Đọc truyện Thần Y Lạnh Lùng Của Vương Gia Băng Lãnh – Chương 29: Cung yến (1)
Từ sau hôm Quân Hàn Kỳ hôn lén Y Vân, như hắn nói hôm sau sẽ đến, quả thật hắn đến, tổng cộng đã được ba đêm. Đêm nay là đêm thứ tư, vì giấc ngủ bình yên của mình Y Vân liền quyết định bằng mọi cách phải đuổi hắn đi, tránh cho nàng lại mất ngủ.
“Ma tôn đại nhân của ta ơi! Ta nói tên của ta là Quách Gia My, ngươi bị điếc hay sao mà cứ hỏi ta trong khi ta đã trả lời?!” Y Vân đang trong tình trạng kiềm chế cực độ nói.
Quân Hàn Kỳ lắc đầu, hai mắt sủng nịch, tựa tiếu phi tiếu nói: “”Nữ nhân nàng không thành thật!”, hắn ngưng lại khoanh tay đứng bên cửa sổ nhìn ra ngoài, “Nàng nói cho ta biết tên nàng, ta mới có thể đến nhà nàng hỏi cưới nàng chứ!”
Nhịn! Nhịn! Con mẹ nó nhịn cái qq! Ba đêm nay nàng vì không muốn làm lớn chuyện chọc giận hắn nên mới im lặng cho qua, ngay cả khi hắn vụng trộm ăn đậu hủ của nàng, nàng cũng đã nhịn. Nhưng giờ thật sự không nhịn nổi nữa rồi! Không ai nói với hắn có đôi khi nàng rất nóng tính à?
Cả căn phòng lâm vào yên lặng như đang chờ đợi cơn giận dữ của Y Vân bùng nổ. 1…2…3…4 chân Y Vân bước tới trước mặt Quân Hàn Kỳ, nàng vươn tay ra mạnh bạo.. à lộn, “nhẹ nhàng” túm lấy vạt áo của hắn, sổ ra một tràng: “Ta nói ngươi đường đường là Ma tôn sao không chạy về Ma Thần điện của ngươi mà ngủ, hiện tại lại chạy đến phòng ta!!! Còn nữa ngươi muốn cưới thì tự tìm một con lợn cái mà cưới, ta không yêu ngươi nên đừng làm phiền ta nữa, please! Ok?”
Sau đó Y Vân sạch sẽ, lưu loát quăng Quân Hàn Kỳ từ trong phòng bay ra ngoài cửa sổ mấy trăm mét. Phủi phủi tay, Y Vân rót một ly trà, trầm ngâm, Ma tôn này nhìn sao cũng thấy hắn đối với nàng có chút kỳ dị, nàng đã từng nghi ngờ hắn là một người biết rõ về nàng, thậm chí là tiếp xúc với nàng. Với một kẻ như nàng nếu để người khác nắm rõ và cố tình tìm hiểu thì đây sẽ là một nguy hiểm tiềm ẩn.
Nàng đã cho người điều tra về hắn nhưng kết quả vẫn là một bí ẩn, hắn như một kẻ tự xuất hiện, mọi liên hệ của hắn như bị một bàn tay vô hình cắt quãng, che dấu đi. Điều này cho thấy thực lực của Ma Thần điện không thể khinh thường.
Người của nàng không thể điều tra được thì nàng sẽ tự điều tra. Không vào hang hổ sao bắt được cọp con, vì vậy sau chuyện của Tĩnh Tĩnh và Quân Hàn Kỳ nàng sẽ trực tiếp đi Ma Thần điện. Để một thứ có thể đe dọa nàng tồn tại không phải là tác phong của nàng!
——————————————
Ở một góc đường, Quân Hàn Kỳ chật vật đứng lên, ai nha Y Vân nàng ra tay thật nặng a! Sửa lại mép áo nhăn nheo, hắn liếc nhìn Lạc Hà viện của Y Vân một cái sau đó hắn mất hút trong màn đêm đen tối.
Ma Thần điện.
Vượt qua mấy tầng bảo vệ, Quân Hàn Kỳ tự nhiên bước vào chính điện, ở đó bốn hộ pháp đã chờ sẵn.
Theo thứ tự, Thanh Long và Chu Tước đứng bên phải, Huyền Vũ, Bạch Hổ đứng bên trái, ở trên cao là một cái ghế quý phi dài làm từ gỗ đàn hương chạm khắc tứ linh và một vài hoa văn phức tạp, nhìn là biết địa vị của kẻ ngồi trên chiếc ghế đó không tầm thường. Rảo bước đi lên cao, Quân Hàn Kỳ tự nhiên ngồi trên ghế, tay phải chống cằm, vạt áo lỏng lẻo khoe ra cơ ngực rắn chắc màu bạch ngọc. Hắn khiêu mi, tay ngọc gõ xuống thành ghế tạo nên âm thanh đặc biệt lớn trong một gian điện không có tiếng nói, nếu không phải vẫn còn có tiếng hít thở thì chắc rằng bốn vị hộ pháp còn im lặng hơn cả vật chết.
“Có chuyện?” Quân Hàn Kỳ lời ít ý nhiều hỏi.
Chu Tước hộ pháp là một nam nhân vóc người cao gầy, tóc cột cao bằng dây lụa, trên mặt đeo mặt nạ bạc, áo bào màu xanh lam, trong tay áo rộng thùng thình là những lọ thuốc cho thấy con người này là một kẻ cuồng y thuật, nhưng tính cách của hắn đủ để nói vô sỉ, à còn nữa gan của hắn to cũng không phải bình thường, hắn dám đùa giỡn dưới con mắt tử thần, nhiều lần xém chết dưới tay Quân Hàn Kỳ. May sao vẫn còn một chút y thuật làm chỗ dựa mới có thể miễn cưỡng giữ lại cái mạng.
