Thần Y Độc Phi, Đại Tiểu Thư Phế Vật

Chương 25: Hạ Du Hàm thực không biết xấu hổ


Đọc truyện Thần Y Độc Phi, Đại Tiểu Thư Phế Vật – Chương 25: Hạ Du Hàm thực không biết xấu hổ

Lương di nương nâng lên ly trà nhỏ bên cạnh, đang định uống một hớp thì ngay lúc này lại nghe thấy lời nói của Băng Cầm, nàng hoàn toàn tức giận liền hất ly trà trong tay xuống đất.

Đám nha hoàn hầu hạ đứng một bên thở cũng không dám thở mạnh, lẳng lặng đứng phía sau Lương di nương.

Sắc mặt Lương di nương u ám dọa người, “Hạ Thanh Ca, ngươi đúng là tiểu tiện nhân, quả nhiên so với người mẫu thân đoản mệnh của mình giống nhau như đúc, đều là lũ đê tiện, vì bản thân không lên được bàn tiệc mà làm ra những chuyện bẩn thỉu này.”

Hạ Du Hàm trông Lương di nương tức giận như vậy, nàng cũng theo đó thêm mắm thêm muối.

“Hạ Thanh Ca đâu chỉ không biết xấu hổ, nàng còn liều mạng liếc mắt đưa tình tới chỗ Phượng thế tử, lấy dung mạo đấy, ngay dưới thanh thiên bạch nhật, thật là không biết liêm sỉ đến tuyệt cảnh.”

Lương di nương hừ lạnh một tiếng, khinh bỉ nói, “Dựa vào tướng mạo của nàng cũng muốn lọt vào mắt trưởng tử Phượng gia? Thật là si tâm vọng tưởng.”

Nàng quay mặt sang nhìn Hạ Du Hàm tràn đầy yêu thương, “Hôm nay Phượng thế tử xuất hiện là do nghe thấy thơ từ của con hay, cũng chỉ có dung mạo của con mới xứng đôi với Phượng thế tử.”

Hạ Du Hàm vừa nghe trong lòng mừng thầm, sắc mặt đỏ ửng một mảnh, cúi đầu e lệ.

Lương di nương thấy vậy, càng thêm yêu thương lôi kéo tay Hạ Du Hàm.


“Hàm nhi của ta đã là thiếu nữ, ngươi hãy nói thật với mẫu thân, cảm giác lúc nhìn thấy Phượng thế tử như thế nào?”

Hạ Du Hàm suy tư một hồi nói, “Phượng thế tử nhân phẩm xuất chúng, nghĩ đến là một cô gái thì lúc nhìn thấy sẽ đều bị tài học cùng cử chỉ của hắn hấp dẫn.”

Lương di nương cười đắc ý, “Mặc dù là nam tử như vậy, nhưng nhìn thấy Hàm nhi nhà chúng ta không phải cũng bị kinh động sao?”

Nàng mới vừa nghe Băng Cầm nói trong lòng đã có một tính toán, xem ra Phượng thế tử đối với Hàm nhi rất có hảo cảm, chỉ cần nàng lén giở chút thủ đoạn, không tin với phẩm học cùng tài mạo của Hàm nhi lại không bước vào được cửa lớn Trấn Quốc Công phủ.

“Đúng rồi, con phân phó Lục Bình đi mua đồ gì?”

Ánh mắt Hạ Du Hàm xẹt qua một tia rét lạnh, “Không sai, cải lương không bằng bạo lực, hôm nay Hạ Thanh Ca ở trong chòi nghỉ mát làm nhục con đủ điều, cũng đừng có trách con lãnh huyết vô tình.”

Nàng cần phải khiến cho tiện nhân Hạ Thanh Ca không có ngày trở mình.

Lương di nương đối với việc làm của Hạ Thanh Ca cũng cực kỳ phẫn hận, nhưng cảm thấy Hàm nhi sắp xếp mọi chuyện quá mức vội vàng.


“Nương cho rằng nên hoãn lại vài ngày thì tốt hơn. Dù sao hôm nay các ngươi vừa ầm ĩ không vui, nếu nàng xảy ra chuyện gì, không tránh được có người hoài nghi.”

Hạ Du Hàm cười nhẹ nhàng, “Mẫu thân cứ yên tâm, hôm nay ta ở chòi nghỉ mát không có biểu lộ bộ đáng tức giận, Hạ Thanh Ca nàng nếu có xảy ra chuyện tình kinh khủng, đến lúc truyền ra ngoài còn ai nhớ đến chút chuyện nhỏ đấy chứ.”

Nghe Hạ Du Hàm nói thế, trong lòng Lương di nương cũng buông xuống.

“Chuyện này con không cần nhúng tay, để cho mẫu thân làm, chúng ta muốn làm thì phải làm cho vang dội, lần này ta tuyệt đối sẽ làm cho tiểu tiện nhân đó nếm mùi đau khổ.”

Hai người lại nói chuyện một hồi, Hạ Du Hàm liền đứng dậy trở về viện của mình.

Sau khi Hạ Du Hàm rời khỏi, Lý má má đứng sau lưng Lương di nương nói nói.

“Thật không nhìn ra, tiểu súc sinh ở Tử Hà viện lại ẩn núp sâu như vậy, suýt nữa thì bị nàng lừa gạt.”

“Hừ! Vô luận nàng dùng biện pháp gì, cho dù nàng lớn lên tài hoa cũng không cách nào ở trong phủ gây ra bao nhiêu sóng gió, một cô nương mới ra đời, còn là cô nhi không ai trong phủ che trở cũng muốn đối đầu với ta? Thật là si tâm vọng tưởng.”


