Thần Y Lạnh Lùng Của Vương Gia Băng Lãnh

Chương 34: Trùng hợp?!


Đọc truyện Thần Y Lạnh Lùng Của Vương Gia Băng Lãnh – Chương 34: Trùng hợp?!

Mấy ngày liền Y Vân ở trong Ma Thần điện, nàng cảm thấy mình có chút mốc meo rồi. Ngồi chống cằm nhìn ra ngoài nàng nghĩ mình nên làm gì đó, ít nhất phải tìm hiểu được Ma Thần điện này ruốt cục là thâm sâu đến cỡ nào, không thể để nàng bị động như vậy. Vả lại thời hạn một tháng cũng sắp đến, không biết cái tảng băng kia như thế nào rồi.

Phi, phi Hạ Y Vân dù gì người ta cũng quên ngươi rồi, ngươi còn ở đây lo lắng cho hắn. Ngu ngốc!

Nghĩ thì nghĩ vậy nhưng nàng cũng chỉ tự chế nhạo bản thân rồi lại liếc nhìn cái bình thuỷ tinh trước ngực.

Bên trong Cổ vương vẫn còn đang say ngủ, Y Vân vuốt ve thân bình một chút, cảm thấy hơi an tâm mới dời mắt.

Vẫn là nên sớm hoàn thành việc thăm dò rồi về sớm.

Đêm.

Y Vân một thân hắc y, nàng nhanh nhẹn tránh khỏi tầm mắt của những thủ vệ canh gác. Thật ra mấy hôm trước nàng cũng có thăm dò địa hình của Ma Thần điện này, đáng chú ý là Ma Tôn kia cùng đám hộ pháp của hắn đêm nào cũng vậy đều tập trung ở khu vực cấm địa.

Ai nha, cấm địa, hai chữ này thật kích thích, máu phiêu lưu pha lẫn tò mò sôi sục trong người, tuy nói tò mò chết người nhưng chẳng phải rất thú vị sao? Khóe môi nàng cong lên một độ cong hoàn hảo, thân hình hơi động lách mình vượt qua tầng tầng lớp lớp thủ vệ.

Ánh sáng?

Y Vân men theo khe sáng nhỏ lại gần, ánh sáng là từ dưới lòng đất chiếu lên, có mật đạo dưới đất? Ha xây dựng cấm địa to như vậy hóa ra chỉ là lớp vỏ ngoài khiến người ta nhầm lẫn, mấu chốt vốn là có mật đạo dưới lòng đất.

Hạ Y Vân nhìn cái khe nhỏ phát ra ánh sáng, cẩn thận sờ xung quanh mặt đất, thân cây, hòn đá,… Rồi không nhanh không chậm rời đi.


Ánh sáng này có thể là một sơ sót hoặc giả là một cái bẫy vạn kiếp bất phục, nàng đủ thông minh và kiên nhẫn chờ đợi và bảo vệ an toàn cho mình. Chuyện mật đạo này vẫn nên để lần do thám sau.

……………

Sáng hôm sau, khi Y Vân đang ngồi tận lực bào chế một loại độc hại người thì Chu Tước hộ pháp bất chợt đi vào.

“Y Vân cô nương”.

Hắn ngó xung quanh, rồi tò mò lại gần Y Vân cầm một bình trong số đám chai lọ trên bàn lắc lắc.

Y Vân gật đầu nhìn hắn lại quay sang điều chỉnh lượng thuốc, miệng vẫn không quên nhắc nhở: “Cẩn thận độc của nó”.

“Cô đang chế thuốc à”.

“Ừ, là độc được”.

“Oa, Y Vân cô biết y thuật à?” Chu Tước há miệng, hai mắt mở to đầy ngạc nhiên.

Y Vân mỉm cười, đáp “Có biết một chút”.


Đặt mông trên ghế bên cạnh Y Vân, Chu Tước hỏi: “Vậy cô đang chế gì thế?”

Y Vân nghĩ nghĩ rồi lắc đầu “Ta cũng không biết, đợi ta phối chế xong tìm vật thử nghiệm là biết” nói tới đây đôi mắt Y Vân cong cong, còn cố ý liếc Chu Tước vài cái.

