Thần Y Đào Hoa

Chương 44


Bạn đang đọc Thần Y Đào Hoa – Chương 44


Sau khi Trâu Trường Xuân thấy trạng thái của Hạ Vũ Y, tâm tình nhất thời liền tốt hơn, mỗi lần thấy Diệp Thiếu Xuyên đều điên cuồng khen ngợi, giống như Diệp Thiếu Xuyên chính là Hoa Đà tái thế, Biển Thước sống lại, những lời đó, Diệp Thiếu Xuyên nghe cũng đỏ mặt không dứt.

Ngược lại thì bản thân Trâu Trường Xuân không để bụng, càng ngày càng tốt lên đối với Diệp Thiếu Xuyên, thậm chí âm thầm để cho Diệp Thiếu Xuyên đi nhiều bên mẹ của Vương phó bí.

Vương phó bí thư công vụ bề bộn, nhưng mỗi tuần cũng sẽ giành ra mấy giờ tới bệnh viện cùng mẹ, lúc này, Trâu Trường Xuân, nhóm người Trương Hạc Minh cũng đều ở một bên, mà tuần này, bởi vì thân thể Hạ Vũ Y dần dần chuyển biến tốt, Trâu Trường Xuân kéo anh cùng tới thăm Vương phó bí thư.

Vốn dĩ với tính tình của Diệp Thiếu Xuyên, sao cũng không khả năng
nịnh nọt cùng Trâu Trường Xuân, nhất là bây giờ anh cũng chưa có chữa khỏi hoàn toàn cho Hạ Vũ Y, thì càng không muốn đi, chẳng qua là một câu nói của Trâu Trường Xuân, khiến anh bỏ ý nghĩ đi, đó chính là: “Chẳng lẽ bác sĩ Diệp không muốn để cho Lữ Thanh Tuyết trở lại bệnh viện?”
Ban đầu Diệp Thiếu Xuyên xuất thủ cứu chữa mẹ của Vương phó bí thư, mặc dù nguyên nhân chủ yếu là không ưa Trương Hạc Minh cùng Ngô Nguyên Lượng ngang ngược phách lối, công kích anh cùng Lữ Thanh Tuyết, nhưng còn có một nguyên nhân thứ yếu, chính là hy vọng trợ giúp Lữ Thanh Tuyết trở lại bệnh
viện, hoặc là giúp danh tiếng phòng khám Lữ Thanh Tuyết càng thịnh.

Y thuật của Lữ Thanh Tuyết rất tốt, người khác không biết nhưng anh hiểu rất rõ, biết chỗ khám bệnh đó hoàn toàn trói buộc cô, cô nên trở lại bệnh viện, chỉ có như vậy, mới có thể phát huy hoàn toàn y thuật của cô được.


“Bác sĩ Tiểu Diệp, chỉ cần cậu có thể giúp tôi một tay, Trâu Trường Xuân tôi không đếm xỉa đến cha con Trương Hạc Minh, cũng nhất định để cho Lữ Thanh Tuyết trở lại, thế nào?” Trâu Trường Xuân nói như vậy.

Đến lúc này, Diệp Thiếu Xuyên cũng
biết mình không thể cự tuyệt.

Phòng bệnh đặc biệt, nhóm người Trương Hạc Minh, Ngô Nguyên Lượng cũng ngồi ở trên ghế sofa, cùng Vương Chương Hòa nói chuyện, mà Vương Chương Hòa tự mình ngồi trên ghế bên cạnh giường bệnh, đích thân gọt một quả táo cho mẹ mình, mới vừa đem trái táo buông xuống, Trâu Trường Xuân liền kéo Diệp Thiếu Xuyên gõ cửa đi vào.

“Bác sĩ Tiểu Diệp tới rồi!”
Vừa thấy được Diệp Thiếu Xuyên, trên mặt Vương Chương Hòa cũng lộ ra nụ cười, vội vàng đứng lên.

Mấy ngày nay, Diệp Thiếu Xuyên chữa trị Hạ Vũ Y ở bệnh viện dẫn tới chấn động, Vương Chương Hòa cũng có nghe thấy, đồng thời trong lòng tò mò, càng tin chắc y thuật cao minh của Diệp Thiếu Xuyên, đối với thanh niên dáng dấp giống như một đứa bé lớn, lại có y thuật cường đại, ông ta vẫn là hết sức yêu thích, nhất là vừa nghĩ tới ban đầu mẹ ông ta trong lúc nguy cấp, cũng là đối phương ra tay mới cứu trở lại, phần yêu thích này liền nhiều hơn một lòng cảm kích.

