Bạn đang đọc Thần Y Đào Hoa – Chương 37
Người phụ nữ trung niên nghe xong, hai mắt bỗng sáng lên, dường như đã gãi đúng chỗ ngứa, liếc nhìn Lữ Thanh Tuyết, giả vờ than thở: “Thanh Tuyết ơi, chàng trai này cũng được coi là một người tài giỏi, dáng người cao có 1,8m, khuôn mặt cũng tuấn tú, sao con lại không để mắt tới chứ, tiêu chuẩn của con gái đừng cao quá, cao quá không tốt đâu.
”
“Đúng vậy đúng vậy, dì Lưu nói quá đúng.
” Diệp Thiếu Xuyên vừa nghe liền mừng rỡ, vội vàng đồng ý, nháy mắt ra hiệu với Lữ Thanh Tuyết.
“Dì Lưu, con không phải là tiêu chuẩn cao, chỉ là vẫn chưa tìm được người thích hợp thôi, Thiếu Xuyên không phải nhờ dì giới thiệu cho cậu ấy sao, hay là dì giới thiệu cho cậu ấy một người đi.
”
Lữ Thanh Tuyết không phải người giỏi nói đùa, sau khi trừng mắt nhìn Diệp Thiếu Xuyên, lại nhìn người phụ nữ trung niên nói.
“Có thể chứ, đây là sở trường của dì, tên tiểu tử của nhà lão Lý phòng bên cạnh chính là do dì giới thiệu cho, còn có mấy cậu trai trẻ ở con phố phía sau, đều do dì giới thiệu, bây giờ tất cả bon ho đều ổn cả.
”
Vừa nói đến việc giới thiệu bạn gái cho ai đó, dì Lưu ngay lập tức trở nên tràn đầy sức sống, vừa khoe khoang chiến tích trước đây của mình, vừa hỏi Diệp Thiếu Xuyên: “Thiếu Xuyên phải không, cậu muốn tìm mẫu bạn gái như thế nào, nói với di Lưu, dì sẽ giúp cậu quan sát tình hình, đảm bảo sẽ giới thiệu cho cậu một người tốt.
”
“À?”
Diệp Thiếu Xuyên cảm thấy bản thân đã tự lấy đá đập vào chân mình, những lời anh nói trước đó chỉ là tùy tiện nói ra, không có gì, không phải thật sự muốn dì Lưu giới thiệu bạn gái cho mình.
“Dì Lưu, bây giờ con vẫn còn trẻ, hay là bỏ đi, hơn nữa, bây giờ con không vẫn chưa có công việc ổn định, con gái bình thường đâu có để ý đến con.
” Diệp Thiếu Xuyên cười khan.
“Sao lại nói như vậy chứ?”
Dì Lưu lắc đầu nói: “Thiếu Xuyên à, lời cậu nói không đúng rồi, người xưa đã nói, thành gia lập nghiệp, không phải là phải thành gia trước rồi mới lập nghiệp sao, bây giờ cậu đúng là còn trẻ, nhưng phải sớm tìm một người vợ, nên tôi nói…”
Một buổi chiều, dì Lưu đang tẩy não Diệp Thiếu Xuyên, khi bà ta rời đi vẫn vỗ ngực nói cho anh biết, nhất định sẽ tìm một người tốt cho anh, anh cứ việc đợi tin.
Diệp Thiếu Xuyên cười khổ, cũng không biết từ chối thế nào, đã nói hết lời, mà vẫn không thể xua tan được tinh thần nhiệt huyết sục sôi của đối phương, chỉ có thể hy vọng đối phương nhanh chóng quên đi chuyện này.
Lữ Thanh Tuyết cũng không nói giúp, đứng bên cạnh cười lén.
Sau khi tiễn dì Lưu đi, Diệp Thiếu Xuyên dường như đã trải qua một trận chiến lớn, xém chút xui bại tại chỗ.
“Hôm nay Tiểu Y thế nào rồi, tình hình có khá hơn không?” Đến lúc này, Lữ Thanh Tuyết mới bắt đầu hỏi thăm tình hình khám bệnh của Diệp Thiếu Xuyên hôm nay.
“Vần ổn, mấy ngày trước là giai đoạn chuẩn bị, đoán chừng sẽ mất một tuần, sau một tuần tôi lại xem tình hình, nghĩ lại vấn đề cũng không lớn.
” Diệp Thiếu Xuyên nói.
“Vậy thì tốt, Tiểu Y cũng rất đáng thương, không cha không mẹ, bây
giờ lại như thế này, dù sao thì cậu cũng nên để tâm một chút, đợi khi em ấy khỏi bệnh, tôi sẽ đón qua ở chung với tôi.
” Lữ Thanh Tuyết chớp chớp đôi mắt đẹp nói.
Cô đã suy nghĩ kỹ sau này làm sao sắp xếp cho Hạ Vũ Y.
Nhưng Diệp Thiếu Xuyên lại tò mò nhìn cô, hỏi: “Chị Lữ, chị thật sự tin rằng tôi có thể chữa khỏi cho Tiểu Y sao, trước đây không phải…”
“Trước đây không phải cái gì, tôi không nói là không tin cậu, nhưng bệnh của Tiểu Y rất nhiều chuyên gia đều không có cách gì, cậu cũng không thể lơ là được, phải cố gắng
hết sức đấy.