Chu Tước bị cái liếc mắt của nàng làm rùng mình, đừng nói nàng ta dự định cho hắn làm chuột bạch thử nghiệm nha. Càng nghĩ càng sợ, hắn mỉm cười thân thiện có chút nhăn nhó “Đại tỷ~ đùa như thế không vui nha”.

“Ha ha…” Y Vân cũng không tiếp tục đùa nữa bắt tay phối độc.

Chu Tước kế bên nhìn càng ngứa ngáy tay chân, nghiêng nghiêng mặt nhìn, miệng không kìm được mà hỏi tới hỏi lui.

……..

Trên nóc nhà.

Quân Hàn Kỳ khuôn mặt méo mó, hắn nghiến răng, hai mắt nổi lửa, hừ, Chu Tước được lắm đám quấn lấy Vân nhi. Trong lòng thầm tính toán, vài hôm nữa phải bảo Huyền Vũ điều hắn đi làm nhiệm vụ càng xa càng tốt, tốt nhất là ba năm không trở về.

Liếc Chu Tước thêm một cái, lại ôn nhu nhìn Y Vân, hắn lắc mình rời đi.


Trong phòng Y Vân, Chu Tước chợt cảm thấy lạnh sống lưng, kỳ quái ai đang tính toán sau lưng hắn nhỉ.

Tội cho Chu Tước đáng thương còn không biết mình sắp bị Ma tôn hành.

………………

“Nàng đến rồi?” Quân Hàn Kỳ hai mắt phát sáng như tìm thấy bảo vật, cong thành hình lưỡi liềm, khuôn mặt tràn đầy hạnh phúc, ôn nhu hỏi người đang đến.

Tuy cách một tấm mặt nạ bạc nhưng Y Vân vẫn bị ánh nhìn của hắn làm cho mềm nhũn, nàng co giật khóe môi, Ma tôn a người đừng nhìn ta bằng ánh mắt đó, khụ khụ cứ như sắc lang ấy. Nhưng lời này Y Vân chỉ dám để trong lòng, nửa chữ cũng không nói ra chỉ sợ hắn thẹn quá hóa giận.

Nàng nhẹ giọng đáp: “Ừ, gọi ta đến có việc gì?”

Quân Hàn Kỳ thấy nàng hướng một chỗ cách hắn không gần không xa ngồi xuống liền không vui, hắn kéo tay nàng ý bảo ngồi cạnh hắn, lại đáp “Không có gì, chỉ là muốn hỏi nàng chút chuyện”.

“Ma tôn, đến giờ uống thuốc rồi” Chu Tước từ bên ngoài đi vào có chút ngạc nhiên khi Y Vân ở đây nhưng cũng không nói gì, chỉ tận lực đem bát thuốc đặt vào tay Y Vân. Y Vân cô nương, đến lúc người làm tròn bổn phận rồi.

Y Vân đương nhiên biết rõ ý tứ của Chu Tước là gì, nhưng nàng cực kỳ vô tình làm ngơ đem bát thuốc đặt vào tay Quân Hàn Kỳ.

Vân nhi~ sự chờ mong của Quân Hàn Kỳ cùng Chu Tước nháy mắt sụp đổ, hắn tựa như đứa trẻ dùng ánh mắt uất ức nhìn nàng “Nương tử, vi phu rất đau lòng nha”.

Y Vân nghe hắn nói cả người lạnh run, nàng thật con mẹ nó muốn tát vào mặt hắn, nghĩ thử xem một đại nam nhân lại hướng ngươi uất ức nhìn thế nào cũng quái dị, còn nữa tiếng nương tử là hắn có thể tùy tiện gọi loạn?

Nàng đen mặt, giật lấy chén thuốc: “Gọi ta là Y Vân, ta không phải nương tử của ngươi”.


