Đọc truyện Thần Y Lạnh Lùng Của Vương Gia Băng Lãnh – Chương 16: Uống rượu, ngắm trăng
Lúc trở về Hạ phủ là khoảng giờ ngọ năm khắc (12h 15), Hạ Kiêu và Liễu Ngọc hai người bọn họ tuy đã biết kết quả nhưng vẫn không khỏi lo lắng, đứng ngồi không yên.
Vừa thấy mấy đạo thân ảnh lờ mờ trước cửa Liễu Ngọc đã chạy đến, Hạ Kiêu cũng theo sau. Trời mới biết bà lo lắng như thế nào. Nắm tay Y Vân xoay tới xoay lui, nhìn lên nhìn xuống thấy không có thương tổn gì bà mới thở phào một hơi.
Y Vân nhìn vậy không nhịn được phì cười, “Phụ thân, mẫu thân chúng con đã về. Người xem chẳng phải con không có chuyện gì sao!”.
Hạ mẫu thân trách móc nhưng ánh mắt lộ rõ hàng vạn yêu thương “Nha đầu còn nói không có việc gì! Con đi so tài với người ta thì thôi đi còn cá cược lớn như vậy, hại mẫu thân ta hận không thể chạy đến đó ngay!”.
Hạ phụ thân lúc này cũng đồng ý, “Vân nhi quả thật con hành sự rất lỗ mãng”.
“Con xin lỗi, sẽ không có lần sau đâu phụ thân, mẫu thân yên tâm”.
Phu thê Hạ Kiêu gật đầu xem như chấp nhận, lúc này mới liếc mắt nhìn đám nhi tử bị lãng quên của mình.
Đại ca ai oán nói: “Phụ thân, mẫu thân hai người cuối cùng cũng nhớ đến bọn con! Trái tim của con tan nát rồi!” Rồi quay sang nhìn ba đệ đệ “Các đệ xem tư tưởng trọng nữ khinh nam của nhà mình thật lớn!”.
Mẫu thân một phát gõ vào đầu đại ca “Con còn dám nói, ta bảo con đi theo bảo vệ Vân nhi vậy mà thấy Vân nhi hành sự như vậy cũng không ngăn cản! Ta chưa làm gì con đã là may mắn rồi!”.
Y Vân trong lòng niệm một câu: đại ca muội xin lỗi.
Phụ thân xem như giải vây dùm đại ca, nhìn đại gia đình nói: “Hôm nay Vân nhi so tài đạt được danh hiệu tài nữ đệ nhất Hoả Vũ là việc đáng mừng vì vậy hôm nay gia đình ta sẽ đi Phượng Vũ tửu lâu dùng cơm rồi đi dạo phố. Các con thấy sao?”.
“Vâng tụi con đồng ý!”.
Thế là đại gia đình liền ra ngoài dùng cơm, nói là đi ra ngoài thực chất là đi mua sắm cho Y Vân thuận tiện mua cho các ca ca và phu thê Hạ Kiêu.
—————————————-
Một ngày ra ngoài mệt mỏi tầm khoảng giờ dậu hai khắc (17h 30) thì về. Y Vân trở về sân viện của mình.
Trong sân Minh Châu, Đằng San, Hạ Hà, Thu Yên đã đứng chờ, thấy Y Vân đi đến thì lập tức chạy đến.
“Tiểu thư người xem em và Minh Châu đã về rồi, em nhớ người chết đi được!”.
Y Vân nhìn bốn người cười tươi “Các em về rồi chắc cũng đã mệt, còn phải hoá trang thành tứ đại hộ pháp để đưa cầm cho ta nữa. Ai nha ta cảm thấy thật tội lỗi. Mau về nghỉ ngơi đi”.
Bốn người đồng thanh đáp sau đó thức thời lui xuống, họ biết sau khi đánh đàn tiểu thư sẽ muốn yên tĩnh một mình, nếu không có căn dặn gì họ cũng không làm phiền tiểu thư.
—————————————-
Sau khi tắm rửa Y Vân không về phòng mà lấy một bình rượu vài cái chung đặt trên bàn đá trước sân. Rồi nàng ngồi xuống xích đu bên cạnh đung đưa.
Mặt trăng như chiếc đĩa bạc, toả ra thứ ánh sáng yếu ớt trong đêm tối, mây như sương mù che lại một phần ánh trăng. Y Vân nhìn đến ngây ngốc, ánh mắt toả ra nhàn nhạt ưu thương.
Trên một nóc nhà không xa đồng dạng Quân Hàn Kỳ nhìn Y Vân đến ngây ngốc. Hình ảnh của nàng cứ một chút lại một chút khắc sâu vào trong tâm mà ngay cả hắn cũng không hay biết.
Ám nhất, Ám nhị trên cành cây phía sau Quân Hàn Kỳ hai mặt nhìn nhau.
