Đọc truyện Thần Y Độc Phi, Đại Tiểu Thư Phế Vật – Chương 8: Cùng lên, bức bách Hạ Thanh Ca
“Đại cô nương nói đùa, quy củ trong phủ này cũng không phải là một ngày mà định ra, nếu quả như thật đuổi toàn bộ người làm trong phủ ra phủ, chỉ sợ quyền lực của thiếp có hạn, lực bất tòng tâm, nhưng mà lời Đại cô nương vừa mới nói ngược lại nhắc nhở thiếp, quy củ trong phủ này nên sửa trị một phen, nếu không, có vài người sợ là muốn gây sóng gió trong phủ Quốc công đây.”
Lương di nương nói chuyện, trong ánh mắt bắn ra nhuệ khí. Khóe miệng dẫn ra một tia trào phúng, tiếp tục nói “Chẳng qua, cho dù có những thứ không tự lượng sức gì đó kia muốn lăn qua lăn lại, cũng phải xem xem chiều gió trong phủ này là hướng về bên nào , Đại cô nương ngài nói có đúng hay không?”
Hạ Thanh Ca chống lại lời nói của nàng, không hề nhượng bộ chút nào “Di nương nói đúng lắm, nhưng mà chiều gió trong phủ này tự nhiên là hướng tới họ Hạ, nô tài trong phủ này cũng tự nhiên là nô tài Hạ gia, vinh nhục trong phủ tự nhiên cũng là trách nhiệm của con cháu Hạ gia, nghĩ đến bên trong phòng lớn chúng ta kể từ sau khi phu nhân qua đời vẫn luôn phiền toái Lương di nương” thay ” trông coi quản lý việc bếp núc, thật sự là ủy khuất người, không bằng hôm nào ta xin chỉ thị của tổ mẫu, xem có thể để cho nhóm thẩm thẩm quản gia hay không? Như vậy di nương cũng có thể nghỉ ngơi thật tốt một chút.”
Nghe được chữ “Thay” này, hai tay Lương di nương gắt gao nắm chặt, móng tay sắc bén đâm vào trong thịt thật sâu.
Cái tiểu tiện nhân này, thế nhưng lấy thân phận đến châm chọc nàng, tốt! Rất tốt.
Nàng ngược lại muốn nhìn một chút chim non còn chưa đủ lông đủ cánh thì làm sao tranh được thức ăn với diều hâu mạnh mẽ.
“Đại cô nương nói rất hay, đây là phủ đệ Hạ gia, tự nhiên họ Hạ mới thật sự là chủ tử, chẳng qua thiếp được lão phu nhân cùng lão gia tín nhiệm phụ trách quản lý việc bếp núc trong phủ nhiều năm, cũng phải có một chút thể diện, tự nhiên so với người hữu danh vô thật kia thì mạnh hơn nhiều.”
Lương di nương đây là đang châm chọc Hạ Thanh Ca danh nghĩa là đích trưởng nữ phủ Quốc công, kỳ thật chẳng qua là một bé gái mồ côi không có tiền không có quyền thôi, hơn nữa những lời này một câu hai nghĩa, cũng âm thầm trào phúng mẫu thân Dương thị đã sớm qua đời của Hạ Thanh Ca.
Nàng làm bộ hàm súc cười cười “Hơn nữa lúc này nếu như đem việc bếp núc giao cho Nhị phu nhân hoặc là Tam phu nhân cầm quyền chỉ sợ không ổn, dù sao các nàng chưa từng chân chính quản lý công việc trong phủ, chuyện tình bên trong cực kỳ rườm rà phức tạp, chỉ sợ đến lúc đó xảy ra một chút không tai vạ sẽ không tốt, vốn là Đại tiểu thư là vì tốt cho thiếp, cũng không thể để cho người khác điên khùng nói Đại tiểu thư là vì tâm tư khác mà cố tình làm vậy.”