Quân Hàn Kỳ thỏa mãn uống lấy muỗng thuốc đưa tới, thuốc có đắng nhưng là Y Vân tự tay đút cho hắn nên rất ngọt a! Lại chớp chớp mắt, hắn cúi đầu đôi mắt hồ ly thoáng lóe tia dị quang, hắn rất tự nhiên sờ sờ tay nàng nói “Sớm hay muộn nàng cũng là nương tử của ta, hiện tại gọi cho quen dần” huống hồ trước đây nàng chẳng phải đã nhận lấy miếng huyết ngọc đính ước rồi. (Sau đó đã bị chị trả về ┐(︶▽︶)┌ )

Y Vân siết chặt muỗng thuốc, nàng sắc lạnh liếc Quân Hàn Kỳ một cái nhưng ở nơi này nàng không tiện phát tác a. Quân Hàn Kỳ bị nàng liếc liền biết Y Vân hiện giờ tâm tình hẳn là rất uất nghẹn đi, hắn cũng rất biết điều thu hồi móng vuốt để tránh nàng phát hỏa lại không chịu lấy hắn.

Chu Tước đứng một bên thầm dựng ngón tay cái lên với Ma tôn, hảo a! Đủ mặt dày, đủ phúc hắc còn có thể trộm ăn đậu hủ của Y Vân cô nương.

Khoan! Trước tiên bỏ qua vấn đề làm nàng tức chết này đi. Quan trọng hơn là chén thuốc mà Ma tôn vừa uống nàng ngửi thấy được sự quen thuộc nhưng không chắc chắn lắm.

Nàng giả vờ hỏi Chu Tước, “Ta không tinh thông lắm về Dược thuật, chỉ ngửi thấy mùi của Hoàng Liên, Chu Sa, Cam Thảo, Hoàng Cầm, Thược Dược, Khổ Sâm,…” nàng còn cố ý bỏ qua một số loại dược để tránh bị hiềm nghi, lại ngước nhìn Ma tôn có chút nghi hoặc, “Hắn bị bệnh à?”

“Y Vân cô nương quả nhiên cao minh, chỉ ngửi đã có thể đoán được tên của hầu hết các loại dược. Đúng vậy chính xác là những loại dược đó” Chu Tước kéo một hơi dài mới híp mắt cười, “Tuy nhiên về phần tác dụng chỉ là trị chứng đau đầu, thanh lọc khí tràng mà thôi”.

Y Vân gật đầu tỏ vẻ ra là vậy, lại âm thầm phỉ nhổ trong lòng, lừa ai chứ? Hạ Y Vân nàng hơn ai hết hiểu rõ chén dược kia chứa gì, hơn nữa liều lượng ra sao. Bởi vì đó rõ ràng là đơn thuốc áp chế cổ trùng kết hợp làm tan máu tích tụ ở đầu.

Hoàng Liên và Khổ Sâm là hai vị dược đắng, tính hàn, có thể giúp thanh nhiệt lại kếp hợp với nhau có tác dụng không nhỏ đến việc phục hồi của Quân Hàn Kỳ. Tuy nhiên vị dược đó cũng có thể được thay thế, tuy có không ít việc kê đơn giống nhau nhưng là Chu Tước có thể thay thế, cớ gì lại không thay mà cố ý chọn hai vị dược đắng nhất?

Lại nói lần đó khi Quân Hàn Kỳ mất trí nhớ quên đi nàng, trong lúc tức giận nàng liền nghĩ kê cho hắn một đơn thuốc thật đắng.

Vấn đề lại là cùng phương thuốc cùng công dụng, mà nàng cũng chưa từng kê đơn cho Ma tôn, cớ sao hắn lại biết phương thuốc của nàng kê? Liệu có phải chỉ là trùng hợp?

Đáy mắt Y Vân lóe ra tia hiểu rõ, con ngươi chuyển một vòng, nàng xoay người nhìn Ma tôn mỉm cười “Nếu đã bệnh thì phải hảo hảo dưỡng cho tốt”.

Quân Hàn Kỳ gật gật đầu đáp ứng, đương nhiên là hắn sẽ hảo hảo dưỡng bệnh để có thể nhanh một chút đem nàng trói bên người. Nhưng hắn không hiểu sao có chút sợ hãi nụ cười của Y Vân. Có lẽ là hắn nghĩ quá nhiều rồi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.