Đọc truyện Thần Võ Chiến Vương – Chương 515: Ta không làm được, ngươi không làm được
Chính Nghĩa, ngươi nói lời này là có ý gì chứ?
Vương Cường ở bên cạnh khuyên nhủ.
Nhưng Thang Chính Nghĩa vẫn kiên định như cũ, không có một tia dao động nào cả.
– Vậy nếu như ta thắng hắn thì sao?
Giang Thần nói.
– Ngươi nói mình sẽ thắng Trương Thiên Nhất?
Thang Chính Nghĩa không quan tâm tới đang nói tới ai, thế nhưng có thể thấy được hắn không tự tin bao nhiêu với chính hắn.
– Không sai, là hắn.
– Ta cảm thấy không thể.
Thang Chính Nghĩa nói như thực chất:
– Chỉ là dù ngươi thắng thật thì đó là vinh quang của Xích Diễm doanh, như vẫn phải dè chừng hắn dùng ám chiêu, đó là kẻ nhu nhược.
– Vì lẽ đó, các ngươi gấp cái gì chứ, ngày đó tự nhiên các ngươi sẽ thấy rõ ràng, còn nữa, các ngươi cho rằng hắn đánh bại ta thì còn giữ ta lại ở trong quân sao?
Giang Thần khẽ cười nói.
Nghe thấy hắn nói như thế, đám người Thang Chính Nghĩa sửng sốt.
Bọn họ không nghĩ tới Giang Thần nhìn rõ ràng như vậy, hơn nữa sau khi biết quan hệ lợi hại trong đó còn hào hiệp như vậy, nụ cười kia không giống như là giả bộ.
Sau đó, đám người Thang Chính Nghĩa có chút xấu hổ, xoay người rời đi.
Vương Cường nhìn về phía Giang Thần rồi nói vài câu, sau đó cũng đi theo ra.
Bọn họ đi rồi thì Giang Thần lại bố trí kết giới ở lều trại của chính mình, tránh cho lại bị người khác quấy rối.
Hắn định luyện chế hai viên linh đan đột phá thập phẩm có hiệu quả không giống nhau.
Một viên là Bách Chuyển đan, là thứ hắn định dùng đến tấn cấp Tôn giả, dược hiệu sẽ chậm rãi có hiệu quả ở trong một quãng thời gian rất dài.
Viên linh đan này không phải dùng để phục dụng qua miệng mà là nhét vào khí hải ở trong cơ thể.
Trải qua từng lần từng lần một vận chuyển, làm cho dược tính của nó tiến vào bên trong Thiên chi hoàn, đợi đến khi đạt tới một trăm lần sẽ có hiệu quả.
Một viên linh đan đột phá khác tên là Hải Nguyên Đan, so sánh với nó, dược tính có thể nói là lập tức thể hiện ra rất rõ ràng.
Hơn nữa lại còn không phải sợ dược tính không đủ, điều cần lo lắng chính là có thể hấp thu được bao nhiêu mà thôi.
Giang Thần có Thần mạch, lại có phượng huyết, cũng không quá lo lắng.
Cho dù phòng luyện đan không được dùng, nhưng hắn cũng không cần, chỉ cần cho hắn một cái lò luyện đan là hắn có thể bắt đầu luyện được.
Chỉ có điều linh đan thập phẩm, nếu như có phòng luyện đan, có thể bảo đảm được phẩm chất.
Chỉ dựa vào một cái lò luyện đan, chỉ có thể bảo đảm là thành công mà thôi.
Nếu là các Linh đan sư khác biết được sự buồn bực của Giang Thần thì tuyệt đối sẽ không nhịn được nhảy tới cắn hắn mấy cái.
Đối với Linh đan sư, không cần lo lắng thất bại đã là chuyện rất hiếm có, đặc biệt là linh đan thập phẩm.