Hạ Thanh Ca trong lòng trầm xuống, ánh mắt tối lại trong nháy mắt, mang theo ánh sáng băng hàn thẳng tắp nhìn chằm chằm Lương di nương, thẳng đến khi thấy đối phương có chút khiếp đảm mới hài lòng.
Hạ Thanh Ca lười biếng dựa vào đệm lớn để sau người, đưa tay vuốt vuốt một cái vòng tay xanh biếc trên cổ tay mình.
“Người đời đồn đãi trong kinh thành có mấy phủ đệ luôn luôn tồn tại những thứ nô tài không bằng súc sinh, nô đại khi chủ làm ra chút ít chuyện tình dơ bẩn, ta chưa từng tin tưởng, chẳng qua di nương phụ trách quản lý phủ Quốc công nhiều năm, có nghe thấy không?”
Một di nương, chẳng qua là nửa nô tài. Cho dù ngươi đem phủ Quốc công lật trời thì ngươi cũng chỉ là một nô tài ti tiện mà thôi.
Nghe được Hạ Thanh Ca ôn hoà trào phúng, ai nghe không ra đây là thầm mắng Lương di nương nô đại khi chủ?
Lương di nương lúc này là hoàn toàn bị chọc giận, nhưng là sợ để giữ mặt mũi nàng đơn giản chỉ cần ẩn nhịn, nhưng trong lòng lại không ngừng tức giận gọi , tiện nhân – – tiện nhân – – tiện nhân.
Nàng tuyệt đối sẽ không tha tiểu tiện nhân này, nhịn một chút, qua không bao lâu, nàng có thể nhìn tận mắt đồ đê tiện này quỳ gối trước mặt nàng, cầu xin nàng.
Nghĩ đến những hình ảnh kia, sắc mặt Lương di nương mới từ từ hòa hoãn một chút.
Nàng sắc bén quét qua Chu Vân cùng Thụy Châu, dùng ánh mắt chất vấn các nàng đây là tình huống gì?
Trong ngày thường, cái bao cỏ phế vật kia chẳng lẽ đều là giả vờ hay sao? Chẳng lẽ Chu Vân cùng Thụy Châu, tính cả Hạ Thanh Ca cùng nhau diễn trò ở trước mặt nàng?
Thụy Châu cùng Chu Vân cũng hoàn toàn sợ choáng váng, các nàng lúc nào thì thấy Hạ Thanh Ca lợi hại như vậy ? Kinh ngạc của các nàng chỉ sợ càng sâu hơn so với Lương di nương.
Nên biết Hạ Thanh Ca đúng là các nàng nhìn lớn lên, nàng có bao nhiêu khả năng các nàng có thể không rõ ràng sao?
Đúng là – – đúng là vị Đại tiểu thư chữ chữ châu ngọc không nhượng bộ chút nào bây giờ này giải thích thế nào? Các nàng cũng buồn bực, nhận được ánh mắt căm tức của Lương di nương, lại càng hết đường chối cãi.
Trước mắt vị nữ tử khắp người tràn đầy loại khí thế sắc sảo này thật sự là Đại tiểu thư phế vật kia? Như thế nào trái ngược lớn như vậy?
Hạ Du Hàm đứng ở một bên do vừa mới là không dám tin, đến cuối cùng thẹn quá hoá giận.
Nàng không nghĩ tới Hạ Thanh Ca thế nhưng có bản lãnh như vậy, miệng lưỡi của mẫu thân là đanh đá số một số hai, không nghĩ tới Hạ Thanh Ca cùng mẫu thân giao phong lại không bại trận chút nào, ngược lại khắp nơi chặn lại khiến mẫu thân nói không ra lời.
Đồ phế vật này khi nào thì trở nên lợi hại như vậy?
Thấy không khí trước mắt yên tĩnh có chút quỷ dị, hơn nữa sắc mặt đắc ý của Hạ Thanh Ca kia ở trong mắt Hạ Du Hàm lại càng cực kỳ chói mắt.
