Thần Võ Chiến Vương

Chương 509: Đánh đau quyền quý


Đọc truyện Thần Võ Chiến Vương – Chương 509: Đánh đau quyền quý

Giang Thần đột nhiên hỏi một câu làm cho người ở chỗ này sửng sốt một chút.

Tên thanh niên vẫn chê cười cũng không nghĩ tới sẽ nhận được câu hỏi này, trên khuôn mặt hắn lập tức nở một nụ cười xán lạn.

– Không sai, ta chính là người Thân Binh doanh. 

Thanh niên kia nói.

– Vậy ngươi đã có thể câm miệng của ngươi lại chưa?

Giang Thần nói rất nghiêm túc. 

Bầu không khí tức thì cứng đờ, dù là tướng lĩnh trẻ mới tới, hay là doanh trưởng của tám đại doanh, thậm chí ngay cả vị tướng quân khôi ngô kia cũng rất bất ngờ.

– Ngươi thử lặp lại lần nữa xem?

Thanh niên kia nhanh chân đi tới trước người hắn, giojngn ói tràn ngập vẻ uy hiếp. 

– Ngươi nghe rất rõ rồi đó thôi.

Vẻ mặt của Giang Thần không sợ hãi, ánh mắt rất ác liệt.

Khuôn mặt của thanh niên kia bắt đầu trở nên âm trầm, năm ngón tay nắm lại, lạnh lùng nói: 

– Ngươi biết ta là ai không?

– Không biết.

Thanh niên kia khẽ mỉm cười, không nói gì, người ở phía sau hắn lập tức đứng ra, nói: 

– Phụ thân của Tạ Nham là Ninh Quốc Hầu của hoàng triều, tổ tiên chính là công thần khai quốc, ai cho phép ngươi ở đây làm càn như vậy chứ?

Người nói chuyện chính là một nữ tử, linh giáp rực rỡ, làm cho nhìn qua nàng chẳng khác nào một con thần điểu xinh đẹp.

Giang Thần dùng ánh mắt chuyên nghiệp đánh giá chiến giáp trên người của hai người, sau đó thở một hơi thật dài. 


Vì mỹ quan mà hi sinh vật liệu của bản thân chiến giáp.

Nói một cách đơn giản, vật liệu có thể làm ra linh giáp pháp khí ngũ, lục giai, kết quả lại chỉ chưa tới nhị giai.

– Ở trong quân, ngươi chỉ là Thân Binh doanh không có thân phận, không ngờ lại ngang nhiên sỉ nhục tướng lĩnh thất phẩm, dựa theo quân quy thì phải làm làm sao? 

Giang Thần biết thân phận của đối phương bất phàm, nhưng hắn lại không để ý.

Hắn vừa nói, người chung quanh đều có vẻ mặt như nhìn thấy quỷ.

– Tên này, khờ thật hay là giả vờ thế? 

Giang Thần nói có đạo lý, nhưng ở trong mắt người ngoài, làm như vậy là muốn chết.

– Dựa theo quân quy phải chịu phạt mười trượng!

Tạ Nham chủ động nói ra nội dung xử phạt, sau đó hai tay giang rộng ra, căm giận nói: 

– Đến đây, ngươi gọi người đến phạt ta đi?

Nói đoạn hai tay hắn dùng sức đẩy ngực Giang Thần.

Ở dưới lực lượng lớn Giang Thần lùi lại phía sau mấy bước. 

Một người của Thân Binh doanh ngang nhiên khiêu khích phó tướng thất phẩm, không ít người có vẻ hiếu kỳ, muốn nhìn một chút xem kết quả sẽ ra sao.

Cũng đúng như Tạ Nham đã nói, không có người nào dám tiến lên đối phó hắn.

Ở phía sau hắn, một chút đệ tử đến từ hoàng thân quốc thích cũng nở nụ cười khinh thường, cho rằng Giang Thần thực sự rất ấu trĩ. 

– Từ giờ trở đi, ngươi chính thức trở thành phó tướng của Xích Diễm Doanh.

Doanh trưởng của Xích Diễm Doanh bỗng nhiên nói:

– Ở trong quân, tướng lĩnh có quyền xử trí người có chức quan thấp hơn so với mình, đồng thời còn là binh lính phạm phải sai lầm nữa. 


Nàng không cần kiểm tra Giang Thần, cho dù lúc nói mặt không hề có chút cảm xúc, nhưng mọi người đều biết đây là do nàng không ưa khí thế hung hăng của Tạ Nham, cho nên mới cho Giang Thần một cơ hội ra tay.

Vấn đề là, Giang Thần có dám ra tay hay không!

Khuôn mặt chưa trưởng thành của Tạ Nham vẫn có vẻ muốn ăn đòn, hắn kêu gào ở trước mặt Giang Thần, nói: 

– Đến đây, có bản lĩnh thì đến xử phạt ta đi.

Phanh!

Câu trả lời của Giang Thần là một quyền, nện lên trên vành mắt của đối phương, phát ra tiếng vang không nhỏ. 

Lần này, những người xem náo nhiệt không khỏi kinh ngạc hét lên.

– Xem ra, tên này khờ thật.

Mọi người nghĩ đến điểm ấy. 

Tạ Nham vốn đã đề phòng Giang Thần ra tay không nghĩ tới hắn lại nhanh như vậy, tay che con mắt bên phải đau tới mức nhe răng nhếch miệng.

– Đây là lần đầu tiên ta nghe thấy có người đưa ra yêu cầu này, cho nên không thể làm gì khác hơn là làm hết sức để cho ngươi thoả mãn.

Giang Thần rất đàng hoàng trịnh trọng nói. 

– Ngươi dám ra tay với Tạ Nham sư huynh sao?

