Thần Y Độc Phi, Đại Tiểu Thư Phế Vật

Chương 50: Bí mật của nam nhân áo trắng


Đọc truyện Thần Y Độc Phi, Đại Tiểu Thư Phế Vật – Chương 50: Bí mật của nam nhân áo trắng

Nam nhân mang theo Hạ Thanh Ca rất nhanh chạy tới Phượng Tiên Lâu, mà lúc này trên mặt đất đã không có thi thể, lại càng không gặp bất cứ ai.

Trong lòng nàng chợt nghiêm túc, chẳng lẽ Xảo Lan bị bắt?

“Nàng không cần khẩn trương, nha hoàn của nàng không có việc gì.” Một giọng nói mạnh mẽ truyền từ phía sau lưng tới, Hạ Thanh Ca xoay người hoài nghi nhìn hắn.

“Làm sao ngươi biết?”

Nam nhân hất cằm, ý là bảo nàng quay đầu lại xem, lúc này có hai nam nhân mang theo một nha hoàn đi tới, Hạ Thanh Ca vừa nhìn thấy nha hoàn kia, thấp thỏm trong lòng liền để xuống.

“Tiểu thư không sao chứ.” Xảo Lan thấy phía trước đúng là tiểu thư nhà mình,nước mắt trong nháy mắt chảy xuống, vừa rồi nàng sợ hãi đến chết, lúc hai hắc y nhân này cứu nàng, nàng mới phát hiện không thấy Hạ Thanh Ca ngồi trên xe ngựa.

Nàng lúc ấy muốn đi tìm dọc theo đường, lại bị hai hắc y nhân này ngăn lại, bọn họ nói cho nàng biết tiểu thư không có việc gì, bảo nàng chờ tại chỗ là tốt rồi.

Xảo Lan chờ ở chỗ này, trong lòng liên tục không yên ổn, càng là tự trách mình đáng chết, nàng đã nghĩ kỹ, nếu tiểu thư thật sự xảy ra chuyện gì, nàng cũng tuyệt đối không mặt mũi tiếp tục sống sót.

Nam nhân xoay người xuống ngựa, đưa tay định đỡ Hạ Thanh Ca, lại không nghĩ Hạ Thanh Ca căn bản không cảm kích, đơn giản chỉ chịu đau xoay người xuống ngựa.


Lúc này Xảo Lan cũng đã đi đến trước mặt nàng, Hạ Thanh Ca miễn cưỡng lộ ra vẻ mỉm cười “Ta không sao, ngươi thì sao? Có bị thương không?”

Xảo Lan lắc đầu “Không ngại, đều là vết thương nhỏ.”

Lúc này Xảo Lan thấy được băng vải băng bó trên cánh tay Hạ Thanh Ca, lập tức lo lắng ngẩng đầu hỏi: “Tiểu thư còn nói không có việc gì, đây không phải là bị thương sao?”

“Ngươi không cần lo lắng, ta không sao, chỉ là chút thương nhỏ mà thôi, hơn nữa vị công tử này đã thoa thuốc cho ta, hiện tại trên cơ bản đã hết đau.”

Xảo Lan lúc này mới chú ý tới nam tử đứng phía sau Hạ Thanh Ca, vừa xem thấy đã trợn to hai mắt “Là cái đồ đăng đồ tử nhà ngươi?”

Xảo Lan thốt ra lời này, không biết là vị nào trong hai hắc y nhân sau lưng đột nhiên bật cười hì hì một tiếng, sau đó làm như sợ cái gì, vội vàng lại ngậm miệng. Chẳng qua một tiếng cười trộm này của hắn lại làm cho mọi người nghe rõ ràng.

Nam nhân ho khan vài tiếng, cúi đầu nhìn về phía Hạ Thanh Ca “Tiểu nha đầu này nhà nàng đúng là cùng rất giống nàng, đều như vậy.”

Hạ Thanh Ca khoan khoái trong lòng, nhìn sắc mặt hắn rốt cục có vẻ lúng túng, nàng cười khẽ một tiếng “Nha đầu nhà ta chỉ hơi thật thà một chút, công tử chớ có để ở trong lòng nha.”

Nam nhân lườm nàng một cái, khóe miệng nhếch lên một nụ cười vui vẻ “Chỉ cần là nha đầu của nàng, ta sẽ không tức giận.”

Nói dứt lời còn biểu hiện cực kỳ mập mờ, đưa tay đem vén tóc mái bị gió thổi của Hạ Thanh Ca ra sau tai.

Lúc này đổi lại Hạ Thanh Ca lúng túng, nhìn xem con mắt không dám tin của Xảo Lan kia, Hạ Thanh Ca hung hăng trợn mắt nhìn hắn một cái.

“Ha ha, thời gian không còn sớm, nếu không có gì thì tiểu nữ xin đi trước, hôm nay làm phiền công tử cứu giúp, tiểu nữ cám ơn.”

Nói rồi khẽ phúc thân, lập tức kéo Xảo Lan chuẩn bị rời đi.

Nam nhân thấy nàng gấp gáp như vậy, khẽ cười một tiếng “Xin hỏi tiểu thư trở về như thế nào?”

Hạ Thanh Ca nhíu mày, xe ngựa của nàng bị hư, nếu như muốn trở về từ nơi này chỉ sợ cần rất nhiều thời gian, nghĩ đến xe ngựa, nàng đột nhiên nhớ lại Lý sư phó.


“Xảo Lan, Lý sư phó đâu?”