Ngày thứ hai, hai viên linh đan ra lò, Giang Thần thu lò luyện đan vào trong linh khí chứa đồ, lại để Bách Biến Đan vào khí hải, lại ăn Hải Nguyên Đan vào, sau đó mới bắt đầu tu hành.
Đáng tiếc điều kiện ở trong quân doanh không cho phép, nếu không Giang Thần có thể dùng Viêm Long tinh thạch để bố trí trận pháp tu hành, hiệu suất sẽ tăng lên gấp bội.
Thế nhưng ở trong quân doanh luôn được giới nghiêm, tất cả mọi việc đều phải khiêm tốn.
Ngay cả thu nạp nguyên khí thiên địa, trận pháp của quân doanh cũng sẽ phát hiện, đồng thời cũng sẽ ghi chép lại.
Chạng vạng, Giang Thần hấp thu xong hiệu quả của linh đan, trong cơ thể giống như có vạn con ngựa đang lao nhanh, không chịu dừng lại.
– Đáng tiếc linh đan đột phá không thể lấy số lượng để thủ thắng, nếu không muốn vọt thẳng đến Tôn giả cũng không có vấn đề gì cả.
Giang Thần không khỏi thầm nghĩ.
Chỉ là hắn cũng hài lòng, nếu như không có gì bất ngờ xảy ra thì trong vòng mười ngày, cảnh giới của hắn sẽ lại lên một tầng nữa, đạt đến tầng chín.
Sau đó hắn có thể thông qua Bách Chuyển đan mà bước vào Tôn giả.
Lại nói tới quyết đấu ngày mai, Giang Thần cũng không quá để ở trong lòng.
Chỉ là những người khác rất quan tâm, thậm chí có người còn không ngủ, thông qua tu hành để giết thời gian.
Ngay khi vừa tảng sáng, ở phụ cận Xích Diễm doanh đã có không ít người tới.
Người của Xích Diễm doanh rất hồi hộp, dù nói như thế nào thì hiện tại Giang Thần cũng là phó tướng duy nhất, đại diện cho mặt mũi của Xích Diễm doanh.
Chiến thư của Trương Thiên Nhất ước chiến ngày hôm nay, thời gian cụ thể không nói, nhưng vừa sáng sớm, bóng người của hắn đã xuất hiện ở trên bầu trời của Xích Diễm doanh.
Hắn không nói gì, cũng không khiêu khích, chỉ lẳng lặng đứng ở nơi đó, chờ đợi Giang Thần nhận được hắn chiến thư đi ra ngoài.
Chỉ là Giang Thần chậm chạp không thấy đâu cả.
Mấy phút sau, Vương Cường của Xích Diễm doanh nghĩ đến cái gì đó mà chạy đến doanh trướng của Giang Thần, phát hiện ra Giang Thần còn không biết, đang minh tưởng.
– Đến rồi sao?
Giang Thần còn tưởng rằng đối phương đến đây rồi sẽ la to, không nghĩ tới lại điệu thấp như thế.
Chờ đến lúc hắn đi tới không trung thì đã nhìn thấy vị Trương Thiên Nhất kia cùng với đám người Tạ Nham và Lưu Ngọc.
– Sao, không tiếp tục chạy trốn nữa sao? Chạy đến chịu chết sao?
Tạ Nham nói, đương nhiên hắn cho rằng Giang Thần đang sợ sệt, không dám ra ngoài.
Giang Thần không để ý đến hắn mà quan sát Trương Thiên Nhất, nói:
– Chính là ngươi hạ chiến thư với ta sao?
– Đây là quy củ của quân doanh, trên thực tế, ngươi không xứng để ta hạ chiến thư với ngươi!
Trương Thiên Nhất nói.
Lời của hắn rất trực tiếp, nhưng không ai có cảm giác lời này có chỗ nào không bình thường, bởi vì người trước mặt hắn cũng chỉ là Giang Thần mà thôi.
– Lại là một gia hỏa ngông cuồng.
Giang Thần nói:
– Nếu như vậy, ta cũng không cần phải bận tâm quá nhiều nữa.
