Thần Y Độc Phi: Bệnh Kiều Vương Gia Thỉnh Tự Trọng

Chương 30: Ngựa Này Điên Rồi


Đọc truyện Thần Y Độc Phi: Bệnh Kiều Vương Gia Thỉnh Tự Trọng – Chương 30: Ngựa Này Điên Rồi

Vân Ngạo Tuyết phát hiện không thích hợp, đảo mắt đã thấy trên bụng ngựa chảy ra máu đen, mũi tên cắm sâu nửa tấc trong bụng ngựa chắc chắn có bôi độc.

Thật là thủ đoạn ác độc!

Ngựa chạy tốc độ càng lúc càng nhanh, nàng cùng Cố Thư Yểu hai người hoàn toàn không cảm nhận được phương hướng, đến nỗi Cố Thư Yểu muốn nói cũng không nói nổi,con ngựa này vẫn luôn ngoan ngoãn, đột nhiên phát cuồng, mặc nàng kéo chặt dây cương đều không ngăn cản được.

Trước khi nàng tiếp nhận,con ngựa ngày đã được huấn luyện tốt, bộ giáng phát cuồng giống như hôm nay, Cố Thư Yểu căn bản chưa từng thấy qua, cả người bị đung đưa lắc lư đến suýt chút nữa xóc ra khỏi ngựa.

Tuy là phương hướng trở về, nhưng nếu không khống chế được ngựa, để nó tuỳ ý phi nhanh, mà cách đó không xa là khán đài, bệ hạ cũng đang ở đó, chẳng may…

Hậu quả thực không dám tưởng tượng.

Lúc này Vân Ngạo Tuyết cũng biết tính nghiêm trọng của sự tình, nếu để Cố Thư Yểu tuỳ ý lôi kéo dây cương, chỉ sợ các nàng không tránh khỏi bị đánh lén lần thứ hai, trong lòng tức khắc có chủ ý, lập tức lật eo, tay nhỏ chụp đánh trên lưng ngựa, làm một tư thế cá chép lộn mình ngồi lên trên, không nói hai lời giật lấy dây cương tron tay Cố Thư Yểu, thanh âm còn non nớt mang theo quả quyết:” Ôm chặt ta.”

Trong lòng Vân Ngạo Tuyết muốn nhanh chóng tránh được những mũi tên này, chạy như bay, nên không nghe được tiếng rên mỏng manh của Thất công chúa.

Nàng kiếp trước đã qua huấn luyện cưỡi ngựa chuyên nghiệp, cũng như biết làm thế nào để thuần mã ( thuần phục ngựa), cùng với làm thế nào để đảm bảo an toàn khi ngựa bạo nộ.


Vừa rồi Cố Thư Yểu cứu mình, cũng bị mình làm liên luỵ.

Hiện giờ, con ngựa này điên khùng phát cuồng không chịu khống chế, ở chỗ này kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay, nàng cũng không thể đứng nhìn, kể cả đây là lần đầu chủ động thuần mã, một chút cơ hội nhỏ nàng cũng muốn thử một lần.

Tốc độ càng lúc càng nhanh.

Không tới một lát công phu, cũngg sắp trở lại khán đài.

Bách bố mã khác thường cũng khiến cho bên này chú ý.

Yến Đế không biết chuyện gì xảy ra, cùng các bị đại thần thấy ngựa của công chúa chạy như bay về, liền ở tại chỗ vuốt mông ngựa ( nịnh hót), bên này nói công chúa phong độ đại tướng, nên kia nói bệ hạ biết cách dạy dỗ nữ nhi, cố hết sức thổi phồng tài năng của công chúa, tất cả đều nhón chân mong chờ, vọng tưởng mình vỗ mông ngựa lọt vào tai hoàng thượng.

Yến đế cũng nghĩ như vậy, hắn cho rằng Thư Yểu lại bắt được con mồi trước tiên, trở về báo tin vui, trên mặt đầy tươi cười nhón chân mong chở.

Âm thanh chúc mừng bên cạnh, Cố Lan Tức hắn đều nghe thấy được.

Hắn tuy rằng đã tá giáp quy điền ( buông giáp về quê), nhưng nhiều năm đánh giặc hành quân như vậy, bản lĩnh luyện được cũng chưa có vứt đi.

Người khác không biết, nhưng trong lòng Cố Lan Tức rất rõ ràng, bách bố mã quý báu đều có cái giá của nó, hơn nữa từ tiếng hí nghe ra có điểm bất đồng, tiếng kêu thong thả và tiếng kêu cấp bách đại biểu cho tình huống không giống nhau.

Tiếng kêu vừa rồi, chính là ngựa này đang phát cuồng!

Cố Lan Tức vừa muốn nói chuyện, liền nghe thấy tiếng gần như rít gào, trên khán đài, mọi người bị tiếng vó ngựa bay nhanh mà đến hấp dẫn toàn bộ chú ý.

