Đọc truyện Thần Vương Độc Phi: Thiên Tài Luyện Đan Sư – Chương 184: Vô lực
Edit: Thiên Hạ Đại Nhân
Dù sao bọn họ đã sống đến tuổi này rồi, da mặt cũng không phải là dày bình thường, chỉ để ý mình vui ác hay không, sẽ không quản cái quy củ giang hồ, hay là đạo đức gò bó gì đó.
“Tiểu nữ oa nói chuyện thật đúng là ngây thơ, chỉ cần đánh thắng được, quản ngươi ấy nhiều khi ít, hay là quần đấu, ngươi thấy qua lúc đánh giặc còn hỏi trước nhân số của đối phương bao nhiêu sao? Đánh thắng mới là vương đạo!” Lão tổ hoàng thất giễu cợt cười lạnh với Lăng Kỳ Tuyết.
Mẹ nó!
Đây không phải là phong cách của nàng sao!
Cái lão già chết tiệt này, lại có thể là bản sao phong cách của nàng!
Có thể kiện ông ta tội đạo văn không!
Lăng Kỳ Tuyết không phục chống hông, dường như như vậy càng thêm có khí thế.
“Như vậy cũng được, vậy ngươi chờ nhé, ba ngày sau chúng ta tái chiến!” Đến lúc đó nàng lấy ra mấy viên đan dược cấp bậc Nguyên Tôn, chỉ cần mọi người nguyện ý đến giúp nàng đánh thì sẽ đưa một viên, xem ngươi còn phách lối thế nào.
“Ha ha ha!”
Những Lão tổ khác hiển nhiên là lấy lão tổ hoàng thất cầm đầu, cũng không nói chuyện, duy chỉ có lão tổ hoàng thất như là nghe được chuyện cười, cười lên ha hả.
“Đừng cho là ta không biết Thiên Hoa Cung có bao nhiêu phân lượng, không phải là sáu Nguyên Tôn sao, sao lại không có một người ra ngoài, sợ chết à? Đừng nói là ba ngày, chính là ba mươi ngày, các ngươi cũng chỉ có sáu Nguyên Tôn, không cách nào sánh được với hoàng thất của chúng ta!”
“Vậy ngươi dám ba ngày sau so không?” Lăng Kỳ Tuyết muốn dùng phép khích tướng.
Nhưng lão tổ hoàng thất là lão cáo già, cũng không phải là một đôi lời là có thể kích lên.
Ông nói xong, trong lòng cũng rất tỉnh táo: Chuyện Lăng Kỳ Tuyết có thể luyện chế ra đan dược cấp bậc Nguyên Tôn ông cũng nghe thấy, nếu nàng dùng Thuần Nguyên Đan cấp bậc Nguyên Tôn làm thù lao, thuê Nguyên Tôn cũng không phải là không thể nào, không thể bị tiểu nha đầu này lừa được.
“Hừ, đừng nghĩ kéo dài thời gian, coi như lão phu cho các ngươi thời gian, các ngươi cũng không đánh thắng được! Động thủ!”
Tổng cộng mười bảy vị Nguyên Tôn, nếu ở chỗ đây động thủ, kiến trúc của Thiên Hoa Cung sẽ bị phá hủy!
Lăng Kỳ Tuyết đã ở nơi này một đoạn thời gian, cũng có tình cảm với nơi này, nghĩ đến nơi đây sẽ bị san thành bình địa, tâm tình của nàng hết sức khổ sở, nhưng không làm gì được.
Mười vị lão tổ thi triển thực lực, các loại cầu nguyên lực thuộc tính, nguyên lực ngưng tụ thành hình ở trong tay, trừ thuộc tính màu vàng, các loại thuộc tính đều có, ánh sáng bốn màu ở trên bầu trời Thiên Hoa Cung lóe lên, nếu không phải đang tiến hành chiến đấu thì nhất định sẽ thấy rất đẹp mắt.
