Đọc truyện Thần Võ Chiến Vương – Chương 30: Kiếm Ý
Giang Thần bị chiến sĩ Lôi tộc đâm trúng bắp đùi, may mà khi đối phương còn chưa kịp làm gì nữa thì hắn đã dùng hết sức lực lui về phía sau.
Đến đây, Giang Thần từ chỗ vừa mới bắt đầu đứng di chuyển ra gần nghìn thước, mới không bị người của Lôi tộc nhấn chìm.
Chỉ có điều dọc theo đường đi, khắp nơi đều có thể nhìn thấy máu tươi.
Kim Khiết muốn nhìn một chút xem biểu hiện trước khi chết của Giang Thần là cái gì. Chỉ là nàng lại thất vọng phát hiện ra cả khuôn mặt hắn rất căng thẳng, trong mắt có một tia lực lượng chăm chú.
-Vẫn còn chưa từ bỏ hi vọng a.
Kim Khiết chậm rãi nói.
Giang Thần không chỉ không từ bỏ hi vọng, mà cũng không đặt hi vọng lên trên người Phong Vân nhị vệ. Lúc vừa mới bắt đầu, trước khi động thủ hắn còn hy vọng xa vời có thể ngăn cản được chiến sĩ Lôi tộc, đợi tới lúc Phong Vân nhị vệ rảnh tay.
Chỉ có điều tới hiện tại, hắn chỉ có thể dựa vào chính mình mà thôi.
– Nhất kiếm tam thức!
Hắn lại xuất kiếm, trường kiếm trong nháy mắt vẽ ra ba đạo ánh kiếm có góc độ rất xảo quyệt.
– Ngớ ngẩn…
Kim Khiết không nhịn được châm biếm, ăn hai lần thiệt thòi mà Giang Thần vẫn còn không nhớ kỹ giáo huấn trước đó.
Chỉ có điều, nàng đột nhiên nhìn thấy một màn khiến cho nàng kinh ngạc.
Kiếm chiêu này của Giang Thần, trực tiếp chém giết ba người của Lôi tộc!
Nàng cẩn thận suy nghĩ lại, phát hiện ra mỗi lần Giang Thần xuất kiếm, kiếm thế sẽ càng sắc bén hơn nữa.
– Hiện tại đến phiên ta.
Khóe miệng Giang Thần nhếch lên, nở nụ cười lạnh lẽo, thiết kiếm trong tay lần nữa chém ra.
– Hỏa Vân mãn thiên!
Lần này là kiếm chiêu không giống trước đó, mang tới cho chiến sĩ Lôi tộc cảm giác nghẹn thở mạnh hơn.
Ánh kiếm đã biến thành màu đỏ thắm, tàn sát bừa bãi ở trong rừng, kiếm khí kinh người từ kiếm trong tay của Giang Thần bộc phát ra.
Đám người Lôi tộc há hốc mồm, không hiểu Giang Thần sắp bị đánh chết sao lại đột nhiên trở nên lợi hại như vậy.
– Kiếm ý, hắn ta lại nắm giữ kiếm ý!
Kim Khiết trợn mắt há hốc mồm, cuối cùng nàng đã hiểu tại sao Giang Thần lại muốn sử dụng kiếm chiêu tương đồng.
Bởi vì kiếm chiêu kia cần phải đạt đến kiếm ý thì mới có thể thi triển ra được. Hai lần trước đó không thể đạt đến, thế nhưng dưới sự thử nghiệm không sợ chết, ở trong bước ngoặt sinh tử đã kích thích ra được tiềm lực của hắn.
Một kiếm đánh ra, như tinh hỏa liệu nguyên, bao phủ về phía người của Lôi tộc.
Chỉ nghe tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang lên, lúc này đã có mấy người ngã xuống mặt đất, miệng không ngừng kêu rên.
Lúc này, kiếm khí đã hóa thành cơn gió mạnh, tàn phá khu vực chung quanh.
Giang Thần đứng ở trong gió, mái tóc đen tung bay, gương mặt đường nét rõ ràng có vẻ vô cùng sắc bén.
Hắn đảo tới chỗ nào, người Lôi tộc bị ánh mắt của hắn quét tới sợ đến mức gần chết.
Bọn họ không để ý tới việc bắt sóng Giang Thần mà cởi trường cung sau lưng xuống. Chỉ có điều lúc này đã muộn, một khi có người kéo dây cung, Giang Thần sẽ dùng khí thế như bẻ cành khô giết tới.
Trong nháy mắt, mấy nam nhân Lôi tộc còn lại mắt thấy không có hi vọng, cho nên tất cả đều dùng tốc độ nhanh nhất để chạy trốn.
Giang Thần cũng không hề đuổi theo, trái lại còn nhìn về phía một phương hướng.
– Không được!
Cả người Kim Khiết cả kinh, ý thức được chuyện không ổn, cho nên nàng lập tức xoay người muốn chạy.
– Muốn chạy?
Giang Thần đã sớm chú ý tới Kim Khiết, liên tưởng chiến đấu trên cây, rõ ràng nữ nhân này muốn làm hại hắn a.
Giang Thần đuổi theo, sử dụng kiếm ngăn cản nàng ta lại.
– Ngươi muốn làm gì?
Nhìn ánh mắt âm trầm của Giang Thần, trong lòng Kim Khiết chột dạ, nhưng bởi vì bản tính không coi ai ra gì cho nên nàng vẫn hung hăng quát lớn.
– Ngươi muốn ta chết?
Giang Thần lạnh lùng nói.