“Tiểu thư, ta đang định nói với người đây, chính là thủ hạ của vị công tử này bắt sống Lý sư phó chuẩn bị chạy trốn trở lại, nô tỳ vừa rồi cũng thẩm vấn rồi, chuyện hôm nay là Lương di nương chỉ thị hắn làm, vốn là dự định xuống tay với chúng ta ở trên đường trở về, cũng không nghĩ chúng ta lại đến Phượng Tiên Lâu, cho nên, Lý sư phó thừa dịp chúng ta dùng cơm liên lạc cùng với những sát thủ kia.”

Hạ Thanh Ca hừ lạnh một tiếng, kỳ thật Xảo Lan không nói nàng cũng đã đoán được là ai, mệnh Hạ Thanh Ca nàng sợ cũng chỉ là gai mắt Lương Tâm Đình cùng Hạ Du Hàm thôi.

“Nếu đã biết, Lý sư phó kia cũng không cần thiết giữ lại.” Nàng cười lạnh một tiếng, xoay người nhìn về phía nam nhân sau lưng, thầm nói trong lòng, lúc này chỉ sợ còn cần hắn hỗ trợ mới tốt.

Nghĩ đến chỗ này, Hạ Thanh Ca nắm chặt nắm tay, trên mặt tràn đầy nụ cười đi đến trước mặt nam nhân “Tiểu nữ thế nhưng đã quên mất, công tử mới vừa rồi còn hẹn tiểu nữ cùng nhau ngắm trăng, không biết công tử giờ có thời gian không?”

“A, nếu như tiểu thư hôm nay thật sự quên, ta lại nguyện ý đi theo nàng cùng trở về Tử Hà Viện của nàng một chút.” Trong lòng hắn thầm nói, dù sao cũng không chỉ đi qua một lần, hắn đối với chỗ kia cơ bản đã là quen cửa quen nẻo .

Nhìn bộ dáng cà lơ phất phơ của nam nhân kia, Hạ Thanh Ca thầm mắng một tiếng đăng đồ tử trong lòng, nhưng trên mặt lại vẫn duy trì lấy nụ cười thản nhiên, kiếp trước nàng không giống những đặc công khác một chỗ, chính là lúc nàng không gặp nguy hiểm thì trên người không có sát khí quá nồng liệt, cho nên đồng nghiệp thích gọi nàng là nham giểm, tóm lại, mỉm cười thản nhiên là vũ khí để che dấu tốt nhất của nàng.

“Ha ha, hôm nay ánh trăng đẹp như vậy, đương nhiên là hôm nay ngắm trăng , chẳng qua đêm nay ta nghĩ muốn phiền công tử giúp ta một chuyện nhỏ, không biết công tử có bằng lòng hay không?”

“A? Nói nghe một chút?” Nam nhân dựa vào bên cạnh thân cây, một bộ rửa tai lắng nghe.

“Chuyện này đối với công tử mà nói chỉ là việc rất nhỏ – -” nói xong nàng đem ý nghĩ của mình nói cho hắn.


Trong đôi mắt của nam nhân lóe qua một tia sáng, nghe xong kế hoạch của nàng, hắn gật đầu nhẹ “Chuyện này ta giúp , chẳng qua nếu như vậy thì cô nương thiếu ta hai nhân tình .”

Hạ Thanh Ca đã sớm biết người này không biết làm mua bán lỗ vốn, lập tức gật đầu nhẹ “Chỉ cần công tử không quan tâm đến di vật của mẫu thân, không để cho ta làm chuyện trái với lương tâm, những thứ khác nếu ta có thể làm được thì nhất định sẽ đáp ứng ngươi.”

Nam nhân không tự giác lắc đầu, thật là một nha đầu xảo trá, thông minh, nàng nói lời này trên mặt là đáp ứng hắn, nhưng là câu cuối cùng “Chỉ cần ta làm được ” kia, có thâm ý sâu sắc.

Chẳng qua hắn cũng không phải là đèn đã cạn dầu, tự nhiên sẽ không mắc bẫy của nàng: “Yên tâm đi, di vật cảu mẫu thân nàng ta sẽ lấy được bằng bản lĩnh của mình, mà chuyện làm trái với lương tâm nàng cũng không nhất định có thể giúp được ta, ta muốn tìm nàng tự nhiên không phải là hai loại này, cũng nhất định là chuyện nàng có thể làm được .”

Hạ Thanh Ca nhẹ giọng cười một tiếng, trên mặt tràn đầy thần thái tự tin “Nếu như thế thì còn phải phiền toái công tử.”

Mặc dù nàng cùng người nam nhân này chỉ có duyên phận gặp mặt hai lần, nhưng là Hạ Thanh Ca lại biết người này không có địch ý với mình, mặc dù nàng không rõ người nam nhân này vì cái gì mà di vật tìm của mẫu thân nàng, nhưng là chỉ cần không phải kẻ địch thì có thể là bạn bè tạm thời, tối thiểu hiện tại hắn có thể giúp mình một chút việc.

Sau đó nam nhân dặn dò thủ hạ của mình đi làm chuyện Hạ Thanh Ca phân phó, Xảo Lan bị nam nhân an bài trong nhã các của Phượng Tiên Lâu, lập tức, nam nhân ôm Hạ Thanh Ca bay người lên trên mái nhà.

Ở trên mái nhà, ánh mắt Hạ Thanh Ca nhìn qua phương xa, nam tử bên cạnh cũng từ đầu đến cuối không nói gì, ánh mắt cũng nhìn nàng.

Gió mát từ từ, nhàn nhạt trong gió có mùi hoa quế hương, đó là từ phía sau Phượng Tiên Lâu bay tới , Hạ Thanh Ca nhớ rõ, chỗ đó dường như có một cây hoa quế.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.