Đọc truyện Thần Y Độc Phi, Đại Tiểu Thư Phế Vật – Chương 64: Tài nữ đấu nghệ (1)
Mộ Dung Ngọc giương mắt hàm chứa thâm ý tươi cười nhìn chằm chằm Hạ Thanh Ca, mà lúc Hạ Thanh Ca trông thấy ánh mắt tự tiếu phi tiếu của hắn, thần sắc trong nháy mắt lạnh xuống, làm bộ như không nhìn thấy xoay mặt đi nơi khác.
“Thêu?” Ngồi ở bên cạnh Diệp Đàn không mấy tin đứng dậy qua xem.
Khi hắn nhìn thấy đường vân tinh tế tỉ mỉ phía trên, không khỏi tò mò nhìn về phía Hạ Thanh Ca “Quả đúng là một bức thêu, đây là ngươi thêu?”
Khương ma ma khẽ phúc thân hành lễ, “Hồi bẩm Diệp thế tử, đúng là chính tay tiểu thư nhà ta thêu.”
Giữa hai đầu lông mày Diệp Đàn hơi nhíu lại, tựa hồ thập phần chấn kinh, lập tức giống như phát hiện ra thứ đồ chơi tốt, vô cùng vui mừng nói, “Thật đúng do ngươi thêu? Ngươi thật sự là Hạ Thanh Ca sao?”
Nghe được những lời này của hắn, Hạ Thanh Ca có chút buồn cười, lúc này mới nghênh đón ánh mắt hắn bình ổn trả lời: “Như giả bao hoán.” (Hàng thật giá thật.)
Con ngươi đen láy của Diệp Đàn rõ ràng lóe sáng, thấp giọng nói với Hạ Thanh Ca, “Chơi thật thú vị, ta nhớ kỹ ngươi rồi.”
Giọng nói rất nhỏ chỉ có Hạ Thanh Ca nghe được rõ ràng, trong lòng ngừng một lát, có chút buồn bực nhìn cái người thần kinh được xưng là Diệp thế tử này. Lúc này hắn đã quay trở lại chỗ ngồi của mình.
Trong lòng Hạ Thanh Ca thầm trào phúng, những kẻ thế gia tử đệ (con nhà làm quan) này thật không khác gì một nhóm người tự kỷ.
Dương lão thái quân kích động đứng dậy khỏi ghế ngồi, được Cao ma ma dìu đỡ đi tới, thật cẩn thận vuốt ve mặt hoa văn.
Khiến cho trong lòng Dương lão thái quân yêu thích không thôi, màu sắc trên bức họa thập phần tươi đẹp tỉ mỉ, nếu không lại gần quan sát căn bản nhìn không ra là đồ thêu.
Những nhân vật hiện ra vô cùng sinh động, phảng phất trong đó còn cất chứa các linh hồn, mà y phục trên người bọn họ cùng với phong cảnh tiên khí
đều do thủ pháp thêu đặc biệt tạo ra.
“Tốt, thật đúng là một bức “tam thần đưa phúc bồ”, nếu lão thân không nhìn cẩn thận, thật đúng là tưởng tiên nhân giá lâm xuống, đúng là thêu rất sống động.”
Lão thái quân vừa mở miệng, người khác cũng liên tục khen ngợi, “Đúng vậy, bức thêu của Hạ tiểu thư thật sự là bức tranh thêu giữa trân phẩm, dù là tú nương tốt nhất kinh thành cũng không có được kỹ thuật như vậy, biểu cảm của các nhân vật giống như là người thật.”
Mọi người ta một câu ngươi một câu khen không ngớt, nhưng Hạ Thanh Ca vẫn thản nhiên không có vì vậy mà tỏ ra đắc ý.
Khí chất như vậy rơi vào trong mắt mọi người lại càng ngầm tán thưởng, có thể hỉ mà không lộ, sủng nhi không kiêu, xem ra vị đại tiểu thư này không hề tầm thường.
Đứng ở bên cạnh quan sát, Hạ Du Hàm nghiêm mặt lén nhìn về phía bức thêu, trong lòng lại mong ngóng ánh nắng nhanh chút chiếu vào trong phòng, đến lúc đó nàng ngược lại muốn nhìn xem Hạ Thanh Ca làm sao còn có thể đứng đây ra oai.