Ám nhất khó hiểu nhìn cảnh tượng trước mắt hỏi: “Ám nhị ngươi xem từ khi vương gia gặp quận chúa thì hành động không giống bình thường nhỉ?”.
Ám nhị gật đầu đồng ý “Xác thực rất không bình thường. Có thể là…”.
Ám nhị kéo dài âm cuối, cố ý liếc Quân Hàn Kỳ: “có lẽ…gia động tâm với quận chúa rồi!”.
Ám nhất nghe đến đây thất kinh hồn vía nhìn gia nhà hắn, tảng băng của gia cuối cùng cũng tan chảy rồi à?!
Hai người Ám nhất, Ám nhị nhìn nhau cười hắc hắc…
Quân Hàn Kỳ phía trước đương nhiên nghe được hai thủ hạ của mình nói cái gì, quả thật từ khi gặp nàng hắn hành động không giống tác phong của mình, nếu là lúc trước hắn sẽ không chạm vào bất kì nữ nhân nào nhưng là sau khi gặp nàng hắn không những không chán ghét nàng còn muốn gần gũi với nàng. Trên hết hắn không biết vì sao đêm nay lại chạy đến viện của nàng. Hắn động tâm sao? Câu trả lời chính hắn cũng không biết.
Ám nhất nhỏ giọng nói “Ám nhị ta thấy gia đến đây lâu thế mà vương phi vẫn chưa nhận ra. Có phải chúng ta nên làm gì đó không?”, một câu vương phi liền xác nhận địa vị của Y Vân.
“Hắc hắc ta biết nên làm thế nào!” Ám nhị cười gian hai tiếng, tay phải không biết lấy cục đá ở đâu ném tới gốc cây gần Y Vân tạo ra tiếng động.
“Bốp!” hòn đá lăn đến cạnh chân Y Vân.
Nàng không quay lại chỉ nói một câu “Nếu Chiến vương đã đến thì không cần ở trên nóc nhà đón gió, nếu không ta lại bị chê trách không tiếp khách chu đáo!”. Kì thực nếu không có hòn đá nàng cũng biết có người đến, chỉ là không muốn nói thôi.
Quân Hàn Kỳ thuận thế nhảy xuống, đi đến bàn đá giữa sân ngồi xuống.
Im lặng một lúc lâu, Y Vân rời khỏi xích đu rót một chung rượu đưa cho hắn, tự mình cũng rót một chung rồi quay về xích đu.
“Vương gia đến đây không biết có chuyện gì? Là đến đòi lại công bằng cho Du tiểu thư?”.
“Không phải” Quân Hàn Kỳ hơi nhíu mi đáp.
Y Vân nghi hoặc nhìn hắn, không phải đến đòi công bằng cho hoa đào của hắn thì đến làm gì?
Tựa hồ nhìn ra suy nghĩ của nàng hắn bối rối đáp “Ta không quen nàng ta (Du Yên Yên), ta đến nhìn nàng”.
Ai nha tảng băng Chiến vương cũng có loại biểu tình này, tâm tình nàng tốt lên không ít nha! Nàng nhìn hắn đạm mạc nói: “Nếu không có việc gì ta kể cho ngươi nghe một câu chuyện”.
Quân Hàn Kỳ cũng không để ý xưng hô của Y Vân, gật đầu ý bảo nàng cứ kể đi.
Trong đêm yên tĩnh, thanh âm của nàng vang lên.
“Ở một nơi rất xa có một tinh cầu, nơi đó rất nhiều quốc gia, cô gái ở một nơi gọi là Trung Hoa, cô có cha ừm…chính là phụ thân, mẹ chính là mẫu thân và một em trai là đệ đệ theo cách gọi của chúng ta”.
Nàng dừng lại thấy Quân Hàn Kỳ vẫn lắng nghe thì kể tiếp.
“Cha cô gái là lão đại của một môn phái sát thủ vì vậy cô gái cũng theo cha tiếp quản sự nghiệp, mẹ cô là con gái của một gia tộc thượng cổ vì vậy cô gái phải học cách trở thành một tiểu thư. Em trai cô gái thanh thuần lại hiểu chuyện nên cô gái quyết tâm làm tốt mọi chuyện để em trai cô gái có thể sống bình thường như bao đứa trẻ khác.”
Nói đến đây Y Vân chợt cảm thấy chua xót chỉ sợ tâm nguyện này không thể hoàn thành.
“Cô gái ban ngày sẽ trở thành bác sĩ ưm… chính là đại phu, ban đêm lại là sát thủ. Cô gái mệt mỏi, và rồi chàng trai đã đến cho cô gái một bờ vai để tự vào. Nhưng là số phận không cho phép, một khi trở thành sát thủ thứ có thể giết chết chính mình đó chính là tình cảm… Mà cô gái đã vướng vào điều đó. Cô chết vì bảo vệ cha của mình”.
