Thần Vương Độc Phi: Thiên Tài Luyện Đan Sư

Chương 13: Nói trước trả trước


Đọc truyện Thần Vương Độc Phi: Thiên Tài Luyện Đan Sư – Chương 13: Nói trước trả trước

Edit: hongheechan~DĐLQĐ

“Sao vậy, Lâm thiếu chủ hối hận, không muốn bán đan dược giúp ta?” Lăng Kỳ Tuyết nói thẳng, chỉ cần không phải ký hợp đồng, thường xảy ra chuyện thương nhân tùy tiện bội ước, kiếp trước nàng gặp được nhiều lắm.

“Không…… Không phải.” Lâm Vĩnh Cửu sờ sờ đầu, hắn biểu hiện rõ ràng như vậy hả?

“Không phải thì bây giờ chúng ta chính thức bàn việc buôn bán.” Ngày hôm qua đi vội, nàng chạy về luyện chế Giải Độc Đan, chưa nói chuyện hợp tác cặn kẽ với Lâm Vĩnh Cửu, hôm nay phải nói rõ ràng, về sau mới có thể hợp tác lâu dài.

Ba viên Giải Độc Đan này là do nàng luyện chế lúc vẫn chưa ngưng tụ được nguyên lực, phẩm cấp thấp, sau lần đó tinh thần lực của nàng đã khôi phục, luyện chế ra đan dược chỉ có cao hơn chứ không thể thấp hơn, về sau muốn hợp tác như thế nào, hôm nay phải xem biểu hiện của Lâm Vĩnh Cửu.

Nếu ánh mắt Lâm Vĩnh Cửu đủ kiên quyết, chắc chắn bọn họ sẽ hợp tác vui vẻ, nhưng nếu hắn không thức thời, cùng lắm thì giúp hắn luyện chế thêm mấy viên đan dược cao cấp, trả lại tình nghĩa hắn tặng nạp giới hôm qua, sau này sẽ không thiếu nợ nhau, ai đi đường nấy.

Lâm Vĩnh Cửu đấu tranh một lúc, bất chấp quyết định hợp tác với Lăng Kỳ Tuyết, hắn tin tiền đồ của Lăng Kỳ Tuyết sẽ rọi sáng.

“Chúng ta chính thức nói chuyện hợp tác! Trước đây hiệu thuốc Lâm La của ta phân chia lợi ích với luyện đan sư là mười – sáu, nhưng ta nguyện ý chia mười – chín với Lăng đại tiểu thư, không biết ý của Lăng đại tiểu thư là như thế nào?”

“Đồng ý!” Lăng Kỳ Tuyết sảng khoái đồng ý.


Hợp tác là chuyện hai bên cùng có lợi, Lâm Vĩnh Cửu bằng lòng đưa điều kiện ưu đãi như vậy cho nàng, dĩ nhiên nàng cũng sẽ không bạc đãi hắn, “Một ngày nào đó ngươi sẽ cảm thấy tự hào vì quyết định đưa ra ngày hôm nay!”

Hai bên ký kết hiệp ước.

Hiệp ước kí kết ở đây không giống hiệp ước Lăng Kỳ Tuyết ký đời trước, hiệp ước ở nơi đây là nói ra ngoài miệng, bắt tay với nhau, đọc khế văn hiệp ước lên, sau đó pháp quy thiên địa sẽ xuất hiện một cái khế ước trận rất lớn, hai người kí  hiệp ước được bảo vệ trong đó, nếu một bên vi ước, sẽ phải chịu pháp tắc thiên địa trừng phạt.

Lăng Kỳ Tuyết cảm thấy đúng làm một cái hủ tục tốt!

Một khi có người muốn vi ước, phải nghĩ suy tính toán hậu quả vi ước trước, cứ như vậy, cũng sẽ không có người vi ước, còn đơn giản thô bạo hơn việc lên tòa kiện nhau đời trước.

Một chữ: Được!

Nàng thích!