Chỉ thấy hai nữ tử thình lình ngồi trên cao đầu đại mã,mà người ngồi trên lôi kéo dây cương lại là sát tinh tiếng tăm lừng lẫy, đích nữ Vân phủ Vân Ngạo Tuyết.

Vân Quân Niên đứng liền phía sau bên người bệ hạ, thấy Vân Ngạo Tuyết, ánh mắt sắc bén, hung hăng nhìn về phía Liễu Phạn Âm liếc mắt một cái.


Rõ ràng trước khi rời đi là một người một ngựa, tại sao chỉ sau một lát, Vân Ngạo Tuyết lại cưỡi ngựa cùng công chúa, rốt cuộc đang làm cái gì?

Liễu Phạn Âm bị doạ đến choáng váng, vốn dĩ không muốn để Ẩn Nguyệt chịu khổ, mới đem Vân Ngạo Tuyết đẩy ra, không nghĩ tới nàng vừa mới ra khỏi tầm mắt liền mang tới đại hoạ ngập trời!

” Tránh ra, tất cả tránh ra!” Đôi tay trắng nõn tinh tế đã bị dây cương xiết chặt hằn vết máu, thân thể này rốt cuộc cũng quá yếu, nàng kẹp chặt bụng ngựa, dùng sức kéo lại hiệu quả đều cực nhỏ, hơn nữa ngựa này đã hoàn toàn phát điên, kể cả khi kỹ thuật thuần mã tốt hơn nữa, cũng không có khả năng xoay chuyển đất trời.

Càng muốn mệnh chính là tình huống của Cố Thư Yểu không tốt lắm, mặc cho nàng gọi thế nào cũng không phản ứng lại.

Mắt thấy cách khán đài càng ngày càng gần, thời gian để nàng tự hỏi cũngg khôngg còn nhiều lắm, người ngồi trên khán đài không phú thì quý, người ngồi ở đằng sau lại càng là tâm phúc của bệ hạ, tất cả đều không thể có sơ xuất.

Vân Ngạo Tuyết cắn răng, rút từ trên đầu cây trâm, nhắm ngay phần động mạch chủ trên cổ bách bố mã cắm xuống.

Nàng căn bản không rảnh nhìn kỹ, hai tay lại lần nữa nắm chặt dây cương, dùng sức cuốn quanh cổ tay mình, bách bố mã máu chảy ngày càng nhiều, tốc độ bắt đầu chậm lại.

Lúc này, dưới khán đài, mọi người bắt đầu phát hiện ra mang mối, kêu to hộ giá. Ngự Lâm quân nghe tin lập tức hành động, cầm đao đứng trước hộ thuẫn bệ hạ.

Nháy mắt số binh lính áo giáp ùa lên, giơ đao kiếm nhằm ngay các nàng, cũngg che khuất Cố Lan Tức cùng Cố Phi Trì ở phía sau.

Hai người liếc nhau ăn ý mười phần, đồng thời gật đầu.

Bản tính bách bố mã Cố Lan Tức biết rõ, ngựa này điên rồi, vốn dĩ một cô nương cùng hắn không hề có liên quan, hắn cũng không tính toán ra tay cứu giúp, chỉ là hiện tại hắn càng ngày càng tò mò, thiên kim tiểu thử Vân phủ vừa rồi thuật thuần ngựa thập phần lợi hại, nhìn nàng nhiều nhất cũng chỉ mười sáu tuổi, nữ tử tầm tuổi đó nhìn thấy cảnh tượng như vậy đã sớm bị doạ khóc, nàng thì ngược lại, gặp nguy không loạn, thậm chí còn cái khó ló cái khôn, hạ sát thủ đối với ngựa điên để bảo toàn chính mình, là một kẻ tàn nhẫn, càng là một cao thủ.


Nhìn thế nào, cũng không giống một kẻ sát tinh nhát gan yếu đuối vô tri như bên ngoài đồn đoán.

Còn có kỹ thuật thuần mã của nàng, quen thuộc đến mức ngay cả hắn cũng cảm thấy hổ thẹn không bằng.

Đột nhiên Cố Lan Tức đối với đại tiểu thư Vân phủ nảy sinh tò mò.

Nử tử này, không giống với tất cả những kẻ hắn đã từng thấy.

Người ở đây chỉ cần không mù, đều có thể nhìn thấy phía sau lưng công chúa bị cắm một mũi tên.

Thư Yểu bị thương.

Ngựa điên kia nếu còn phi gần lên phía trước, chỉ sợ là sẽ bị binh lính xung quanh đâm thủng lỗ chỗ, kể cả hai người là kẻ bị hại, cũng không bằng an nguy của bệ hạ.

Nói thì chậm mà xảy ra nhanh, trong nháy mắt, Cố Lan Tức cùng Cố Phi Trì đồng thời đứng dậy, bay về phía mục tiêu.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.