Trong lúc mọi người vây quanh tỉ mỉ quan sát, không biết người nào đó đột nhiên kêu to một tiếng “A”.
Mọi người quay ra tìm kiếm nơi tiếng thét, sau cùng ngừng lại trên người Hạ Du Hàm, mà Hạ Du Hàm lại run rẩy chỉ vào mặt thêu.
“Máu, là huyết sắc, điềm xấu a.”
Nàng vừa nói như vậy, mọi người vội vàng xoay người nhìn về phía tranh thêu, chỉ thấy bức tranh ban nãy màu sắc khác nhau, vô cùng tươi đẹp nháy mắt đã biến thành màu đỏ như máu.
Thậm chí cả khuôn mặt thọ tinh đều là màu đỏ rực rỡ.
Lúc này cả đám bên cạnh Phượng Phi Lang đều không tự giác nhíu mày, hiển nhiên đây là điềm báo không tốt, nhất định có người cố ý chỉnh nha đầu kia.
Mà đứng bên cạnh thờ ơ lạnh nhạt Mộ Dung Ngọc lại mỉm cười gian ác, trái lại hắn tò mò không biết tiểu nha đầu này sẽ đối phó như thế nào.
Nhìn tình hình trước mắt, một đám các tiểu thư vừa rồi còn liên tục khen ngợi sắc mặt bỗng trở nên hết sức khó coi, trong lòng thầm hận chính mình ban nãy đã mở miệng tán dương.
Lúc này đứng lẫn trong đám người, một vị tiểu thư trên người mặc xiêm y in vân hoa cúc, hạ thân phối với váy hồ điệp nghịch nước hừ lạnh một tiếng (mik ngu phần này lắm m.n thông cảm :)), sắc mặt vô cùng khó coi nói: “Biểu muội, ngay cả một thứ không may mà ngươi cũng dám đưa tới tặng tổ mẫu?”
Theo lời của nàng, bên cạnh lại có người chen vào nói tiếp, “Đúng vậy, ta nghe nói Hạ tiểu thư mười mấy năm nay chưa lần nào tới trong phủ vấn an (thăm hỏi) lão thái quân, hôm nay thật vất vả đến đây lại đưa tới một món điềm xấu.”
Hạ Thanh Ca nhìn qua hai người, trái lại trong đầu có chút ấn tượng với hai người này, người đầu tiên mở miệng chính là nhị tiểu thư phòng lớn Dương gia Dương Uyển Phỉ, tuy là thứ nữ nhưng bởi vì mẹ đẻ của nàng là di nương Đại Cữu Cữu sủng ái nhất, cho nên mấy năm nay nàng ở trong phủ cũng thập phần thể diện, hơn nữa nghe nói Đại Cữu Cữu rất yêu thương nhị nữ nhi này, thậm chí còn được chiều chuộng hơn so với Dương Tử Y dòng chính nữ.
Mà tiếp theo nàng nói chuyện hẳn là đích trưởng nữ phủ Tề quốc công Tiêu gia Tiêu Ngọc Điệp.
Trong lòng Hạ Thanh Ca hừ lạnh một tiếng, hai người này nàng tựa hồ cũng không có trực tiếp tiếp xúc qua, vì sao các nàng đều nhìn mình với ánh mắt thù địch?
Liếc nhìn Hạ Du Hàm ở một bên âm thầm đắc ý, tựa hồ đã hiểu tất cả.
Hai người này đều là học trò của Thư Viện Bạch Lộc, nên ngày thường qua lại với Hạ Du Hàm tương đối nhiều, nhất định là từ chỗ Hạ Du Hàm nghe được không ít lời nói xấu nàng.
Nét mặt lão thái quân thập phần u ám, bà không nghi ngờ Hạ Thanh Ca cố ý làm như vậy, nhưng trong thọ yến của mình xuất hiện chuyện như này, ít nhiều trong lòng cũng cảm thấy không thoải mái.
Bà đột nhiên hét ra lệnh một tiếng, giọng nói hết sức uy nghiêm “Được rồi, đều không cần tiếp tục đề tài này nữa, ta nghĩ nha đầu Thanh Ca cũng không phải cố ý, cứ cho người mau chóng mang thứ này ra ngoài đi thôi.”