Khế ước hoàn thành, sau khi khế ước trận biến mất, d/đ/lq-đ Lăng Kỳ Tuyết đổi đề tài, nói: “Có thể ứng tiền của ba viên Giải Độc Đan này trước không? Ta cần mua một vài dược liệu để luyện chế đan dược cao cấp hơn.”

Hai tay nàng xoa xoa, cực kì gian xảo, “Trong hiệp ước của chúng ta cũng không nói ta không thể được trả trước.”


Lâm Vĩnh Cửu cũng biết, được voi đòi tiên mới là tác phong của Lăng Kỳ Tuyết!

Hàm răng bị nghiến đến vang lên cach cách, mãi lâu sau Lâm Vĩnh Cửu mới nặn ra một chữ: “Thành!”

Có thể không được không?

Đã ký khế ước xong, bọn họ chính là châu chấu buộc cùng sợi dây thừng, nếu Lăng Kỳ Tuyết không thể luyện ra đan dược hay tới gửi bán, nhìn qua thì có vẻ hắn cũng không thua thiệt, nhưng nếu bị người có lòng trong gia tộc tra ra hắn ký một hiệp ước phân chia nhiều như vậy, lại không sử dụng đến, ắt sẽ chuyện bé xé ra to, đoạt đi vị trí thiếu chủ của hắn.

Người buôn bán tính toán tỉ mỉ, giữa trả trước cho Lăng Kỳ Tuyết hay giữ lại, Lâm Vĩnh Cửu quả quyết lựa chọn trả trước.

Chính xác là lấy ra 5 vạn kim tệ còn dư lại trong ngân khố tư nhân của hắn, cho Lăng Kỳ Tuyết toàn bộ, để nàng mua dược liệu ở hiệu thuốc Lâm La.

Mặt Lâm Vĩnh Cửu cứng thành một tấm ván rồi, buồn bực nghĩ có phải đời trước hắn thiếu nợ Lăng Kỳ Tuyết rất nhiều tiền hay không, nên đời này phải trả nợ, nếu không sao mới biết Lăng Kỳ Tuyết có hai ngày, tiền hắn để dành mấy năm lập tức bị nàng móc rỗng, còn tặng đi một cái nạp giới!

“Đừng như vậy mà, nam tử hán đại trượng phu cầm được thì cũng buông được, ngàn vàng tiêu hết rồi lại đến, ngươi sẽ có hồi báo.” Lăng Kỳ Tuyết không khách khí nhận lấy 5 vạn tiền vàng mà hắn lấy ra đưa cho nàng rồi cất vào trong nạp giới, bắt đầu chọn lựa dược liệu.


Lăng Kỳ Tuyết nhanh chóng chọn xong dược liệu cần dùng, rời khỏi hiệu thuốc Lâm La.

Nàng không dùng tất cả kim tệ để mua dược liệu, mà giữ lại một bộ ít để mua y phục, y phục của nàng rách đến độ không dám nhìn thẳng rồi, biện pháp mượn y phục rách nát để lừa gạt Lâm Vĩnh Cửu lần trước, nàng không muốn lặp lại lần nữa, không thể tự làm xấu mặt mình được.

Trừ hai bộ y phục mặc bình thường, Lăng Kỳ Tuyết còn mua hai bộ đồ dạ hành màu đen, hai kiện áo choàng màu đen cỡ lớn, d.đ/lq,đ để dễ dàng tìm cơ hội thăm dò hoàn cảnh Lăng phủ, bắt tay vào tìm thông huyết thảo, luyện chế Tẩy Tủy Đan.

Không muốn mặc y phục rách rưới nữa, Lăng Kỳ Tuyết là mặc luôn quần áo mới ra ngoài.

Y phục mới là một tầng váy màu đen đơn giản, chỗ eo nhỏ không đủ một nắm có dùng một cái đai lưng màu vàng nhẹ nhàng thắt lại, có vẻ vừa xinh đẹp lại tràn đầy sức sống.