Hiện tại theo dự đoán hắn lại tiếp tục đùa giỡn với tử thần. Hắn bước ra khỏi hàng, tay trái chống hông, tay phải chỉ vào mặt Quân Hàn Kỳ, chậc lưỡi “Ta nói cái bộ dạng nhếch nhác của ngươi là sao hả?”
Thanh Long hộ pháp đứng bên cạnh nhìn kẻ không biết sống chết đó không khỏi lắc đầu thở dài, ánh mắt xa xăm. Huyền Vũ và Bạch Hổ lại im lặng, việc này cũng thường xuyên xảy ra cho nên họ cũng không lạ gì. Thú vui lúc này là cúi đầu… đếm kiến!
Quân Hàn Kỳ hai mắt khép hờ, nhưng kì lạ thay hắn không có hành động gì, mà cái đầu của Chu Tước hộ pháp vẫn còn đó.
Hồi lâu, không nghe thấy giọng nói lạnh thấu xương của Ma tôn, cũng không có tiếng la thét của Chu Tước như mọi ngày. Lúc này bốn vị hộ pháp có chút hiếu kì dời tầm mắt về phía Ma tôn.
Nhìn rồi mới biết linh hồn bé nhỏ của Ma tôn đã lạc trôi nơi nào rồi! Đôi khi hắn còn cười khúc khích, biểu hiện có chút không bình thường này khiến cho bốn hộ pháp hoang mang.
Bốn người thu lại một góc, Thanh Long mở lời đầu tiên:
“”Các ngươi có cảm thấy Ma tôn có những triệu chứng bất thường?”
“Chính xác là vô cùng không bình thường” Bạch Hổ gật đầu, quay sang hỏi Huyền Vũ: “Vũ ngươi thấy thế nào?”
Huyền Vũ lạnh nhạt đáp: “Việc này phải hỏi Chu Tước!”
Thế là vấn đề được đưa đến trước mặt Chu Tước, hắn một bộ học thức uyên bác ho khan nói: “Khụ. Theo như ta thấy Ma tôn hai mắt có chút quầng thâm biểu hiện hắn thiếu ngủ, gương mặt bơ phờ, mắt mơ màng, lại cười một cách vô ý thức. Ta xin kết lại…” hắn dừng lại nhìn ba người Thanh Long thâm sâu nói tiếp “Ta xin kết lại Ma tôn là bị bệnh!”
Câu của Chu Tước vừa nói ra, ba hộ pháp tức nghẹn họng chỉ thiếu chưa lao vào đánh hắn, Huyền Vũ bất đắc dĩ nhìn Chu Tước “Bọn ta không phải kẻ ngốc, bọn ta biết Ma tôn bị bệnh! Bọn ta hỏi ngươi hắn là bị bệnh gì?”
Chu Tước à một tiếng, cười ngại ngùng “Ta cũng không biết!”
Cái cc! Mẹ nó không biết! Thanh Long, Bạch Hổ, Huyền Vũ trợn mắt, ba người không hẹn mà cùng lao vào đánh kẻ đang cười hi hi trước mặt.
Sau khi giải toả tâm trạng vào những cú đấm, Thanh Long, Bạch Hổ, Huyền Vũ đứng nghiêm chỉnh một bên. Còn Chu Tước ngốc nghếch bị đánh bầm dập liền bị đẩy là kẻ chết thay. Ai bảo lá gan hắn rất lớn đây! Hu hu hiện tại hắn chưa có con viết đi chúc để làm gì, vì vậy các huynh đệ nếu như ta hi sinh các ngươi nhớ xây cho ta một ngôi mộ hoành tráng nha!! À còn nữa mỗi năm đến ngày giỗ nhớ đốt vàng mã, thắp cho ta nén hương…bla…bla..
Hít sâu một hơi, Chu Tước hạ giọng gọi hồn Quân Hàn Kỳ, “Ma tôn! Người có bệnh?”
“Hửm??!!” Quân Hàn Kỳ liếc nửa con mắt nhìn Chu Tước, biết bản thân vừa nảy có hơi thất thố liền không mặn không nhạt nói: “Ma thần điện sắp có nữ chủ nhân, các ngươi cẩn thận khi nàng đến mà vô lễ thì coi chừng cái đầu!” nói rồi hắn nhìn bốn hộ pháp đầy ý tứ. Thậm chí bốn hộ pháp còn cảm thấy một luồng gió lạnh lướt qua cái cổ họ.
“Aaaaaa!” Chu Tước bị kích thích nhất, sau khi tiêu hóa lời Quân Hàn Kỳ liền la lên. Má ơi! Ma tôn có nữ nhân! Tin sốt dẻo a! Hai mắt hắn sáng lên chạy ra ngoài kéo một đám thuộc hạ ra sau vườn… buôn dưa lê!
Huyền Vũ là kẻ lãnh đạm nhất lại sâu sắc nhìn Quân Hàn Kỳ, “Ma tôn, nữ nhân đó có thể tin?” hai người Thanh Long và Bạch Hổ cũng nhìn Quân Hàn Kỳ chờ đợi câu trả lời.
“Có thể!”
Ba người im lặng, bọn họ không thể dựa vào lời nói một phía từ Ma tôn, bọn họ bên cạnh Ma tôn lâu như vậy sao có thể dễ dàng chấp nhận một nữ nhân tiếp cận Ma tôn không rõ mục đích.
Quân Hàn Kỳ cũng hiểu rõ tâm tư thuộc hạ mình, hắn không muốn giải thích, hắn tin rằng nàng sẽ khiến cho bọn họ phải thay đổi suy nghĩ về nàng.