Nói xong bà cũng không tự chủ buông tay hạ thanh ca ra, tình cảm oán giận trong lòng không có cách nào dùng lời nói mà miêu tả ra được.
Nãy giờ Hạ Du Hàm vẫn cẩn thận quan sát Dương lão thái quân vội vàng đi tới “Lão thái quân, lão thái quân người đừng vì thế mà tức giận đại tỷ tỷ, ta nghĩ nàng……nàng cũng là nhất thời hồ đồ mới làm như vậy. “
Những lời này nghe ra thì là Hạ Du Hàm đang giúp Hạ Thanh Ca giải vây cầu tình, nhưng chỉ cần để ý kỹ sẽ không khó phát hiện nàng đây là thoại lý hữu thoại.
*Thoại lý hữu thoại là chỉ câu nói có hàm ý khác, lời nói có ẩn ý.
Quả nhiên, Dương Uyển Phỉ cười châm biếm lạnh lùng nói, “Hạ nhị tiểu thư, bên trong lời nói của ngươi dường như ám chỉ gì đó, không lẽ chyện này là biểu tỉ ta cố ý tự mình gây ra? Mục đích chính là trong thọ yến của tổ mẫu làm cho bà khó chịu?”
Hạ Du Hàm nghe Dương Uyển Phỉ nói mà trong lòng mừng thầm, nhưng trên mặt lại tỏ ra vô cùng kích động, thân thể rõ ràng co rúm lại.
“Dương tiểu thư, ngươi đừng có nói bậy, ta chỗ nào có hàm ý khác. Ta……ta chẳng qua là cảm thấy tỷ tỷ ta sẽ không hồ đồ như vậy.”
Dương Uyển Phỉ không bỏ qua tiếp tục truy hỏi, “Ha ha, Nhị tiểu thư, nếu trong lòng ngươi không có quỷ, làm cái gì ngay cả nói chuyện cũng nói không rõ ràng hả?”
Hạ Du Hàm giống như bị lời nói của nàng chọc phát giận, “Dương tiểu thư ngươi…….”
Nàng thở dài một hơi vội vàng hướng lão thái quân giải thích, “Lão thái quân, người trăm ngàn lần đừng tức giận đại tỷ tỷ, tuy là ta…….ta nghe nói mấy ngày nay đại tỷ có mua một loại phẩm màu lạ, nhưng……nhưng dù có thế nào tỷ ấy cũng sẽ không đụng tay chân tại thọ yến của người, Hàm nhi trước sau đều tin đại tỷ tỷ vô tội.”
Lời nói này nàng cơ hồ là càng tô càng đen, Minh Châu quận chúa cũng đã mở miệng châm chọc nói: “Thật đúng là tỷ muội tình thâm, lão thái quân, Khanh nhi thấy trong chuyện này người vẫn nên điều tra kỹ càng thì hơn, ta cảm giác có người cố tình gây ra.”
Nói xong lời này, nàng vẫn mang theo ánh mắt hoài nghi nhìn về phía Hạ Thanh Ca.
Hạ Du Hàm thấy vậy càng thêm ra sức, xoay người ôm cổ Hạ Thanh Ca khóc thút thít: “Tỷ tỷ, ngươi mau mau giải thích với lão thái quân đi, hãy nói ngươi bị oan, đừng để cho những người này hiểu lầm ngươi.”
Hạ Thanh Ca bất chợt bị Hạ Du Hàm ôm, trong lòng dâng lên một cổ chán ghét, nàng âm thầm đưa tay giữ chặt cổ tay Hạ Du Hàm, hai ngón tay cái ấn lên hai huyệt vị trên cổ tay Hạ Du Hàm.
Hạ Du Hàm lập tức cảm thấy trên cổ tay truyền đến một trận đau đớn, nhưng hiện tại vở diễn đã đến đoạn cao trào, qua không bao lâu nữa Hạ Thanh Ca sẽ hoàn toàn mất hết mặt mũi.
Trong lòng sớm đã đem Hạ Thanh Ca mắng mấy trăm lần rồi.
Đôi con ngươi trong suốt của Hạ Thanh Ca lóe qua một tia lãnh khí, khóe miệng lại cười vô cùng ấm áp.