” Thanh Tuyết liếc anh một cái, nghiêm túc nói.
“Yên tâm đi, tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức.
”
Nhận được sự lời khẳng định của Lữ Thanh Tuyết, Diệp Thiếu Xuyên giống như vừa ăn được thứ thuốc bổ gì đó, cảm giác toàn thân tràn đầy sức mạnh, nếu không phải tình trạng hiện giờ của Hạ Y vẫn còn có chút phức tạp, anh đã hận không thể lập tức chữa trị ngay cho đối phương.
Mấy ngày sau, mỗi lần Diệp Thiếu Xuyên đến bệnh viện khám bệnh cho Hạ Y vào buổi trưa, khoảng chừng một tiếng sẽ trở lại phòng khám nhỏ.
Trải qua quá trình anh không ngừng tống khí lạnh trong người ra, tình trạng thể chất của Hạ Vũ Y đã chuyển biến tốt hơn rất nhiều, việc kéo dài tuổi thọ trong cuộc cá cược đã nói, Diệp Thiếu Xuyên cảm thấy nhất định sẽ làm được, nhưng bên ngoài Hạ Vũ Y vẫn như vậy, không nhìn ra được một chút dấu hiệu chuyển biến tốt nào.
Mỗi ngày sau khi Diệp Thiếu Xuyên đã khám bệnh xong, Trâu Trường Xuân đều phải đến xem tình hình, mỗi lần đến thăm hỏi thì nỗi lo lắng và tuyệt vọng trong mắt của ông ta lại nhiều hơn một chút.
Diệp Thiếu Xuyên vừa nhìn liền có
thể nhìn ra nỗi nóng lòng lo lắng của đối phương, rõ ràng là cực kỳ lo lắng, trong lòng anh thậm chí còn nghĩ,
Trâu Trường Xuân sẽ không vì vậy mà ngã bệnh chứ?
“Bác sĩ Diệp, cậu nói thật cho tôi biết, có phải thực sự không cứu được rồi không?” Trâu Trường Xuân đã hỏi câu này không chỉ một lần.
Còn Diệp Thiếu Xuyên lần nào cũng lắc đầu, lại không nói nhiều, nếu Trâu Trường Xuân tin tưởng anh, anh không nói ông ta cũng không cần phải lo lắng, nếu đã không tin tưởng, thì nói nhiều có tác dụng gì chứ? vẫn không bằng không nói.
Khi khí lạnh tan đi một chút, Hạ Vũ Y cũng có thể cảm thấy sức khỏe của bản thân khá hơn một chút, chỉ là rốt cuộc tốt ở chỗ nào, cô cũng không thể nói ra được.
Ngoài Diệp Thiếu Xuyên và Hạ Vũ Y, còn có một người khá lạc quan với tình hình của Tiểu Y, không phải người khác, mà chính là Quan Tiểu Hà người đã luôn chăm sóc cho Tiểu Y.
Không phải khả năng quan sát và y thuật của Quan Tiểu Hà cao siêu gì, nhưng mỗi lần Diệp Thiếu Xuyên tiến hành châm cứu, cô đều đứng bên cạnh quan sát, nhìn thấy rõ ràng khí lạnh trong cơ thể Tiểu Ý tan biến,
cảm giác khí lạnh đó, tuyệt đối không phải là giả,vì vậy cô đối với việc Diệp Thiếu Xuyên có thể chữa khỏi cho Hạ Vũ Y, lòng tin còn nhiều hơn Lữ Thanh Tuyết.
Mấy ngày nay, đồ ăn thức uống của Hạ Vũ Y đều do Quan Tiểu Hà mang từ nhà đến, bên trong đồ ăn, có nhất hạ dương và thảo dược được trộn lẫn trong đó mà Diệp Thiếu Xuyên kê.
Vốn dĩ Diệp Thiếu Xuyên vẫn còn lo lắng về giá cả của những loại thuốc thảo dược này quá cao, định báo cho Trâu Trường Xuân biết, sẽ lấy từ bệnh viện, nhưng không ngờ lại bị Quan Tiểu Hà ngăn cản, cô nói ở nhà mình có, nên không cần tìm đến bệnh viện.
Một lần vào buổi trưa, Diệp Thiếu Xuyên nhìn thấy cơm trưa mà Quan Tiểu Hà mang đến, phát hiện những dược liệu trộn bên trong còn tốt hơn những gì anh ghi chú, dược tính thuần túy, không có một chút tạp chất, ít nhất cũng phải là thảo dược thành phẩm ba đến năm năm, trong lòng càng thêm tò mò.
“Nhà cô không phải là mở tiệm thuốc chứ, sao lại có nhiều thảo dược như vậy?” Diệp Thiếu Xuyên hỏi.
“Sao có thể chứ?”
Quan Tiểu Hà liếc anh một cái, hỏi ngược lại: “Bây giờ có tiền cũng không mua được đồ sao? Tiểu Y là
em gái tốt của tôi, cho em ấy thuốc dùng, đương nhiên phải dùng loại tốt nhất.
”
“Thì ra là có tiền.
”.