Mà Mắng Cây Hòe (Chửi Chó Mắng Mèo, Nói Bóng Nói Gió)


Đọc truyện Thần Y Quý Nữ – Chương 4: Chỉ Cây Dâu Mà Mắng Cây Hòe (Chửi Chó Mắng Mèo, Nói Bóng Nói Gió)


Qua một ly trà, Tiền ma ma bưng một chén cháo loãng, còn có một đĩa dưa muối nhỏ đi vào, Mộ Nhi thấy thế tức giận nói: “Ma ma, bọn họ cũng thật quá đáng, bình thường cơm nước tiểu thư coi như nghiêm ngặt, bây giờ tiểu thư ngã bệnh, bọn họ cũng quá bắt nạt người.”
Lăng Nhược Huyên bưng chén cháo, nếm qua một chút rồi nói: “Mùi vị cũng không tệ lắm, Mộ Nhi cũng không nên tức giận, ta bây giờ là bệnh nhân, hiển nhiên ăn đồ ăn thanh đạm mới tốt, đợi thân thể ta khỏe hơn, đồ ăn tự nhiên sẽ thay đổi.”
“Tiểu thư, ngươi còn mong Tiêu di nương có thể đổi tính ư, nàng ta vốn là loại người ác độc.” Mộ Nhi mặt biểu tình thất vọng, Lăng Nhược Huyên cười nhạt một tiếng rồi nói “Mộ Nhi đây là không tin ta sao? Ngươi cùng ma ma yên tâm đi, ta tự có biện pháp.”
Mộ Nhi nhìn dáng vẻ tiểu thư tràn đầy tự tin, nghĩ thầm, tiểu thư nhất định có biện pháp tốt.
Bên trong Lãm Nguyệt hiên, Tiêu Di nương ở trong phòng phát cáu, một đám nha hoàn quỳ một chỗ.

“Phu nhân a, hôm nay Lăng Nhược Huyên chắc là trúng tà đi, không chỉ dám mắng ngài, hơn nữa còn ra tay đánh nô tỳ.”
“Hừ, chuyện ngày hôm nay ta sẽ không như thế mà liền quên đi, ngày mai mang theo mấy người, cố gắng giáo huấn nàng một chút, bằng không nàng thật sự dám tạo phản.” Tiêu di nương cắn răng nghiến lợi nói.
“Ân, nô tỳ nghe theo phu nhân.” Trên mặt Vương ma ma cũng hiện lên một nụ cười đắc ý.
Sáng sớm ngày thứ hai, Lăng Nhược Huyên còn đang trong giấc mộng liền bị một loạt tiếng bước chân cùng tiếng gào đánh thức, dụi hai mắt mơ màng, nói “Ma ma, là thanh âm gì a, ồn quá?”
“Tiểu thư, là Tiêu di nương mang theo một đám người tiến vào sân chúng ta. Lần này có thể làm sao bây giờ a, các nàng là định đến gây phiền phức.”
“Gây phiền phức? Tới thật đúng lúc. Ma ma làm cho các nàng ở bên ngoài chờ đợi.” Tiền ma ma lập tức nghe theo mệnh lệnh của Lăng Nhược Huyên đi ra ngoài chiêu đãi những vị khách không mời mà đến cửa.
“Mộ Nhi, giúp ta trang điểm, hôm nay ta thỉnh ngươi cùng ma ma xem trò vui.” Lăng Nhược Huyên nghĩ cách ứng phó các nàng. Chỉ chốc lát sau, Mộ Nhi đã trang điểm xong cho Lăng Nhược Huyên. Chỉ thấy Lăng Nhược Huyên một bộ thanh nhã thất sắc tố quần (“thất sắc tố quần”: mình hông biết nghĩa cụm từ này, ai biết nói cho mình nha~), trên đầu vấn búi tóc đơn giản, Như Ý trâm làm bằng vàng ròng, như hiện ra một đóa Phù Vân nhiễm nhiễm phiêu (nghĩa dễ hiểu “mây trôi hiện ra từ từ lay động”).
“Tiểu thư, bây giờ chúng ta đi ra ngoài ư? Bên ngoài Tiêu di nương các nàng đã đến rồi.” Mộ Nhi có chút bận tâm nói.
“Đi”. Lăng Nhược Huyên nói một chữ đơn giản. Thế nhưng lại có hàn khí trên người mà trước nay không có.
Liếc nhẹ Tiêu Di nương ở gian ngoài một chút, Lăng Nhược Huyên tao nhã ngồi trước bàn, nhàn nhạt mở miệng: “Tiêu Di nương, đến để cho ta thỉnh an sao?”