Thiên Hoa Cung bên này, năm vị thuộc hạ cũng không cam chịu yếu thế, lấy ra bản lĩnh xuất chúng của mình, ánh sáng bốn màu cũng phát ra tia sáng chói mắt, kích thích người phía dưới không mở được mắt ra.
Lăng Kỳ Tuyết cũng bị ánh sáng này đâm vào nhắm mắt lại, phóng thần thức ra, chỉ có thể dùng tâm đi cảm nhận tình hình chiến đấu.
Ngay ở lúc nguyên lực của từng người ngưng tụ thành hình, chuẩn bị bắt đầu công kích, thì một giọng nói nôn nóng từ phía trên truyền tới.
“Dừng tay! Dừng tay!”
Sau đó nhìn thấy bước chân của lão tổ Nam Cung vội vàng chạy đến, lòng nóng như lửa đốt chạy đến trước mặt lão tổ hoàng thất: “Lão ca, nghe tiểu đệ một lời, Thiên Hoa Cung này không thể động, Lăng gia cô nương cũng không thể động!”
Mọi người kêu la đến đây, mọi người đã triển khai tư thế muốn đánh nhau, ngươi đột nhiên chạy đến nói không thể đánh, đây không phải là đùa giỡn hay sao?
Lão tổ hoàng thất không cử động, vẫn chỉ huy như cũ: “Tiếp tục!”
Nói xong đẩy lão tổ Nam Cung sang một bên.
Thực lực của lão tổ Nam Cung chỉ có Nguyên Tôn sơ kỳ, căn bản cũng không phải là đối thủ của lão tổ hoàng thất, chỉ có thể bị đẩy sang một bên, trơ mắt nhìn mười lão tổ hoàng thất đồng loạt ra tay, công kích về phía người của Thiên Hoa Cung.
“Hôm nay, lão phu sẽ phải khiến những người đánh chủ ý vào hoàng thất ta nhìn, xem ai còn dám đánh chủ ý lên hoàng thất ta!” Chuyện đã phát triển đến một bước này, lão tổ hoàng thất đã đâm lao phải theo lao.
Nói như thế, ông và Lăng Kỳ Tuyết coi như là chính thức kết thù, nếu hôm nay để cho Lăng Kỳ Tuyết chạy thoát, về sau, nàng luyện chế ra đan dược cấp bậc Nguyên Tôn, dùng để trả thù lao cho cao thủ Nguyên Tôn ra tay, hoàng quyền sẽ đầy ngập nguy cơ mất!
Bây giờ, không phải ngươi chết thì chính là ta sống!
Lão tổ hoàng thất hạ quyết tâm, ra tay đòn sát thủ Thiên Vân Thần Hỏa chính là của ông ta, một chưởng bổ về phía Lăng Kỳ Tuyết.
Đông Phương Linh Thiên nhanh tay nhanh mắt kéo Lăng Kỳ Tuyết trở về trong ngực, đồng thời thi triển Thủy Thuẫn, chắn ở trước mặt Lăng Kỳ Tuyết.
“Nàng đi xuống trước đi, đợi ta đến!” Ý của Đông Phương Linh Thiên là để Lăng Kỳ Tuyết trốn dưới đất, cho dù lão tổ hoàng thất có bản lĩnh lớn, cũng sẽ không thể đụng đến nàng.
Lăng Kỳ Tuyết suy nghĩ một chút, vẫn là nghe Đông Phương Linh Thiên, đối phương đều là cao thủ cấp bậc Nguyên Tôn, nàng ở lại chỗ này sẽ chỉ làm Đông Phương Linh Thiên phân tâm, còn không bằng trốn ở dưới mặt đất xem một chút, tìm được cơ hội có thể ra tay thì giúp Đông Phương Linh Thiên một chút, nếu có nguy hiểm, cũng có thể trốn sâu dưới lòng đất trước tiên.