Rất nhiều người đều muốn biết biểu hiện của Giang Thần khi gặp Trương Thiên Nhất sẽ là gì.
Là khổ sở cầu xin, hay là cầu khẩn nhiều lần giải thích hành vi của mình? Hay là trực tiếp trốn tránh không gặp, dựa vào quân quy để bảo vệ mình.
Chỉ là bọn họ không nghĩ tới bộ dáng của Giang Thần sẽ như thế này.
Thong dong, bình tĩnh cùng với sự tự tin mà mọi người nhìn vào cảm thấy không hiểu.
Thái độ như thế giống như hắn là nổi danh nhân vật ngang hàng với Trương Thiên Nhất vậy.
– Tên này nghĩ mình là cái gì chứ?
Rất nhiều người ủng hộ Trương Thiên Nhất không thể nào tiếp thu được chuyện này.
Tạ Nham cười lạnh nói:
– Ngươi sẽ vì sự coi khinh Trương Thiên Nhất sư huynh của mình mà trả giá thật lớn.
Mày kiếm của Trương Thiên Nhất hơi nhíu, con ngươi đen kịt sâu không thấy đáy, có lửa giận đang cuộn trào.
– Không phải hắn nghĩ mình sáng tạo ra kỷ lục mới một trăm ô ở phòng nhỏ mà đã cho rằng có thể chống lại Trương Thiên Nhất đó chứ?
Mọi người cố gắng đi tìm hiểu vì sao Giang Thần lại như vậy.
– Hay là, hắn không biết sự lợi hại của Trương Thiên Nhất sư huynh?
Điểm ấy không có khả năng lắm, dù sao Trương Thiên Nhất đã từng hạ chiến thư, trải qua ba ngày, ít nhiều cũng phải hiểu rõ một chút.
Như vậy chỉ có giải thích trước đó là hợp lý.
Giang Thần thông qua phòng nhỏ nổi danh đã cho là mình đấu được Trương Thiên Nhất.
– Nếu là như vậy, vậy thì quả thực là ngu không thể tả.
Có người nói.
Tiêu chuẩn một trăm ô của phòng nhỏ không phải thống nhất, là căn cứ vào trình độ trước kia của cá nhân mà định ra.
Không người nào tình nguyện tin tưởng Thiên võ ý cảnh của Giang Thần không cách biệt mấy so với Trương Thiên Nhất, cũng đạt được thành tích một trăm ô.
– Trước khi động thủ, ta muốn ngươi trả số điểm chiến công mà ngươi thông qua trò lừa bịp có được về.
Trương Thiên Nhất cũng nói tới đề tài này.
Vị Quân Quan Từ Bình kia xuất hiện ở trên không trung, căm giận bất bình, la lớn:
– Giang Thần, ngươi cố ý giở trò lừa bịp gạt ta đánh cược!
– Ngươi có chứng cớ gì không?
Giang Thần buồn cười nói.
– Không thể có người nào hoàn thành được một trăm ô, trừ phi là trước đó Thiên võ ý cảnh của ngươi không đạt đến mức độ nhập môn, nhưng sau đó lại mưa dầm thấm đất, thu được không ít kinh nghiệm, cho nên mới hoàn thành ở trong phòng nhỏ.
Trương Thiên Nhất nói.
– Đầu tiên, tại sao ta phải làm như vậy? Dựa theo lời ngươi nói, tích lũy kinh nghiệm cần phải tốn không ít thời gian, ta vì một ngàn điểm chiến công mà phải bỏ ra mấy năm hay sao?
Giang Thần lắc lắc đầu, nói:
– Thêm nữa, ngươi cho rằng không thể có người làm được như vậy, vậy tại sao phòng nhỏ này lại phải lập ra một trăm ô? Mà không phải mười ô cơ chứ?
– Hay là nói, chính ngươi không làm được thì cho rằng người khác không làm được sao?