Y Vân ngưng lại một hồi lâu thấy không có tiếng thì nhìn Quân Hàn Kỳ sau đó lại nhìn ánh trăng.
“Cô gái ở Trung Hoa đã chết nhưng là linh hồn lại xuyên về dị giới mà sống tiếp… Rất khó tin đúng không ngay cả ta cũng không tin mà!”.
Quân Hàn Kỳ gương mặt Y Vân đỏ ửng vì rượu như lâm vào hồi ức lại tản ra nhàn nhạt ưu thương. Bất giác hỏi nàng: “Nữ tử và nam nhân kia yêu nhau?”.
Y Vân hơi bất ngờ khi hắn hỏi về nam tử nàng rất ít kể trong câu chuyện kia. Nàng nhàn nhạt trả lời “Ừ”.
“Sau khi nữ tử chết nam tử như thế nào?”.
“Ta không biết”.
“Còn nữ tử kia?”.
“Nàng có một gia đình mới ở dị giới, rất được yêu thương”.
“Nam tử kia tên gì?” Quân Hàn Kỳ không biết tại sao mình lại hỏi nhiều như thế, nhưng trực giác nói cho hắn biết hắn phải biết về nam nhân này.
Y Vân ngước nhìn Quân Hàn Kỳ, nói hai chữ: “Kỳ Phong”. Không biết là từ lúc nào nàng có thể thản nhiên gọi tên của Phong như người xa lạ. Như vậy cũng tốt!
“Phong…” Quân Hàn Kỳ lẩm bẩm tên này, không hiểu sao hắn có một loại ý nghĩ giữa hai cái tên Phong – Vân (Kỳ Phong – Y Vân). Gió và mây hai cái tên ghép lại khiến cho hắn phi thường khó chịu. (Anh đang ghen ý mà ^^)
Nhấc lên nghi vấn trong lòng Quân Hàn Kỳ hỏi: “Nàng là nữ tử đó?”.
Y Vân im lặng lựa chọn không trả lời.
“Ta hát cho ngươi nghe”.
Quân Hàn Kỳ kinh ngạc nhìn nàng.
Tiếng hát trong trẻo lại lần nữa cất lên, sầu bi, ưu thương bộc lộ ra hết cho thấy tâm tình của Y Vân.
“Lúc hoa nở rộ chính là lúc đáng quý nhất, hoa kia rơi rồi sẽ xác xơ.
Bỏ lỡ mất thời kỳ hoa đẹp nhất, biết trách ai đây? Bông hoa cũng cần có người an ủi.
Đời người phải khóc bao nhiêu mới có thể cạn lệ?
Đời người phải chảy bao nhiêu lệ mới thôi không đau lòng?
Chẳng có ai nhìn thấu được nét tiều tuỵ giấu ở khoé mắt tôi.
Lời thề khi ấy thật hoàn mỹ, giống như bầu trời cánh hoa bay.
Trong đêm lạnh lẽo, gió Bắc thổi qua, tìm không thấy người an ủi.
Lời thề năm ấy quá hoàn mỹ khiến cho nỗi tương tư biến thành tro bụi.
Đời người phải cạn bao nhiêu chén rượu thì mới hết biết say?
Đời người phải say bao nhiêu lần thì mới hết sợ bóng tối?
Chẳng có ai nhìn thấu được nét tiều tuỵ giấu ở khé mắt tôi.
Lời thề khi ấy thật hoàn mỹ, giống như bầu trời cánh hoa bay.
Trong đêm lạnh lẽo, gió Bắc thổi qua, tìm không thấy người an ủi.
Lời thề năm ấy quá hoàn mỹ khiến cho nỗi tương tư biến thành tro bụi.
Trong đêm lạnh lẽo, gió Bắc thổi qua, tìm không thấy người an ủi.
Lời thề năm ấy quá hoàn mỹ khiến cho nỗi tương tư biến thành tro bụi.
Lúc hoa nở rộ chính là lúc đáng quý nhất, hoa kia rơi rồi sẽ xác xơ.
Bỏ lỡ mất thời kỳ hoa đẹp nhất, biết trách ai đây? Bông hoa cũng cần có người an ủi.”
—————————————–
Tửu lượng của Y Vân rất cao, rất khó để say nhưng có lẽ mệt mỏi nên nàng ngủ gục trên bàn.
Quân Hàn Kỳ bước qua ôm lấy thân hình nhỏ nhắn của nàng, đem nàng đặt trên giường đắp chăn.
Mỗi hàng động đều rất ôn nhu như sợ đánh thức nàng, bàn tay hắn lướt trên da mặt nàng nhỏ giọng nói: “Tạm biệt, nữ nhân” sau đó rời khỏi.