Lý má má thấy vẻ mặt khinh bỉ của Lương di nương, trong lòng có vài lời, rốt cuộc vẫn nói ra, “Chủ tử, xin thứ tội lão nô nhiều mồm, mặc dù Hạ Thanh Ca ở trong quốc công phủ không quyền không thế, lại không được lão thái thái yêu quý, nhưng chúng ta không nên quên, nhà mẹ đẻ mẫu thân nàng có địa vị lớn trong triều, không chỉ có đương triều thái hậu làm chủ Đông cung, còn có Đức Phi nương nương đang được hết sức sủng ái. Mà thái hậu lại là lão cô ruột của đại tiểu thư, hơn nữa Đức Phi cũng là tỷ tỷ cùng cha khác mẹ của Dương thị.”

Một tầng quan hệ này các nàng cũng phải đề phòng, mặc dù tính tình Hạ Thanh Ca bây giờ không cầu xin việc tốt gì, hơn nữa nàng sợ người lạ, cộng thêm mấy năm trước luôn sống ở tây giao thôn trang, tính tình càng thêm đơn thuần đến ngu xuẩn, Thái hậu cùng Đức Phi còn có Dương lão thái quân mới từ từ quên đi nha đầu này.

Sắc mặt Lương di nương cũng theo đó trầm xuống, Lý má má nói rất đúng, nhà mẹ Dương Tử Diên thực quá mức cường đại,. Nếu không phải mấy năm này mình đem Hạ Thanh Ca giấu kín, lại khiến nàng trở nên đần độn như vậy, theo thân phận của Hạ Thanh Ca đúng là khó đối phó.

Nhưng nàng cũng không sợ! Thân phận Hạ Thanh Ca tôn quý thì thế nào, hiện tại không phải nàng sống thấp kém trong phủ quốc công sao?

“Yên tâm đi, ta tự có biện pháp, nàng Hạ Thanh Ca sau này cũng đừng nghĩ nhìn thấy người Dương gia, hơn nữa, theo như tính tình của nàng chỉ sợ gặp được Dương lão thái quân cũng nghĩ trốn đi.”

Nói đến đây Lương di nương liền cười nhạo thành tiếng, tâm Lý má má khi nghe chủ tử mình phân tích cũng lập tức buông lỏng.

“Chủ tử nói phải, nàng là người bình thường không có chút dung mạo, cộng thêm những năm này chưa bao giờ cùng người lạ tiếp xúc, cho dù phẫn hận bất bình cũng trốn không thoát lòng bàn tay chủ tử, chớ nói chi làm ảnh hưởng đến tương lai tiền đồ của nhị tiểu thư.”

Lý má má là tâm phúc của Lương di nương, lại là lão nhân bên cạnh nàng, nàng hiểu rất rõ trong lòng Lương di nương nhị tiểu thư và lão gia là người nàng quan tâm để ý nhất, nếu ai dám đánh chủ ý lên hai người này đó chính là không biết sống chết.

Lương di nương cười lạn lùng, “Lý má má, nàng-Hạ Thanh Ca chỉ cợ còn không hiểu rõ thân phận của mình, nghĩ nàng là nữ cô nhi không có mẫu thân săn sóc, cũng muốn đi tranh giành danh tiếng với Hàm nhi, nàng xứng sao? Nếu nàng giống như trước bảo sao nghe vậy, ta cũng sẽ mở một mắt nhắm một mắt bỏ qua cho nàng.”

Nói tới chỗ này Lương di nương hừ lạnh một tiếng, mang theo cực đại miệt thị cùng cười nhạo, “Hừ! Nhưng hiện tại ta lại muốn nhìn một chút nàng sẽ làm gì để sinh tồn bên trong phủ quốc công, nghe ta phân phó, ngươi đi……”


Lương di nương che miệng ở bên tai Lý má má nhỏ giọng giao phó một phen.

“Vâng, lão nô nhớ kỹ.”

“Vậy thì mau đi làm sớm đi.”

Nhìn gương mặt khéo léo của Lương di nương xẹt qua ánh mắt sắc bén ngoan độc, bốn đại nha hoàn đứng bên cạnh thở cũng không dám thở mạnh.

Các nàng đều là tâm phúc bên cạnh Lương di nương, Lương di nương ngày thường đối với nha hoàn trong phủ có rất nhiều mánh khóe, ân uy cũng thi, lôi lệ phong hành.(*)

* câu này nôm na là: vừa cấp ân huệ, lại giống như sấm rền gió cuốn chết lúc nào không biết.

Cho nên sợ rằng trong quốc công phủ hơn một nửa số người đều coi Lương di nương là Thiên Lôi sai đâu đánh đó.

Thế nhưng những viện khác trong ngày thường chỉ thấy được bộ dạng Lương di nương ôn hòa giản dị dễ gần, chứ không ai thấy qua dáng vẻ âm ngoan lạnh lùng này của nàng.

Chỉ có tú cảnh (tú nữ, cảnh vệ) mấy người trong viện mới hiểu, Lương di nương là người ác độc lạnh lùng nội tâm được che đậy rất kín. Nếu là người chung thành với nàng, nàng sẽ cho ngươi được hưởng vinh hoa phú quý, tương lai tốt đẹp, nhưng nếu đắc tội với nàng, hoặc là cản trở con đường của nàng, người như vậy sẽ chết rất thảm.

Nhìn Lương di nương lúc này, vị đại tiểu thư không biết trời cao đất rộng kia chỉ sợ là phải gặp nạn lớn.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.