Đọc truyện Thần Y Cùng Vương Gia – Chương 7
Vương Phúc bình thường đều là một bộ dáng cung khiêm đến chân chó, Lý Đông Hải từng cảm giác nếu không phải Vương Phúc ở bên cạnh quản tiểu vương gia, phỏng chừng lão còn già hơn sơ với cái tuổi này. Một khi tiểu vương gia xảy ra chuyện, Vương Phúc nhất định là người đầu tiên kêu cứu mạng. Niên kỉ không nhỏ, lại để người ta cảm giác là người hầu yếu đuối ngu trung, có khi thật đúng là sẽ tâm sinh kính nể với lão.
Vừa nghe lão gọi đến thê thảm, Lý Đông Hải bước nhanh đi ra ngoài, chỉ thấy Vương Phúc một gương mặt già nua nghẹn khuất, lệ rơi đầy mặt, nếp nhăn trên mặt đều là nước mắt.
“Lý đại phu! Lý thần y! Cầu ngài nhanh chóng cùng ta đi vương phủ xem xem!! Vương gia bị bệnh dịch, sốt cao hai ngày hai đêm! Buổi sáng hôm nay nôn cả nửa ngày, chỉ phun ra mật! Van cầu ngài nhanh chóng đi xem!”
Vương Phúc thấy Lý Đông Hải tựa như thấy Đại La thần tiên, hai chân mềm nhũn liền muốn quỳ xuống dập đầu, hoàn hảo một bên khỏa kế giúp lão, bằng không lão nhất định là dập đầu hướng Lý Đông Hải hành đại lễ.
“Vương tổng quản xin mau mau đứng lên, ta chịu không nổi đại lễ này, ngươi đừng vội, ta cũng ngươi đi liền.”
Nghe được kia tiểu tử bị bệnh dịch, Lý Đông Hải trong lòng khẩn trương, nhất định là y chuồn êm ra khỏi vương phủ, y luôn luôn không nghe người khác khuyên!
Lý Đông Hải tâm tình do khẩn trương trở nên phẫn nộ, một đường nổi giận đùng đùng đi đến vương phủ, may mắn chỉ cách ba con phố, vào cửa liền thẳng đến phòng ngủ Vũ Văn Hách Tể. Vương Phúc buồn bực, Lý đại phu lần đầu tiên Đến vương phủ, làm sao sẽ biết chỗ ở vương gia? Không kịp nghĩ nhiều, vẫn là lo lắng thân thể vương gia, vội vàng đi theo.
Đem miệng mũi bịt kĩ, Lý Đông Hải đẩy ra cửa phòng Vũ Văn Hách Tể, chỉ thấy y nằm ở trên giường, chỉ mặc một tầng y phục bên trong, mặt đỏ bừng, cả người đều là mồ hôi. Tôi tớ thị nữ đều che mặt giống hắn, mặt đầy sợ hãi giúp y lau mồ hôi, thay quần áo.
“Thuốc hạ sốt bình thường đều dùng qua, vương gia uống không được, chúng ta đều là rót hết, y uống rồi phun, thật sự không có biện pháp.”
“Kia, vì sao hiện tại mới đến tìm ta?”
Bị sự nổi giận Lý Đông Hải trong giọng nói dọa đến, Vương Phúc đầu gối có chút run lên, nơm nớp lo sợ trả lời nói: “Vương…… Vương gia không để…… Nói chỉ là bị lạnh, ngài hiện tại bận rộn chế dược, y không nghĩ sẽ quấy rầy ngài……”
Này vương gia ngu ngốc! Thời điểm nên tìm hắn thì không tìm, thời điểm không nên quấy rối lại cố tình vây chuyển hắn! Lý Đông Hải đầy mặt nộ khí, bước lại bên giường bắt đầu bắt mạch cho y.
Mạch tượng cùng bệnh trạng quả thật là bị bệnh dịch, nhưng còn chưa tới tình cảnh nguy hiểm nhất, trước mắt còn có biện pháp có thể khống chế. Hắn nhanh chóng viết phương thuốc, sai Vương Phúc đi bốc tiên dược, Vương Phúc cầm phương thuốc lập tức nhanh chân chạy đi ra ngoài.