Ở dưới sự che chở của Đông Phương Linh Thiên, Lăng Kỳ Tuyết thuận lợi xuống mặt đất, dùng Kim Thử Độn Thổ mở ra một hang động, nàng đang ở cửa động ôm cây đợi thỏ, chờ đợi thời cơ.
Cao thủ cấp bậc Nguyên Tôn đang chiến đấu, trong lúc nhất thời, tiếng nổ mạnh không ngừng, đất rung núi chuyển, nóc cung điện Thiên Hoa Cung bị dỡ sạch, khắp nơi đều đổ nát thê lương, ngói vụn vỡ tan tành bay ra xung quanh.
Một mảnh ngói gãy lìa thiếu chút nữa đập vào đầu Lăng Kỳ Tuyết đang đưa ra quan sát tình hình chiến đấu!
Người yêu ở phía trước vì nàng chiến đấu, nàng lại chỉ có thể ẩn núp quan sát!
Ở trong lòng của Lăng Kỳ Tuyết rất khó chịu, sâu sắc cảm nhận được sự vô lực đến từ trong lòng.
Nghĩ thầm, trong khoảng thời gian này nàng có chút lười biếng, thực lực dừng bước không tiến, sau này vẫn còn phải cố gắng tu luyện gấp bội, vì Đông Phương Linh Thiên trị liệu và tăng thực lực lên không bài trừ lẫn nhau mới phải!
Mặc dù cấp bậc tinh thần lực của nàng đã đến Nguyên Tôn sơ kỳ, ở trong trường hợp cấp bậc tinh thần lực của những lão quái vật này cũng đều ở Nguyên Tôn sơ kỳ trở lên, nàng muốn giúp một tay cũng bó tay hết cách.
Ngay ở lúc Lăng Kỳ Tuyết hết đường xoay sở, trong Hỗn Độn Không Gian vang lên tiếng của Tiểu Tỏa: “Tỷ tỷ tỷ tỷ ngươi mau thả ta ra ngoài đi, bên ngoài có rất nhiều thức ăn nha!”
Thức ăn?
Chỉ những… Lão quái vật kia sao?
Ngay ở lúc Lăng Kỳ Tuyết vô cùng nghi ngờ, Tiểu Tỏa đã không kịp chờ đợi bay ra khỏi Hỗn Độn Thế Giới, gia nhập chiến đấu.
Đông Phương Linh Thiên điêu luyện đối phó với lão tổ hoàng thất, nhưng năm thuộc hạ kia cũng khôgn có vận khí tốt như vậy, một bị hai giáp công, rất là cố hết sức, trên người mỗi người đều bị thương chút nhẹ chút nặng.
Đông Phương Linh Thiên thỉnh thoảng phân tâm ra ngoài giúp bọn họ một chút, chính mình cũng thật sự ứng phó có chút nhếch nhác.
Lão tổ Nam Cung đứng ở không trung, giúp bên kia cũng không được, trong ngoài không được lòng người.
Mắt thấy nguyên lực của hai lão tổ đánh trúng một thuộc hạ trong Thiên Hoa Cung, hắn muốn trốn cũng không thể thoát, lúc sắp bỏ mạng, rốt cuộc lão tổ Nam Cung hạ quyết tâm, đỡ một chưởng vì thuộc hạ kia, giúp hắn hóa giải nguy cơ.
Biến cố bất ngờ khiến cho mọi người đều thất kinh, nhưng công kích chiến đấu trên tay không dừng lại.
Đông Phương Linh Thiên dùng thần thức nhìn lão tổ Nam Cung một cái, không phải ông ta là người trong hoàng thất sao? Sao lại giúp hắn chứ?
Lão tổ hoàng thất khác tức giận ngút trời: “Người đừng quên, ngươi là người trong hoàng thất, tiếp tục hồ đồ đừng trách lão phu ta trở mặt vô tình, lấy loại phản đồ để đối xử!”