Chỉ hận nàng muốn duy trì hình tượng tiểu thư đoan trang nho nhã trước mặt mọi người, cho nên không thể phản bác trưởng tỷ quá mức rõ ràng, nếu không nàng nhất định sẽ đem cái bao cỏ phế vật Hạ Thanh Ca này mắng đến phun máu chó, xả hết nỗi giận vừa rồi.
Thấy Lương di nương bị nghẹn, nàng liền kịp thời xen vào:
“Nương – – di nương. Hôm nay Hàm nhi từ Thư Viện Bạch Lộc trở lại, Trình phu tử còn hỏi Hàm nhi tỷ tỷ sau này còn đi học viện học hay không?”
Lương di nương vừa nghe liền hiểu được, cũng quay mặt sang hòa ái nhìn Hạ Thanh Ca, hoàn toàn đã không có bộ dáng âm trầm như vừa rồi.
“Đại cô nương thân thể còn chưa khỏe, tạm thời không đi thư viện được, nhưng mà cứ để trễ nãi như vậy cũng không phải tốt, ý của Trình phu tử là sao?”
Hạ Du Hàm thấy Lương di nương chủ động hỏi, thì biết được Lương di nương hiểu dụng ý của nàng.
Nàng cố làm ra vẻ ngượng ngùng, bộ dạng như không muốn nói “A, phu tử nói thành tích của tỷ tỷ ở Thư Viện Bạch Lộc những ngày qua – – thành tích tạm được, bốn môn cầm kỳ thư họa ở kỳ thi mùa xuân đứng chót, cho nên – – cho nên, ý tứ của phu tử là vì không ảnh hưởng đến danh tiếng của thư viện, muốn xem một chút tỷ tỷ có nên thỉnh một vị phu tử vào phue giảng bài trước?”
Chu Vân thấy Lương di nương vừa rồi rõ ràng có ý hoài nghi nàng, đang lo không biết nên tỏ rõ cõi lòng như thế nào, hiện tại không phải là thời điểm tốt để nàng dệt hoa trên gấm sao?
Nghĩ đến chỗ này, nàng vội vàng nói: “Này? Trình phu tử cũng thật là quá đáng, hừ! Mặc dù tài hoa của Đại tiểu thư của chúng ta không thể cùng so sánh với Nhị tiểu thư, nhưng là thế nào cũng là một người tay chân đầy đủ nha, hắn tại sao có thể xem thường Đại tiểu thư của chúng ta như vậy? Cầm kỳ thư họa giỏi thì sao? Tụi nô tỳ trong phủ chúng ta cũng không có nhưng không phải cũng sống tốt hay sao ? Con gái của những hộ nông thôn kia cũng không biết, Đại tiểu thư thì chẳng lẽ không thể không biết những thứ này sao? Hắn đây là khi dễ chúng ta Đại tiểu thư không có mẹ thương đây.”
“Đúng vậy đúng vậy, Đại tiểu thư từ nhỏ lớn lên ở thông trang Tây Giao, mặc dù Đại tiểu thư của chúng ta cầm kỳ thư họa không phải là giỏi lắm, nhưng là Đại tiểu thư dù sao cũng là tiểu thư dòng chính phủ Quốc công, so với những thôn cô thô tục ở nông thôn kia đúng là mạnh hơn nhiều.”
Nói chuyện là đại nha hoàn Tịch Chiếu bên cạnh Lương di nương, người này một trong những là nha hoàn đắc lực nhất của Lương di nương, năm nay đã hai mươi tuổi, mặc dù nàng trong ngày thường điệu bộ không ổn thỏa như Tịch Vũ, nhưng lại cực kỳ giỏi nịnh nọt, điểm này đối với nữ nhân hư vinh tự kỷ như Lương di nương tự nhiên cực kỳ có tác dụng, nàng dựa vào cái miệng vừa mở ra sẽ khoe khoang này cũng đi theo một bước lên mây, cực kỳ được trọng dụng.