Đọc truyện Thần Y Quý Nữ – Chương 19: Trầm Gia Đúc Kiếm Phường
Sáng sớm hôm sau, Lăng Vân Phi một cỗ trường bào nguyệt nha bạch (trăng non sáng) đợi ở trước cửa Phượng Ngâm các, chốc lát Lăng Nhược Huyên cũng đi ra, tỷ đệ hai người vừa nói vừa cười đi ra cửa lớn. Mà quản gia đang núp ở chỗ tối thì nhanh chóng chạy đến bên trong Lãm Nguyệt hiên đi mách lẻo.
“Tỷ tỷ, tối hôm qua đại khái một số người là trắng đêm chưa ngủ đi.” Lăng Vân Phi cười yếu ớt nói.
“Đó là tự nhiên, khẳng định vào lúc này đang thương lượng làm sao để đối phó tỷ đệ chúng ta đây, muốn qua mấy tháng ngày an ổn cũng không được.” Lăng Nhược Huyên cười yếu ớt trả lời.
“Mặc kệ chúng, binh tới tướng đỡ nước đến đất ngăn. Sau này có đệ bảo vệ tỷ tỷ.”
“Hảo a, công dục thiện kỳ sự tất tiên lợi kỳ khíʿ*ʾ, không nắm vũ khí tốt làm sao bảo vệ tỷ tỷ đây?” Hai người đang bàn chuyện thì đã đi tới trước cửa Trầm gia đúc kiếm phường.
ʿ*ʾ Công dục thiện kỳ sự, tất tiên lợi kỳ khí (danh ngôn Trung Quốc) có 2 nghĩa:
– Quan muốn giỏi, phải hiểu rõ tài năng của kẻ dưới cơ mình.
– Thợ muốn giỏi việc, trước tiên phải làm công cụ sắc bén. (Chỉ: muốn làm tốt một việc, cần phải có sự chuẩn bị tốt): câu của LNH chắc là nghĩa này.
Cao cao đích hồng tất đại môn lưỡng biên quải trứ: Hải đáo vô biên thiên tác ngạn, sơn đăng tuyệt đính.
Ngã vi phong. Chính trung quải trứ trầm gia chú kiếm phường đích chiêu bài.
(Cao cao hồng tất cửa lớn hai bên mang theo: Hải đến vô biên thiên làm ngạn, sơn đăng tuyệt đỉnh. Ta là đỉnh núi. Ở giữa mang theo Trầm gia đúc kiếm phường bảng hiệu. – thấy convert cũng dễ hiểu nên mình khỏi dịch luôn)
“Thật là câu đối bá đạo a. Chính là không biết có thể xứng được với hai câu đối này không.” Lăng Nhược Huyên nhàn nhạt mở miệng nói.
“Có thể phù hợp với, trước tiên cô nương có thể nói một chút về binh khí ngươi cần.” Một giọng nam rất từ tính truyền ra, cái gì là chỉ nghe thanh không gặp người, chính là cái này rồi.
“Nội lực thật sâu. Lại có thể truyền âm cách khôngʿ*ʾ. ” Lăng Vân Phi đem Lăng Nhược Huyên bảo hộ ở phía sau nói.
ʿ*ʾ truyền âm cách không: truyền âm qua không gian mà bị vật gì đó ngăn cách như tường, cửa…
“Ha ha ha, công tử quá khen rồi. A Phúc, mời khách nhân đi vào.” Vừa dứt lời, một vị trang phục nô bộc, nam tử dáng dấp ước chừng mười lăm, mười sáu xuất hiện trong tầm mắt của bọn họ.
“Hai vị khách quý xin mời vào.” Hành vi ngôn ngữ của A Phúc vừa nhìn là thấy Trầm gia gia giáo rất nghiêm.
Theo A Phúc đi tới đại sảnh, một vị đang ngồi người mặc một bộ trường bào màu đen, bên hông nam tử cột thắt lưng thương lam bằng bạc ròng ngồi ngay ngắn ở trên, thấy hắn một đôi lãng mục nghiêm túc, hình thể cường tráng, quả nhiên là ngọc thụ lâm phong. Nam tử ra hiệu để Lăng Nhược Huyên cùng Lăng Vân Phi ngồi xuống, lại để cho nô bộc dâng trà.
Nam tử dùng âm thanh từ tính mở miệng nói: “Hai vị, ta là chủ nhân Trầm gia đúc kiếm phường này, gọi là Trầm Ngọc Lang, không biết là vị nào muốn mua binh khí a?”
“Xem ngươi có binh khí gì tốt rồi.” Lăng Nhược Huyên nhàn nhạt nói.
“Binh khí tốt là có, tiểu thư cùng công tử xin mời đi theo ta chọn binh khí trủng đi. ” Nói xong liền tự mình hướng hậu viện đi đến. . .
Chưa từng thấy chuyện làm ăn mà làm như vậy, dường như kéo được 258 ngàn (?), mà đối xử với khách hàng như vậy. Đi tới chỗ binh khí trủng thật là khiến người ta đỏ mắt líu lưỡi nhìn mà than thở a, binh khí các loại đều không thiếu gì cả.
“Trầm lão bản, chỉ có những thứ này thôi sao? Vẫn là thật không chịu lấy ra?”