“Muội muội cũng đã giúp tỷ giải thích, tỷ còn phải nói gì nữa? Bất quá còn chỗ khiến tỷ nghi ngờ không giải thích được cần hỏi muội muội một chút, tỷ nhớ vừa rồi muội muội là người dầu tiên phát hiện tranh thêu biến sắc, ha ha, nhãn lực muội muội quả là tốt, đứng ở ngoài đoàn người lại có thể quan sát kỹ càng như vậy, hơn nữa, sau đó cũng là muội muội lên tiếng phát hiện ra trên mặt thêu xuất hiện điềm xấu, muội muội, ngươi đã đi trước nói rõ ràng minh bạch như vậy, ngươi bảo tỷ tỷ nói cái gì đây?”
Ánh mắt Hạ Thanh Ca bắn ra hàn quang, khóe miệng gợi lên một chút mỉm cười quái dị.
Trong lòng thầm mắng: Hạ Du Hàm, ngươi vừa muốn làm kỹ nữ lại muốn lập đền thờ, ở chỗ này cố làm ra vẻ chán ghét người, ngươi đã nguyện ý ngụy trang(làm ra vẻ), cô nãi nãi sẽ đem từng tầng mặt nạ của ngươi xé rách.
Xem ngươi làm thế nào để diễn hết tuồng vui này?
Tình cảnh lúc này dường như rất hỗn loạn, một bên các tiểu thư rối rít xì xào bàn tán quở trách Hạ Thanh Ca không đúng, nói nàng là người bất hiếu, vậy mà lại cầm đồ tạp nham đến khiến ngoại tổ mẫu mình ngột ngạt (bức bối khó chịu).
“Ai?”
Đúng lúc này truyền tới một giọng nói không nặng không nhẹ, “Này mặt thêu tựa hồ lại biến sắc.”
Mộ Dung Ngọc đi đến trước mặt thêu cẩn thận quan sát, hành động của hắn đưa tới sự chú ý mọi người nhao nhao xoay người nhìn lại.
Mà lúc này, hình ảnh làm cho người ta ca ngợi xuất hiện, chỉ thấy bức họa kia mới bắt đầu là màu đỏ chuyển thành màu tím nhạt, sau đó lại từ từ biến đổi, cuối cùng biến thành màu vàng.
Hơn nữa, căn cứ vào màu sắc thay đổi, phạm vi màu sắc cũng từ từ thu nhỏ. Cuối cùng, đến màu vàng kim thì chỉ lóe lên phía sau lưng ba vị thọ tinh, hình ảnh dừng lại tại đây không còn biến hóa nào nữa.
Trong nháy mắt, bên trong đại sảnh chói mắt vô cùng, tại ánh mặt trời gãy chiếu xuống, trong phòng bị bức thêu màu vàng kim chiết xạ ra rất nhiều loại màu sắc, nháy mắt cả gian phòng trở nên thất thải sặc sỡ, tinh diệu tuyệt luân.
Chứng kiến loại tình cảnh quỷ dị lúc đó, mọi người hoàn toàn khiếp sợ tại chỗ.
Lúc này, Hạ Thanh Ca khinh thường liếc nhìn Hạ Du Hàm một cái, ngay lập tức buông bỏ cổ tay nàng.
Thế này mới thản nhiên mở miệng, “Ngoại tổ mẫu, tranh thêu Thanh Ca chưa kịp giải thích với người, những thứ ánh sáng này đều có ý nghĩa của nó.”
Nàng nói xong lời này, Dương lão thái quân mới yên lòng, sắc mặt cũng dịu đi không ít, lại nhìn cảnh sắc kỳ lạ trong phòng lúc này, bà lại càng kinh ngạc.
“Thanh Ca nha đầu, con mau nói đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Vì sao bức thêu có thể biến hóa nhiều loại màu sắc như vậy?”
Hạ Thanh Ca vô cùng thân thiết tiến lên đỡ lão thái quân, “Ngoại tổ mẫu, hôm nay là ngày mừng thọ người, cho nên Thanh Ca đã nghĩ làm sao để bên trong bức thêu hàm chứa thâm ý chúc phúc, vì thế mà dùng phương pháp này, đây là một loại thủ pháp thêu đặc biệt, trong đó còn thêm vào một loại thuốc màu điều phối, khi thuốc màu này tiếp xúc với ánh nắng sẽ biến đổi giữa bảy màu sắc, nhưng Thanh Ca vô năng chỉ điều phối được ba loại.”