“Phi, cho ngươi thỉnh an, ngươi cũng xứng? Ta phi!”. Tiêu di nương bộ dạng người đàn bà chanh chua mắng chửi, Lăng Nhược Huyên nhìn liền muốn cười, nhưng vẫn là cố nhịn nói: “Ta là con vợ cả đại tiểu thư, di nương là một trong số thiếp phòng của cha ta, từ xưa tôn ti có khác biệt, di nương thấy ta lẽ nào không hành lễ vấn an sao?”. Lăng Nhược Huyên một lời nói, không mềm không cứng nói ra, nhất thời, Tiêu di nương không còn bộ dạng hung hăng kiêu ngạo như vừa nãy.
Vương ma ma vừa muốn nói, Lăng Nhược Huyên đem ánh mắt lạnh như băng bắn về phía nàng, không khỏi rùng mình một cái. Lăng Nhược Huyên nhìn các nàng không lên tiếng nữa, lại nói: “Tiêu di nương nếu là không có chuyện gì khác, mời trở về đi. Thân thể ta mệt mỏi, phải về phòng nghỉ ngơi rồi.” Nói xong, liền đứng dậy đi vào trong, chỉ để lại Tiêu di nương cùng một đám người đang ngơ ngác ở bên ngoài.
“Hừ, chúng ta đi, mấy ngày nữa lão gia sẽ trở lại, đến thời điểm đó để lão gia cho chúng ta làm chủ.” Tiêu di nương dường như có ý định nói cho Lăng Nhược Huyên nghe, liền xả cao cổ họng hô. Sau đó liền mang theo đám nha hoàn của nàng rời đi.
Mộ Nhi cùng Tiền ma ma đều có vẻ mặt khó mà tin được nhìn Lăng Nhược Huyên, từ khi đại tiểu thư nhảy ao hoa sen tự sát rồi được cứu, liền đổi tính, không giống như trước có vẻ nhu nhược, nhưng bây giờ lại tăng thêm mấy phần anh khí.
“Ma ma, cha ta hắn lúc nào trở về?”. Lăng Nhược Huyên nhàn nhạt mở miệng hỏi dò.
“Tiểu thư, lão gia hồi phủ còn khoảng chừng mười lăm ngày nữa.”
“Hừm, biết rồi” Lăng Nhược Huyên nhàn nhạt đáp.

“Tiểu thư, khi lão gia trở về, tiểu thư sẽ có những ngày sống dễ chịu rồi.” Mộ Nhi đau lòng nói.
“Ồ? Thật sao? Không chắc đâu, nếu không thì sao mấy năm nay ta cùng Vân Phi phải gánh nhiều bắt nạt như vậy.”
“Tiểu thư a, người thật sự hiểu lầm lão gia rồi, lão gia ngài vốn yêu thương phu nhân, năm đó sau khi phu nhân sinh ra Vân Phi công tử, thân thể bị tổn thương, sau đó cũng không thể sinh được nữa, phu nhân lúc này vì lão gia nên mới nạp thêm thiếp vào. Mặc dù nạp thiếp, lão gia vẫn đối với phu nhân rất tốt, sau đó chính là trận đại hỏa mấy năm trước, phu nhân mất, tiểu thư lại bị lửa thiêu tổn thương mặt. Lão gia nhân là vì phu nhân tạ thế, trong lòng khó chịu, thỉnh ý chỉ làm sứ thần, quanh năm ở bên ngoài, thỉnh thoảng trở về ở mấy ngày. Thời điểm lão gia trong phủ, di nương sẽ đối với tiểu thư cùng công tử tốt hơn một chút, nhưng khi lão gia vừa đi, rồi lại khôi phục nguyên dạng.” Tiền ma ma thương tâm nói.
Từ sau khi mẫu thân tạ thế, Lăng Nhược Huyên không chỉ mất đi tình thương của mẫu thân, còn có tình thương của phụ thân, còn có đệ đệ thông minh, nhớ tới Vân Phi ba tuổi có tài làm thơ, năm tuổi có võ. Trong nhà kiêu ngạo, nhưng là sau khi mẫu thân tạ thế ba ngày đã biến thành một kẻ ngu si.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.