“Những binh khí này còn chưa đủ để tiểu thư chọn sao? Hằng ngày sử dụng, binh khí nơi này đủ rồi.” Trầm Ngọc Lang liếc nhẹ Lăng Nhược Huyên một cái nói.
“Trầm lão bản, mở cửa lớn làm ăn, còn sợ khách mời mua binh khí càng tốt hơn sao?”
“Đương nhiên không phải. Chỉ có điều muốn binh khí càng tốt hơn, không phải là người nào cũng có thể nắm giữ.”
“Trầm gia không phải có nội quy sao? Nếu có thể giải ra câu đố của ngươi, liền có thể để người ra câu đố chế tạo miễn phí binh khí mà hắn cần.”
“Không sai, là có nội quy này, xem ra là từ lâu tiểu thư đã dò nghe rồi. Hai vị xin mời đi theo ta.” Chỉ thấy Trầm Ngọc Lang nhẹ nhàng chuyển động đế cắm nến trên tường, vỗ một cái cửa đá trong nháy mắt mở ra, chính là xuất hiện tổng thể trước mặt Lăng Nhược Huyên.
“Đây chính là trận cờ trân lung (cờ vây)?” Lăng Nhược Huyên nhàn nhạt nói.
“Tiểu thư lại nhận ra trận cờ này, như vậy tiểu thư có thể giải ra ván cờ này, Trầm mỗ nhất định sẽ chế tạo binh khí tốt nhất cho tiểu thư.”
“Ta tạm thử một lần.” Lăng Nhược Huyên nhẹ nhàng ngồi xuống, chỉ thấy quân cờ Mặc Ngọc ở trong ngón tay ngọc nhỏ dài di chuyển chốc lát hạ xuống.
“Ha ha.” Trầm Ngọc Lang cười khẽ vài tiếng, nghĩ thầm, cô gái này kỳ nghệ chỉ đến như thế, hạ xuống một con tử này, mắt nhìn chính là thất bại rồi. Chính mình cũng hạ xuống một con tử, chỉ thấy Lăng Nhược Huyên lại quên một con tử, kì quái thay, vẫn còn một quân cờ còn sống.
“Tiểu thư kỳ nghệ tinh xảo, Trầm mỗ bội phục. Trầm mỗ hiện có một chuyện không rõ, mong rằng tiểu thư chỉ giáo.” Trầm Ngọc Lang chắp tay tràn đầy chân thành nói.
“Trầm lão bản mời nói.”
“Tiểu thư đầu tiên hạ xuống, rõ ràng là bại cục (thế thua), nhưng con tử thứ hai hạ xuống liền trở thành thuận lợi. Tiểu thư làm sao suy đoán được?”
“Bố trí chỗ chết để sống lại.” Lăng Nhược Huyên nhàn nhạt nói.
“Ồ. Trầm mỗ thụ giáo rồi. Tiểu thư có thể đi theo ta vẽ ra binh khí mà bản thân cần, Trầm mỗ nhất định có khả năng hoàn thành.”
Không cần một khắc, Lăng Nhược Huyên đã đem binh khí vẽ được, mười sợi châm dài hai tấc nhỏ như sợi tóc, còn có khuy áo đầu rắn các loại vụn vặt, Trầm Ngọc Lang nhìn thấy mà than thở, hắn chưa từng gặp binh khí như vậy, “Binh khí tiểu thư vẽ ra cần chút thời gian, không biết tiểu thư muốn vật liệu chế tạo là cái gì?”
“Nhỏ như tơ, cứng như thép, nhọn như kiếm, đây chính là yêu cầu của ta.”
(“Cứng như thép” bản convert là “nhận như cương” mà “cương” trong phần dịch nghĩa vừa là sắt vừa là thép)
“Không thành vấn đề, bất quá cần chút thời gian, sau mười ngày tiểu thư liền có thể tới lấy.”
“Trầm lão bản, ta biết quý phủ từng chế tạo tứ thượng đẳng kiếm, phân biệt là Lưu Quang, Xích Hổ, Vấn Thiên, Xuyên Vân.”
“Ồ? Xem ra tiểu thư là có chuẩn bị mà đến a, không sai, Trầm gia xác thực từng dùng Huyền Băng thiết ngàn năm chế tạo tứ kiếm, Xích Hổ hiện đã thuộc sở hữu Kỳ vương, Vấn Thiên ở trong tay thái tử Ly Hạ quốc Hạ Ly Thương, Xuyên Vân ở trong tay thái tử Nam Dạ quốc Khuyết Phi Dương nơi, chỉ có Lưu Quang này chưa có chủ. Tiểu thư nếu là muốn lấy Lưu Quang kiếm, liền xem kiếm kia cùng ngài là có hữu duyên hay không rồi.” Nói xong, Trầm Ngọc Lang mang theo Lăng Nhược Huyên cùng Lăng Vân Phi đi tới trước một gian mật thất khác, cửa đá mở ra, kiếm khí lạnh lẽo phả vào mặt, Lăng Vân Phi đem Lăng Nhược Huyên che ở phía sau, nhờ vào nội lực chống lại, Lưu Quang kiếm này cũng giống như có linh hồn vậy, thu lại tính khí vừa nãy, ngoan ngoãn rơi vào trong tay Lăng Vân Phi. . .