“Hiển nhiên loại thứ nhất là màu đỏ, thông thường chỉ việc mừng mới dùng màu đỏ, cho nên Thanh Ca lớn mật thử một lần, hướng tới ý nguyện hồng phúc tề thiên, loại thứ hai là màu tím, mang ý nghĩa chính là tử khí đông lai, mà loại cuối cùng là vàng kim vừa hợp ý phúc thọ lâm môn, kim ngọc mãn đường. Thanh Ca hy vọng tất cả những điều may mắn này đều rơi đến trên người lão thái quân.”
Lão thái quân nghe Hạ Thanh Ca nói mấy câu dó lập tức cao hứng trở lại, “Nhìn thấy không, cái miệng này đúng là rất ngọt, phân quà tặng này cơ hồ đem tất cả lời chúc tốt nhất giấu ở bên trong, quả thật hao phí không ít tâm tư, thật là có tâm, phân quà tặng này là thứ hôm nay nhận được khiến cho ta vừa ngạc nhiên vui mừng lại hài lòng nhất.”
Ngay sau đó, lão thái quân liền ôm Hạ Thanh Ca vào lòng thoải mái cười ha hả.
Lúc này, Dương Tử Y cũng vỗi vã phụ họa, “Đúng vậy, cháu đã nói Thanh Ca muội muội dù có động tay chân trên mặt thêu thì cũng là để tạo niềm vui cho người, xem ra Hạ nhị tiểu như đã quá lo lắng rồi.”
Hạ Du Hàm bị tình huống trước mắt làm chấn động sững sờ ngay tại chỗ, nàng không thể tin được những gì mình thấy, rõ ràng nàng đã sai Cầu nhi động tay chân lên trên mặt thêu? Tại sao đột nhiên biến thành như vậy?
Dương Tử Y nói lời này trong nháy mắt đánh thức tất cả mọi người tại đây, thêm vào đó phen chất vấn vừa rồi của Hạ Thanh Ca, có vài người nhìn về phía Hạ Du Hàm trong ánh mắt lộ ra khinh bỉ.
Nghĩ lại, Hạ Du Hàm ở chỗ này cùng Hạ Thanh Ca tỷ muội tình thâm, nhất định là đang chờ trưởng tỷ mình cam chịu rơi xuống hố sâu đây.
Sắc mặt Hạ Du Hàm có chút hoảng sợ, cảm giác được xung quanh mấy mươi ánh mắt châm chọc nhìn chằm chằm mình, trong nháy mắt lòng nàng rơi xuống đáy cốc, tại sao có thể như vậy?
Nàng hiểu, nhất định là do tiện nhân Hạ Thanh Ca đã lén động tay chân lên bức thêu, chẳng những để cho nàng tránh được một kiếp, ngược lại chính mình thành trò cười trước mắt mọi người.
Nhục nhã này đều là lỗi của tiện nhân Hạ Thanh Ca, nàng ta là người kỳ quái, tiện nhân không được chết tử tế.
Sắc mặt Dương lão thái quân cũng bất thiện (không thiện cảm) nhìn hướng Hạ Du Hàm nói “Du Hàm tiểu thư, lần sau thời điểm tham gia thọ yến thì nên giữ miệng cho tốt, tránh làm mất thân phận của phủ Tu Quốc Công các ngươi.”
Hôm nay Hạ Du Hàm có thể nói là mất sạch thể diện, thấy ánh mắt khinh bỉ mọi người nhìn mình, trên mặt trong nháy mắt lộ ra khuất nhục (bị áp bức và lăng nhục).
Chưa từng có lúc nào như lúc này nàng rất muốn đem Hạ Thanh Ca nghiền thành tro.
Sau đó Dương lão thái quân lôi kéo Thanh Ca trở lại vị trí, mọi người cũng rối rít ngồi xuống. Lúc này, đã chẳng còn ai đi để ý đến Hạ Du Hàm nữa.
“Ha ha, quà tặng mọi người đưa cho lão thân đều đã mở ra nhìn qua, hiện tại thời gian còn sớm, lão thân và các vị phu nhân đi chỗ khác xem một chút, Y nhi, con mang các vị công tử, tiểu thư đến hoa viên chơi đi.”
“Vâng thưa tổ mẫu, các vị thỉnh đi theo ta.”