Như thế, thấy Diệp Thiếu Xuyên, ông ta liền vô cùng vui vẻ tiến lên đón, trên mặt luôn luôn uy nghiêm, dáng tươi cười có thể thấy được, không ngừng khiến cho đám người Ngô
Nguyên Lượng cùng Trương Hạc Minh đang ngồi trợn mắt hốc miệng đứng lên, đây là Vương phó bí thư nghiêm khắc trước kia sao?
“Bác sĩ Tiểu Diệp, mấy ngày nay, sự tích của cậu lại truyền khắp cả bệnh viện, tôi tới một lần, liền nghe người nói không dưới năm lần, thật sự là cải tử hồi sinh, kim đến hết bệnh, khiến cho người ta mở rộng tầm mắt!”
Vương Chương Hòa kéo Diệp Thiếu Xuyên ngồi xuống, vẻ mặt tươi cười khen ngợi.

“Vương phó bí thư quá tâng bốc tôi rồi, mặc dù tôi có chút y thuật, nhưng cũng không tới cảnh giới cải tử hồi sinh.

” Mặc dù da mặt Diệp Thiếu Xuyên không tệ, nhưng nghe lời này,
vẫn có chút hết sức lo sợ, vội vàng nói.

Thật ra thì lời Trâu Trường Xuân khen anh, so với lời này khoa trương mười lần, nhưng lúc này người nói chuyện chính là ai, phó Vương phó bí thư Chương Hòa – người đứng thứ ba thành phố Nguyên Châu, quyền cao chức trọng.


Khen thưởng của loại người như vậy, trong lòng Diệp Thiếu Xuyên trừ vui vẻ, còn có một chút thấp thỏm, sở dĩ thấp thỏm, không phải vì khác, mà là sợ tâng chết.

Có người tâng bốc bạn, là vì bạn tốt, có người tâng bốc bạn, là muốn hại
bạn, những thứ này, trong lòng Diệp Thiếu Xuyên rất rõ ràng, cũng rất bình tĩnh.

Dĩ nhiên, Vương Chương Hòa nói lời này ngược lại là không có ý tâng chết anh, chẳng qua là đơn thuần khen một câu mà thôi, vì vậy thấp thỏm trong lòng Diệp Thiếu Xuyên chợt lóe rồi biến mất, ngược lại cũng không để ý quá mức.

Chỉ là anh lại chú ý tới nhóm người Ngô Nguyên Lượng cùng Trương Hạc Minh đứng ở sau lưng Vương Chương Hòa, mặt từng người một, đen giống như đáy nồi.

Lời Vương Chương Hòa khen ngợi
Diệp Thiếu Xuyên, mỗi một chữ mỗi một câu, đều là đang đánh vào mặt bọn họ.

Phải biết, giữa bọn họ còn đang tòn tại cuộc đánh cược.

“Thật không ngờ, bác sĩ Tiểu Diệp còn nhỏ tuổi, không chỉ có y thuật cao minh, còn khiêm nhường cẩn thận như thế, không tệ, thật không tệ.


” Vương Chương Hòa cười cầm lên một trái táo, đưa tới tay Diệp Thiếu Xuyên, trong miệng vẫn nói.

“Đúng vậy, Vương phó bí thư, y thuật của bác sĩ Diệp thật lợi hại, ông không thấy, bệnh nhân kia trước vẫn còn ở trên giường bệnh động một cái cũng không thể động, trực tiếp chờ chết, nào biết được bác sĩ Diệp chữa,
thật không tệ, không tới một tuần có thể động, tuần thứ hai lại có thể xuống giường đi bộ, mắt thấy thì sắp khỏi hoàn toàn ròi, y thuật này, coi như không phải cải tử hồi sinh, cũng đủ để coi như diệu thủ hồi xuân rồi.

” Trâu Trường Xuân vội vàng cười, trong lòng đắc ý dường như không che giấu chút nào, vẫn là con mắt Trâu Trường Xuân ông ta tinh tường biết phân biệt người, nếu không, nào có cơ hội ló mặt ở trước mặt Vương phó bí thư.

Nhìn khóe miệng méo, mặt mày khó coi tới cực điểm của Ngô Nguyên Lượng cùng Trương Hạc Minh kia, ông ta lại sảng khoái vô cùng, chỉ cảm thấy đời này chưa từng sung
sướng như vậy.

.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.