Trở lại bên giường lại dò xét mạch của y, phát hiện hắn mạch tượng có chút bất đồng rất nhỏ, loại tình huống này đã là lần thứ ba, hắn không thể lại xem nhẹ. Đang muốn hảo hảo lại chẩn đoán, người trên giường đột nhiên rên rỉ.
“Ân…… Không…… không cần a…… Mẫu phi…… Hoàng nhi…… không phải…… nữ nhi…… nữ nhi không dám…… Mẫu phi…… mẫu phi……”
Không biết y hồ ngôn loạn ngữ cái gì, Lý Đông Hải cảm giác có chuyện kỳ quái, liền để tai sát vào mà nghe.
“Mẫu phi…… không…… không cần…… nữ nhi không dám …… không lại dám …… Mẫu phi……”
Cái gì ‘nữ nhi’? Y là vương gia đi! Lần đầu tiên khám bệnh cho y đã sờ qua, tuyệt đối là nam nhân, kia là y đang nằm mơ? Vì cái gì là nữ nhi?
Lý Đông Hải hồ đồ, Vương Phúc sắc xong thuốc tiến vào. Vũ Văn Hách Tể còn đang hồ ngôn loạn ngữ đứt quãng, Vương Phúc biến sắc, có chút do dự không dám đi lên trước. Lý Đông Hải là người nào chứ, nhìn phản ứng của lão liền biết nhất định có nội tình, nhưng hắn hiện tại không thể ép hỏi, vẫn là trước cứu người rồi nói. Hướng Vương Phúc lấy thuốc, tự tay uy thuốc cho Vũ Văn Hách Tể uống.
Vũ Văn Hách Tể vẫn là uống nhưng không nuốt xuống, Lý Đông Hải dùng ngân châm trát vài cái, uy dược thoải mái hơn rất nhiều, cuối cùng là rót xuống. Vương Phúc ở một bên rơi lệ, nhìn chủ tử trên giường sắc mặt đỏ bừng lại mất đi ý thức, lão nhớ tới chuyện cũ nhiều năm trước. Tiểu vương gia hồ ngôn loạn ngữ đều là ám ảnh bóng ma khi y còn nhỏ. Xem ra đời này đều sẽ bám theo y.
Nghĩ đến đây, Vương Phúc chà xát khóe mắt, tiến lên giúp Vũ Văn Hách Tể lau mồ hôi, Lý Đông Hải vẫn quan sát lão, lão dụng tâm đối Vũ Văn Hách Tể đã sớm vượt qua chừng mực một tôi tớ.
Vương Phúc thương tâm, lão là tôi tớ bên người Vũ Văn Hách Tể, từ nhỏ liền xem y là đứa nhỏ bình thường phủng trong lòng bàn tay. Lão là hoạn quan, không có con. Vũ Văn Hách Tể sinh ra, lúc ấy tiên Đế rất sủng ái tiểu thái giám, lại bị phân công đến chỗ hoàng quý phi.
Hoàng quý phi năm ấy ba mươi bảy tuổi, từ năm mười bảy tuổi sinh đương kim Thánh Thượng. Hai mươi năm trôi qua, tuy được Đế sủng, nhưng nàng chỉ trách bụng mình không cố gắng. Nào ngờ hai mươi năm sau không ngờ được một đứa con, Hoàng quý phi đương nhiên mừng rỡ vô cùng, đối với tiểu nhi tử này là tất cả sủng ái.
Vương Phúc năm đó hai mươi tuổi, lão hiểu chuyện nhu thuận thâm được long ân, Hoàng quý phi cũng tín nhiệm lão, từ nhỏ liền đem Vũ Văn Hách Tể giao cho lão, có thể nói ra uy nãi, mặt khác sự vụ lớn nhỏ đều do Vương Phúc một mình ôm lấy mọi việc.
Nếu ngày cứ như vậy từng ngày từng ngày trôi qua thì tốt rồi……
Vương Phúc hồi tưởng chuyện năm đó, âm thầm thần thương, lại không nghĩ rằng gợi ra hoài nghi của Lý Đông Hải.
