Đọc truyện Thần Y Lạnh Lùng Của Vương Gia Băng Lãnh – Chương 31: Cung yến (3)
Sau khúc nhạc đệm đầy đau buồn, không khí trong đại điện cũng đầy gượng ép, là Quốc quân Thiên Vận phải đứng ra tìm cách hòa hoãn không khí, Hoàng đế lên tiếng: “Các vị sứ thần ngoại bang, hôm nay là thọ yến của trẫm, trẫm rất vinh dự khi được chung vui cùng các vị. Hiện tại bỏ qua những chuyện không vui, trẫm kính các vị một ly”.
Sứ thần ba nước cũng nâng ly rượu lên hướng Hoàng đế rồi uống. Nhận thấy không khí có vẻ thoải mái hơn, Thiên Vận Hoàng đế ha ha cười, vung tay ra lệnh: “Truyền ca cơ vào”.
Hồi hộp là tâm trạng lúc này của Y Vân, rất nhanh khi đoàn ca cơ tiến vào nàng liền thấy nàng ta. Hô! Hơi thở của Y Vân thoáng chốc bị đình trệ, nàng nhìn thật sâu vào nàng.
Ngọc Giai Tĩnh dẫn đầu đoàn ca cơ, nàng vận một bộ váy đỏ, cánh tay áo rộng ẩn hiện vài đường thêu hồ điệp, chân mang lục lạc phát ra âm thanh vui tai. Hồng sa trên tay bay lượn theo từng vũ điệu, nàng như chú cá len lách từng khe đá, uyển chuyển xoay tròn, cánh tay mảnh khảnh lúc ẩn lúc hiện. Đầu tóc xoã tung, một giọt châu sa rũ trước trán, hàng mi dày của nàng che kín ánh sáng lạnh nơi đáy mắt. Nàng múa ở kia, quyến rũ cực kỳ nhưng trên hết Y Vân biết được trong sự quyến rũ đó là sự ưu thương và tang tóc. Nàng chính là hiện thân của một đóa Anh Túc mê người nhưng lại mang độc dược trí mạng!
Tiếng nhạc tấu lên nhẹ nhàng, vũ đạo uyển chuyển, các quan lại, hoàng tử công chúa, tiểu thư công tử trò chuyện náo nhiệt. Nhưng yến tiệc có hai thành phần một là muốn thanh bình, hai là sợ thiên hạ không loạn.
Man Di thái tử, Á Tạp Khắc hẳn là thành phần thứ hai. Người này hai mắt xếch, môi mỏng, sống mũi cao, chân mày mỏng, tổng thể gương mặt cũng khiến người ta cảm giác hắn là một kẻ bạc tình, hắn lắc lắc ly rượu, không lớn không nhỏ hướng Hoàng đế nói: “Hoàng đế bệ hạ, chúng ta là sứ thần đến dự thọ yến của người thì cũng phải đem một phần lễ vật. Hiện tại ta bắt đầu trước dâng lễ, bệ hạ thấy sao?”
“Được”.
Bốp bốp! Á Tạp Khắc vỗ tay hai cái, đoàn tuỳ tùng liền khiêng vào một cái rương nhỏ đặt giữa đại điện. Nhìn qua cái rương rất là bình thường, nhưng vật ở vên trong lại khiến người ta chú ý, Man Di thái tử chầm chậm đi đến gần chiếc rương, hắn lấy chìa khoá mở rương ra, ánh mắt mọi người lại càng tập trung.
“Bổn thái tử xin tự giới thiệu, đây chính là Vô Ưu Thánh Cốc. Thánh vật của tộc Man Di! Nó được thờ cúng trong Thánh Điện, trải qua nhiều nghi lễ rửa sạch mọi tội lỗi, nó là thánh vật đại biểu cho sự tinh khiết và vĩnh viễn. Nay bản thái tử mang Vô Ưu Thánh Cốc đến đây, một là vì muốn chúc thọ của Quốc Vương Thiên Vận, hai là hy vọng Thánh Cốc này sẽ là vật biểu dương cho tình hữu nghị, bang giao của hai nước” nói rồi hắn nhìn lướt qua các hoàng tử.
Hiểu rồi! Ánh mắt Y Vân lóe lên, một sự hợp tác hoàn hảo nhỉ? Lão Hoàng Đế này cũng thật không may, đứa con nào cũng dã tâm bừng bừng.
Tiếp đó lần lượt mấy nước khác cũng đưa lễ vật lên, chủ yếu toàn hồng anh, bảo thạch, hổ phách, ngà voi,… rồi nói gì tình bang giao, hữu nghị. Mấy cái này chỉ là ngoài mặt, ai biết trong thâm tâm của họ nghĩ gì.
Y Vân đứng mãi cũng chán, nhân lúc mọi người không chú ý nàng len lén rời khỏi, đi lòng vòng quanh ngự hoa viên nàng tuỳ tiện nhìn xem bố trí hoàng cung. Cũng không có gì đặc biệt ngoài đường đi vòng vèo cùng mấy cái thông đạo dưới đất, nhưng mà nàng biết chuyện thú vị không phải ở bố trí hoàng cung mà là ngự hoa viên, lương đình… là nơi thường xuyên xảy ra cuộc trao đổi mật, yêu đương vụng trộm,..v.v… Rất nhanh nàng đã thấy được chuyện vừa nhắc đến.
Dưới bóng cây sơn trà, hai nam nhân đang trao đổi với nhau, một kẻ mặc áo đen hình như là thuộc đám người từ Man Di đến, còn lại dường như là người thân tín của mấy vị hoàng tử Thiên Vận.
Hai nam nhân này gật đầu xem như dấu hiệu nhận biết rồi lặng lẽ truyền tay nhau phong thư. Nhận lấy phong thư hai người lặng im biến mất.