Núp ở phía đối diện tiệm y phục, hai con mắt của Đông Phương Linh Thiên sáng lên, gió nhẹ thổi, tay áo bồng bềnh, thiếu nữ tinh thần toả sáng, như thi như họa.

……

Ai ai trên đại lục Hoằng Diệc đều có thể tu luyện, vì thế phế vật rất nổi tiếng!

Lăng Kỳ Tuyết đi ra khỏi tiệm quần áo, đã bị một thiếu nữ áo đỏ ngăn cản.

Thiếu nữ này không phải ai khác, chính là Lăng Kì Vân ngày đó bị Lăng Kỳ Tuyết đánh cho khớp xương toàn thân bị trật.


Đi theo phía sau nàng ta là một nhóm thiếu nữ mặc cẩm y màu đỏ giống nhau, những thiếu nữ này cũng là dòng chính nữ của các đại thế gia La Thành, hơn nữa còn được bồi dưỡng tỉ mỉ trong gia tộc, tu vi cũng không thấp.

Ngày đó Lăng Kì Vân bị ôm trở về, Luyện đan sư của Lăng phủ bất lực, dựa vào Đặng Ngọc Lan chống đỡ, Lăng Nhạc tìm cho Lăng Kì Vân một Luyện đan sư có đẳng cấp cao để luyện chế một viên sinh trĩ đan, khớp xương cả người của nàng ta được nối lại lần nữa, sau khi nghỉ ngơi một ngày đã mạnh như rồng hổ, lúc này đang tụ họp với nhóm tỷ muội thân thiết ra ngoài đi dạo phố.

Nữ nhân đi dạo phố không thể thiếu việc xem quần áo, oan gia ngõ hẹp, Lăng Kỳ Tuyết mới vừa ra ngoài đã bị Lăng Kì Vân ngăn lại.

“Đứng lại! Phế vật ngươi lại ra ngoài làm mất thể diện cho Lăng gia!” Lăng Kì Vân vung vẩy roi da trong tay, quật tới Lăng Kỳ Tuyết.

Lăng Kì Vân giống với mẫu thân nàng ta, vũ khí sử dụng đều là roi da, mẹ nó, tính khí cũng giống nhau, không nói hai lời đã động thủ!

Lăng Kỳ Tuyết cũng không dùng tính tình với Đặng Ngọc Lan để đối xử với nàng ta.

Tay không bắt lấy một đầu roi da Lăng Kì Vân vung tới, d,đ/lq,đ dùng sức kéo, Lăng Kì Vân không hề phòng bị đã bị Lăng Kỳ Tuyết tiếp được roi da của nàng, rời khỏi tay, roi da trong tay Lăng Kỳ Tuyết tùy ý phóng thẳng về phía trước, trước khi nó rơi xuống nàng thoải mái tiếp được đầu kia, tiện tay vung lên, roi da tung ra một đường cung xinh đẹp trên không trung.

“Pằng ——” một tiếng, roi da rơi xuống bên chân Lăng Kì Vân, chỉ lệch một bước nữa là đánh lên chân nàng ta!

Lăng Kì Vân bị sự việc đột nhiên xảy ra trước mắt dọa cho trắng bệch mặt, trên trán chảy mồ hôi lạnh, cho tới bây giờ nàng cũng không hề nghĩ tới việc phế vật sẽ có lúc lợi hại như vậy.

“Còn không đánh lại được phế vật, thật đúng là không bằng phế vật, chẳng phải ra ngoài rêu rao khắp nơi như vậy càng mất mặt xấu hổ hơn hả!” Lăng Kỳ Tuyết nói xong nhẹ nhàng chuyển động cổ tay, roi da trong tay nàng vẽ ra từng vòng hoa, đều bị nàng thu lại, cầm roi da, Lăng Kỳ Tuyết lướt qua Lăng Kì Vân, nghênh ngang tiêu sái rời đi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.