“Vương tổng quản, tiểu vương gia bệnh tuy tới rào rạt, nhưng còn chưa tới tình cảnh không thể ức chế, hiện tại chúng ta đều cố gắng phối chế phương thuốc, tin rằng rất nhanh sẽ có kết quả, còn thỉnh giải sầu.”
Vương Phúc điểm đầu, đối với hắn thiên ân vạn tạ, lão biết chủ tử nhà mình thích đại phu uy vũ hùng tráng này, lão cũng thực kính nể hắn, tuổi còn trẻ liền có thành tựu như thế, tương lai nhất định tiền đồ vô lượng.
“Lý đại phu, chỉ cần có thể cứu được vương gia, ngươi muốn ta làm cái gì ta đều nguyện ý.”
“Vương tổng quản đối vương gia thật sự là tình thâm ý trọng, che chở đầy đủ a.”
“Không dối gạt đại phu, vương gia mới trước đây bệnh nặng một hồi, suýt nữa tang mệnh, ta này làm hạ nhân chỉ hy vọng y có thể hảo hảo sống, khoái hoạt một đời hoàn hảo.”
Nghe lão như thế vừa nói, Lý Đông Hải cũng không tìm hiểu, còn nhiều thời gian, có một số việc có thể lộ ra dấu vết, việc cấp bách là phối chế phương thuốc, đem người cứu về rồi lại nói sau.
Cáo biệt Vương tổng quản, Lý Đông Hải một khắc cũng không dừng chạy về y quán của mình, tiếp tục bổ nhào vào bên trong đống thuốc pha chế dược liệu.
Trời không phụ lòng người, qua hai ngày, người Ngự Đức đế phái ra đã trở lại.
Nguyên lai bệnh này là thương nhân nước láng giềng Tây Vực đưa đến Trung Nguyên, hắn vào kinh làm sinh ý, không nghĩ tới bị trùng cắn lại không có phát giác, đến ngủ lại khách sạn mới phát bệnh. Do không khí khẩu dịch truyền nhiễm cho khỏa kế trong điếm, cho nên dẫn phát bệnh dịch. Loại bệnh này tại Tây Vực thực thông thường, là ở trong sa mạc bị trùng tử Kiền thi lý cắn, sau thì mang bệnh.
Trung Nguyên không có trị liệu thảo dược, loại thuốc này chỉ Tây Vực mới có. Tin tức vừa đến, Lý Đông Hải cuối cùng cũng biết vì cái gì chính mình đã duyệt tẫn sách thuốc đều không tìm ra phương pháp cùng nguyên nhân, hắn chỉ biết y thuật Trung Nguyên, đối với chi thuật địa vực Kim Thạch hoàn toàn không biết. Hắn nhận thức chính mình hạn hẹp, phát tiết một quyền đập nát bàn trong phòng.
Không qua vài ngày, các nơi đều thu được thảo dược thương đội Tây Vực mang đến, các đại y quán hiệu thuốc bắc dựa theo phối phương chế dược, rất nhanh liền đem bệnh tình khống chế.
Lý Đông Hải tự mình mang thuốc đến vương phủ, để mình là người đầu tiên đút cho Vũ Văn Hách Tể. Uống thuốc, Vũ Văn Hách Tể cuối cùng hạ sốt, cũng không nói mê sảng, qua hai ngày liền tỉnh lại.
Mở mắt ra liền nhìn đến có người ngồi ở bên giường bắt mạch cho y, trong phòng chỉ có hai người bọn họ. Vũ Văn Hách Tể muốn há miệng kêu to, nhưng cổ họng khô ách, chỉ có thể phát ra tiếng thở dốc sa sa. Thấy y tỉnh, Lý Đông Hải lập tức lấy nước cho y uống.
“Cảm giác như thế nào?”
Vũ Văn Hách Tể uống nước xong, muốn đứng lên, nhưng ánh mắt y lại lộ ra hoảng sợ.
“Ngươi là ai?”