Thần Y Quý Nữ

Chương 1: Từ Hôn


Đọc truyện Thần Y Quý Nữ – Chương 1: Từ Hôn


Thiên Hòa năm 369, đầu xuân tháng ba.
Canh năm, trời quang mây tạnh, mặt trời mọc lên, mưa đêm và thời tiết đầy sương đều ngưng lại bởi ánh rạng đông. Mùi đất ngoài cửa sổ theo gió mát thăm thẳm bay vào gian phòng, khiến người ta tâm thần sảng khoái.
Lúc này, Vân Thường quốc Hữu Thừa Tướng phủ phía Bắc một tiểu viện trong toà nhà rách nát, truyền ra tiếng chủ tớ bốn người đối thoại.
“Tiểu thư, rốt cục người cũng phải lập gia đình, nếu như phu nhân còn ở đây, tiểu thư xuất giá cũng sẽ không yên tĩnh như vậy.” Một lão nhân trung niên tóc trắng hơn nửa, sắc mặt khô vàng đang ngồi trước mặt nữ tử sắc mặt ố vàng chải đầu rưng rưng nói.
“Ân, hi vọng Vương Gia có thể đáp ứng ta mang theo Vân Phi, như vậy mẫu thân ở trên trời linh thiêng cũng yên lòng rồi.” Nữ tử nhẹ giọng nói qua, thanh âm kia như chim hoàng anh cất tiếng hót, cực kỳ dễ nghe. Nàng chính là Vân Thường quốc Hữu Tướng phủ chính thất trưởng nữ Lăng Nhược Huyên, nhưng còn có danh xưng là Vân Thường đệ nhất xú nữ.

Chỉ thấy trên người nàng mặc áo cưới màu đỏ thêu đoàn bướm bay lượn cùng trăm hoa, ngồi trước gương đồng đầy rỉ sét, trên đầu vấn Thiên Loan Kế“¹”, mang phượng quan (mũ phượng í~), ngọc châu buông xuống càng tăng thêm mấy phần xinh đẹp. Trên mặt tiều tụy dùng son phấn tỉ mỉ che đậy, nhưng gò má trái có một đạo vết thương, không cách nào che lấp.
“¹” Kiểu này mình kiếm không được nên mấy bạn vô đây nhé~ s://shinandsu96.wordpress.com/ruong-do/mot-so-kieu-toc-thoi-xua-cua-phu-nu-trung-quoc/.
“Tiểu thư, nếu không xảy ra trận đại hỏa bảy năm trước, dung mạo tiểu thư nhất định là khuynh quốc khuynh thành” . Một nữ hài sắc mặt cũng ố vàng, tuổi chừng mười hai mười ba tuổi gọi là Mộ Nhi, thở dài nói.
“Tỷ tỷ là đẹp nhất” một bên là nam hài gày gò mang theo vẻ ngớ ngẩn nói. Hắn chính là Lăng Nhược Huyên thân đệ, cũng là người đàn ông duy nhất trong Tướng phủ, nhưng sau khi mẫu thân tạ thế ba ngày đột nhiên biến thành kẻ ngu si.
Lăng Nhược Huyên cười yếu ớt nhìn nam hài, “Tỷ tỷ sẽ cầu Vương Gia mang Vân Phi đi cùng”. Nói xong, giọt nước mắt xẹt qua khuôn mặt, dời đi lớp phấn vừa thoa.
“Tiểu thư, người đừng đau lòng, bằng không sẽ hủy đi lớp trang điểm, lỡ giờ lành liền không tốt.” Nữ tử trung niên dùng khăn tay lau đi nước mắt trên mặt Lăng Nhược Huyên, lại dùng son phấn tỉ mỉ bổ sung.
“Tỷ tỷ không được khóc, Vân Phi không sợ các nàng, chờ Vân Phi lớn lên, Vân Phi sẽ bảo vệ tỷ tỷ. Tiền ma ma ngươi nói đúng hay không?” Tiểu nam hài tiếp tục nói, dáng vẻ nghiêm túc như người lớn.
“Vâng, vâng, vâng, công tử nhất định phải nhanh lớn lên, tương lai bảo vệ tiểu thư thật tốt a.” Tiền ma ma từ ái sờ sờ đầu Vân Phi nói.
“Ma ma, Mộ Nhi, cũng may những năm này có các ngươi bồi tỷ đệ chúng ta lớn lên, đi theo ta các ngươi chịu khổ nhiều rồi.” Lăng Nhược Huyên lại muốn rơi lệ, Tiền ma ma liền vội vàng khuyên nhủ “Tiểu thư, đều là điều nô tỳ nên làm, năm đó nếu không là Hạ Hầu vương gia cứu ta, ta cũng không có cơ hội làm vú em cho phu nhân, phu nhân khi còn tại thế (còn sống nha~), đối với ta như mẹ ruột, nô tỳ từ lâu đã xem tiểu thư cùng công tử là thân nhân của chính mình rồi. Có thể nô tỳ thấp kém, không thể chăm sóc tốt tiểu thư cùng công tử, bây giờ tiểu thư hết khổ rồi, ngày hôm nay cùng Duệ Vương thành hôn, có thể trải qua tháng ngày thật tốt rồi.”
“Hi vọng như thế, mặt ta đã bị huỷ, không biết Vương Gia có hay không chú ý?” Tay trái nhẹ nhàng lướt nhẹ qua vết sẹo trên mặt, nhàn nhạt mở miệng.