Vị nữ tử mặc linh giáp đủ mọi màu sắc mặc tức giận không thôi, không nói hai lời đã vung tay đánh về phía gò má của Giang Thần.

– Ra tay với tướng lĩnh, nên phạt thế nào? 

Giang Thần rất tùy ý đưa tay ra, nắm lấy cánh tay của nữ tử này, cũng nắm thật chặt.


– Dùng trượng phạt.

– Được. 

Giang Thần đột nhiên phát lực, làm cho thân thể của nữ tử kia mất đi sự khống chế mà xoay qua chỗ khác, trong tay hắn cũng không biết cầm một cây côn gỗ từ đâu mà nặng nề đánh vào trên cái mông của nàng.

Lực lượng của cái côn xuyên qua giáp bảo vệ, làm cho nữ tử kia đau tới mức nước mắt chảy ra.

Thế nhưng Giang Thần còn không chịu bỏ qua, lại muốn đập côn thứ hai xuống. 

– Ngươi dám!

Tạ Nham kịp phản ứng lại, lập tức rút bội đao bên hông ra, không chút kiêng dè nào cả mà dùng sức bổ tới chỗ Giang Thần.

– Trước khi xem thường người khác thì phải nhìn xem mặt của mình thế nào đã. 

Cảm nhận được đao của hắn, Giang Thần lắc đầu cười khổ.

Thực lực của những con cháu quý tộc này so với người có chiến hoàn màu vàng còn kém hơn, chỉ biết dựa dẫm vào thân phận mà hoành hành không cố kỵ.

Giang Thần trực tiếp dùng một quyền đánh bay chiến đao của Tạ Nham đi, lại đánh một quyền vào trên bụng của hắn, khiến cho eo của hắn cong lại gần như con tôm vậy. 

Sau đó, Giang Thần bước lên phía trước, côn bổng xoay một cái, nặng nề đánh vào cái mông của hắn.

Cho dù đây chỉ là một cây côn gỗ, thế nhưng ở dưới công lực của hắn rót vào lại cứng rắn như sắt, lực lượng vẫn không bị linh giáp trung hoà.

Cũng như nữ tử kia, Tạ Nham kêu thảm một tiếng, rất chật vật nằm ở trên mặt đất. 

Đám người mới tới không rõ thân phận của hai người cao quý bao nhiêu, chỉ biết là nhìn thấy Giang Thần ra tay, tất cả đều cảm thấy như trút được cơn giận.

Chỉ là sắc mặt của người tám đại doanh khá phức tạp, ánh mắt quái dị không nói ra được.

Tạ Nham là một Thế tử của Ninh Quốc Hầu, nữ tử kia tên là Lưu Ngọc, phụ thân là tướng quân, mẫu thân là một vị công chúa. 

Hai người này là người có thân phận hiển hách, bị một người như Giang Thần cầm côn đánh, nếu như việc này truyền tới triều đình, như vậy sẽ không dễ dàng kết thúc được.

Hành vi dã man của Giang Thần đã kiềm chế các đệ tử quý tộc khác lại, bọn họ cũng không dám tiếp tục kêu gào, nhìn cây gậy của Giang Thần không ngừng hạ xuống, đánh cho Tạ Nham và Lưu Ngọc kêu thảm thiết.

Mà vị tướng quân kia từ đầu tới cuối cũng không lên tiếng, chỉ là khóe miệng có một tia cười không dễ phát hiện ra. 

Những quý tộc này ở Thân Binh doanh không thuộc về hắn, mặc dù hắn là Đại tướng quân, thế nhưng cũng chỉ là tòng nhất phẩm mà thôi.


Tướng quân chân chính sẽ không bởi vì chút chuyện nhỏ này mà đến đây.

Vì lẽ đó hắn đang nghĩ, dùng tính khí của tướng quân, khi nghe được việc này, không biết sẽ có cảm tưởng gì? 

Giang Thần rất công bằng, mỗi người mười lần, không nhiều không ít, đánh cho hai người tới mức ngay cả bò cũng không bò nổi nữa.

– Chỉ bằng vào các ngươi mà còn chê cười người khác? Người xuất thân thế gia đều như vậy sao, ta thực sự cảm thấy bi ai thay cho các ngươi.

Giang Thần trào phúng nói một câu, tùy ý ném gậy xuống đất, đi về phương hướng Xích Diễm Doanh. 

– Các ngươi, ngươi chờ đó cho ta!

Hai người Tạ Nham được đồng bạn nâng dậy, phẫn nộ nhìn Giang Thần, hận không thể cắn hắn một cái.

Chỉ là khi Giang Thần nhìn sang lại dọa cho bọn họ phát sợ, lập tức ra hiệu người cho bên cạnh nhấc mình đi. 

– Được rồi, cứ như vậy đi.

Người tướng quân kia xác định tám đại doanh đã chọn xong mới xoay người rời đi, không thể chờ đợi được nữa mà muốn báo cáo chuyện này lên trên.

Lúc này, Giang Thần phát hiện ra Xích tiêu doanh chỉ có một mình hắn gia nhập. 

– Doanh trưởng, ngươi không tích cực một chút thì người khác sẽ không tới đâu.

Giang Thần đề nghị.

– Vốn có khả năng còn có hai, ba người, thế nhưng bị ngươi gây chuyện, có lẽ sẽ không có ai đồng ý nữa. 

Xích Diễm doanh trưởng nói.

Giang Thần ngẩn ra, tiếp theo mới hiểu rõ ý trong lời này.

– Doanh trưởng, không phải ngươi bảo ta động thủ sao? 

Giang Thần hỏi.

Xích Diễm Doanh trưởng liếc mắt nhìn hắn một cái, trong mắt hạnh đẹp đẽ để lộ ra hơn nửa tròng trắng mắt, hỏi hắn:

– Có sao? 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.