Y Vân nhìn thấy cũng chỉ nhếch môi cười, quá ngu ngốc! Tên hoàng tử đó không biết hắn đang dẫn giặc vào nhà à? Cứ cho sau này hắn có làm Hoàng Đế cũng phải phụ thuộc vào Man Di tộc. Nàng lắc đầu, xoay người rời đi vừa vặn đụng phải một lồng ngực rắn chắc, “Xin lỗi!” nàng theo bản năng vừa nói xin lỗi vừa xoa xoa cái trán bị đụng trúng.
Người kia vẫn im lặng không nói, đôi mắt thâm trầm của hắn từ trên cao nhìn xuống nàng như nhìn một sinh linh nhỏ bé. Nhận thấy có vẻ không đúng lắm Y Vân cau mày ngước đầu lên nhìn người kia. Cư nhiên lại là…
Quân Hàn Kỳ! Tim nàng bất chợt nhảy thót lên một cái, nàng kéo kéo khoé môi cười khó coi hơn cả khóc “Vương gia thứ lỗi cho nô tỳ mạo phạm, nô tỳ xin phép lui ra” nói rồi không đợi Quân Hàn Kỳ đồng ý nàng đã nhấc váy lên mà chạy. May mà hắn không đuổi theo, mà hắn a cũng quá xuất quỷ nhập thần đi, thế nhưng hắn đến gần nàng mà nàng chẳng phát hiện ra!
Yến tiệc rồi cũng tàn, Y vân đợi Lãnh Ly bước ra rồi theo sau hắn, hô, nàng nhận thấy có ánh mắt khẽ đảo qua người nàng rồi lặng im dời đi, lưng nàng ướt sũng mồ hôi, khó khăn lắm mới đi được vài bước, nàng biết hắn nhận ra nàng rồi! Con người này a, sao hắn nhạy bén như vậy!
Cuối cùng cũng đến xe ngựa, Y Vân thở ra một tiếng rồi leo lên xe, Lãnh Ly liếc mắt thấy nàng sắc mặt không được tốt hắn quan tâm hỏi: “Nàng có sao không?”
“Không sao, có lẽ trời hơi lạnh nên khó chịu ấy mà”.
Tạm gác chuyện quân Hàn Kỳ qua một bên, Y Vân cười khẽ, ánh mắt nàng có chút châm chọc “Lãnh Ly, ngươi nghĩ thế nào về cha ngươi?”, Lãnh Ly nghe nàng hỏi chuyện không liên quan thì hơi bất ngờ nhưng cũng trả lời, giọng hắn đạm mạc tiêu điều hơn nhiều: “Ông ta có cũng được, không có cũng không sao!”
Quả nhiên, hoàng thất nhân tình vốn rất mỏng manh, cười cười hai mắt hồ ly của nàng đảo qua gương mặt tuấn tú của Lãnh Ly, “Ngươi muốn lập công không? Ta giúp ngươi”
“Muốn”.
“Ngươi nhớ Vô Ưu Thánh Cốc? Trong những khe hở nhỏ của chiếc cốc là một giọt sáp nến, đừng khinh thường chúng, trong đó toàn bộ điều là độc dược bí truyền tộc Man Đi đấy! Ta đảm bảo trong mấy bữa tiệc chiêu đãi sứ thần tiếp theo cha ngươi chắc chắn sẽ dùng Vô Ưu Thánh Cốc, sau đó là đột tử. Chết rất nhẹ nhàng, sau đó là vị đại ca thân ái của ngươi dưới sự ủng hộ của Man Đi thái tử lên nắm triều chính a!… Ngươi nghĩ sao?” Y Vân nói một cách nhẹ nhàng, “Mấy ngày tiếp theo ngươi phải nắm bắt a!” nàng khẽ cười rồi khép hai mắt lại tựa vào xe.
Lãnh Ly vẫn trầm mặc hai mắt hắn nhìn thật sâu vào Y Vân, nữ nhân này quá nguy hiểm rồi, lúc ở đại điện hắn có chú ý đến ánh mắt trao đổi của Man Di thái tử và Hoàng huynh, biết là giữa bọn họ có hợp tác ngầm nhưng hắn nghĩ không ra bọn họ lại chọn cách hạ độc thủ, hắn ở trong đại điện cũng không nắm rõ giữa bọn họ phát sinh cái gì. Nữ nhân này ở bên ngoài nhưng biết còn rõ ràng hơn hắn! Nàng có thể hay không là một mối nguy hiểm ngầm?!
“Đừng bao giờ nổi lên sát tâm với ta, chỉ cần ngươi có một chút ý đồ, ta đảm bảo ngươi vĩnh viễn sẽ rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục!” Y Vân mở ra đôi mắt sắc bén, gằng từng chữ.
Nàng đứng lên nhìn xuống Lãnh Ly như một nữ vương cao cao tại thượng, ánh nhìn hờ hững của nàng quét qua hắn rồi dời đi, một ánh nhìn thôi mà lưng hắn đã đổi mồ hôi lạnh. Nàng phóng qua cửa sổ, chỉ để lại hương thơm thoang thoảng còn vương trong gió và một câu nói: “Chúng ta sẽ gặp lại. Hy vọng lúc đó ngươi đã đạt được thứ ngươi muốn!”
Chiếc xe ngựa vẫn lăn bánh trong đêm, Lãnh Ly thẩn thờ nhìn theo hướng thân ảnh nàng biến mất. Đúng vậy Y Vân, chúng ta sẽ gặp lại!
Đến phủ hắn phân phó hạ nhân dọn dẹp phòng Y Vân ở một tiếng, họ nói nàng đã dọn dẹp tất cả mọi thứ rồi. Hắn cười khổ, hoá ra nàng đã tính hết cả rồi.