Mộ Nhi lại nói: “Tiểu thư, nghe nói Duệ Vương ngọc thụ lâm phong, khí độ bất phàm, võ công cũng là thượng thừa, mười lăm tuổi liền được Tiên Đế phong Vương, trong kinh các công tử khác cũng không dám so với ngài, nói vậy Vương Gia này cũng không phải là người thô tục, vẫn là phu nhân năm đó thực sự vì tiểu thư tìm nhân duyên tốt, nghe nói nhị tiểu thư phủ chúng ta cũng tâm nghi Duệ Vương đây!”
“Ừm! Ta biết rồi.” Lăng Nhược Huyên nhìn mình trong gương nở nụ cười nhạt, gò má tràn ra một dòng nước, nhớ tới ngày hôm nay phải gả cho người ta, trên mặt vui sướng càng sâu. Nhưng nhớ tới mẫu thân đã qua đời nhiều năm, vành mắt phiếm hồng, nước mắt đảo quanh ở trong hốc mắt, nghĩ thầm nếu mẫu thân còn ở đây, nhìn thấy nàng lập gia đình, trong lòng cao hứng bao nhiêu a!
“Tiểu thư, hôm nay là ngày đại hỉ, không nên đau lòng, phu nhân ở trên trời nhìn thấy, cũng sẽ thay tiểu thư hài lòng” Tiền ma ma nhìn vành mắt đỏ của Lăng Nhược Huyên, cũng không nhịn được đỏ mắt, cố nén nước mắt khuyên nhủ.
“Ừm!” Lăng Nhược Huyên gật gù: “Ma ma, sau khi ta lập gia đình, ngươi cần phải quan tâm Vân Phi, đợi ta cùng Vương Gia thương nghị liền đón các ngươi qua.”
“Tiểu thư yên tâm đi, có Mộ Nhi đi theo khi tiểu thư gả cho Duệ Vương Phủ, nô tỳ sẽ chăm sóc tốt cho công tử, chờ tiểu thư đón công tử rời khỏi chỗ này. Chỉ đáng tiếc là đồ cưới của phu nhân nhiều như vậy, Tiêu di nương cũng không chịu đưa cho tiểu thư.”
“Ma ma, không quan trọng lắm, những thứ kia chỉ là vật ngoài thân, nếu như không có đồ cưới của mẫu thân, chỉ sợ ta cùng đệ đệ cũng không sống nỗi tới bây giờ.” Lăng Nhược Huyên khuyên nhủ.
“Hi vọng Duệ Vương có thể đối xử tốt với tiểu thư, bằng không tiểu thư lương thiện như thế người há sẽ chịu khổ.” Mộ Nhi trong lời nói mang theo nức nở nói.

Lăng Nhược Huyên không lên tiếng nữa, nghĩ rất nhanh liền muốn vào kiệu hoa của Duệ Vương Phủ, đây là nam nhân sẽ cùng trải qua một đời với nàng sẽ có hình dáng gì, lời đồn rất nhiều, nhưng đều là thật, như vậy thì nam tử ưu tú sắp trở thành phu quân của mình, trên mặt nàng tràn trề niềm vui sướng, bày ra một vệt ửng đỏ nhàn nhạt.
“Tiểu thư, kiệu hoa của Duệ Vương Phủ tới đón người chỉ còn nửa canh giờ thôi! Nếu không người dựa vào một bên giường nghỉ ngơi trước, có người nói quy trình hôn lễ hôm nay rất rườm rà. Muốn dằn vặt cả ngày đây. Nô tỳ lo lắng thân thể tiểu thư chịu không được.” Mộ Nhi lo lắng nói.
“Không sao, ta chịu được.” Lăng Nhược Huyên ôn nhu trả lời.
Mộ Nhi định mở miệng, chỉ nghe bên ngoài tiểu viện truyền đến một loạt tiếng bước chân, còn xen lẫn tiếng va chạm của châu ngọc…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.