– Cái gì chứ? Ai nhớ ngươi chết, ngươi đừng tự yêu bản thân mình như thế a
Kim Khiết ra vẻ Giang Thần không dám làm gì nàng vậy.
Không ngờ Giang Thần đột nhiên xuất kiếm, lưỡi kiếm kề sát lên trên cổ nàng, cảm xúc lạnh lẽo làm cho nàng sợ tới mức câm nín, không dám lên tiếng.
-Lão già kia, dừng tay!
Giang Thần hô một tiếng với lão giả vẫn còn đang dây dưa với Phong Vân nhị vệ.
Người kia nhìn thấy Kim Khiết rơi vào trong tay Giang Thần, giật nảy cả mình, không để ý tới Phong Vân nhị vệ mà vội vã rơi xuống trên mặt đất.
– Không được làm loạn!
Lão giả kia quát lên.
– Bỏ vũ khí xuống, trói chặt mình lại!
Giang Thần hạ lệnh, không cho đối phương thương lượng.
Lão giả này do dự một lúc, bỏ trong tay trường kiếm lại, tùy ý để cho Phong Vân nhị vệ trói chặt mình.
– Giết hắn!
Giang Thần lại nói.
Nhận được mệnh lệnh, Phong Vân nhị vệ sửng sốt một chút, không do dự mà trực tiếp động thủ.
Lão giả kia muốn phản kháng, kết quả vừa tránh thoát khỏi dây thừng thì đã bị binh khí của Phong Vân nhị vệ xuyên qua tim mà chết.
– A!
Kim Khiết hét lên một tiếng, nhìn thấy người của mình chết ở trước mặt, trên khuôn mặt của nàng tràn ngập vẻ chấn động.
– Mọi việc đều cần phải trả giá thật lớn.
Giang Thần nhìn sắc mặt tái nhợt của nàng, lại khẽ nói ở bên tai nàng một câu. Sau đó cầm theo nàng đi tới phương hướng đám người Lôi tộc chạy trốn.
– Ngươi muốn làm gì?
Trong lòng Kim Khiết chỉ còn lại hoảng sợ và hối hận, cảm thấy không nên trêu chọc vào Giang Thần.
– Ngươi không được làm loạn, phụ thân ta là bang chủ Huyết Thủ Bang!
– Thật sao? Ta rất là sợ hãi đó.
Giang Thần nở nụ cười rất xán lạn.
Kim Khiết sắp khóc lên, nàng nói:
– Giang Thần, ta sai rồi, ngươi tha thứ cho ta lần này đi.
– Tha thứ cho ngươi là chuyện của trời cao, ta chỉ phụ trách dẫn ngươi đi gặp hắn mà thôi.
Giang Thần mang theo Kim Khiết đi về phía trước, trên đường Kim Khiết lúc thì kêu gào, lúc thì xin tha.
Giang Thần không hề nói gì, đợi tới lúc ngừng lại thì đột nhiên đẩy Kim Khiết về phía trước.
Kim Khiết cảm giác dưới chân trống rỗng. Nàng cho rằng là vách núi vạn trượng cho nên bị dọa cho phát sợ, cũng còn may nàng còn chưa lăn mấy lần thì đã bình yên rơi xuống đất, ngoại trừ những bộ vị then chốt đau nhức ra cũng không có gì quá đáng lo.
– Giang Thần! Ngươi chờ đó cho ta, ta sẽ khiến cho Giang phủ các ngươi phải trả giá thật lớn!
Kiếm không còn gác ở trên cổ, Kim Khiết lập tức khôi phục bản tính.
– Tốt nhất ngươi nên lo lắng cho mình thì hơn.
Giang Thần nói.
Kim Khiết ngẩn ra, nhìn qua bốn phía, nàng sợ hãi phát hiện ra trong bóng tối có từng đôi mắt đang nhìn mình chằm chằm.
– Chuyện này… Nơi này là bộ lạc của Lôi tộc?
Thanh âm của nàng trở nên có chút run rẩy.
Giang Thần đang trả thù nàng, làm việc mà lúc trước nàng làm.
Hiện tại Giang Thần đang đứng trên sườn núi quan sát, giống như lúc trước Kim Khiết nhìn hắn bị chiến sĩ Lôi tộc vây quét vậy.
– Không nên như vậy! Giang Thần! Ngươi không nên ác độc như vậy chứ!
Kim Khiết ở phía dưới không ngừng xin tha.
– Ngớ ngẩn.
Giang Thần hừ lạnh một tiếng, xoay người rời đi. Hắn đi ra rất xa mới không nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Kim Khiết nữa.
Lúc này, Phong Vân nhị vệ và thiếu nữ đã đi tới.
– Thần thiếu gia, thuộc hạ tội đáng muôn chết.
Phong Vân nhị vệ quỳ ở trên mặt đất, nhìn Giang Thần cả người đẫm máu, trong lòng có cảm giác không nói ra lời.
Bọn họ không nghĩ tới Giang Thần vẫn còn sống, mà còn giết cho Lôi tộc không còn manh giáp.
Giang Thần nói:
– Chỉ có ở trước mặt sinh tử thì ta mới có thể làm tăng thực lực của mình lên, các ngươi mang nàng trở về đi.
Nếu như lúc bình thường hắn nói lời này thì Phong Vân nhị vệ sẽ không nghe. Chỉ có điều vừa nãy là bọn họ thất trách, Giang Thần lại có biểu hiện xuất sắc như vậy, trong khoảng thời gian ngắn bọn họ không biết nên nói cái gì.
– Thần thiếu gia…
Vân hộ vệ cho rằng Giang Thần đang trách tội bọn họ.
Lời còn chưa nói hết thì Phong hộ vệ đã lắc đầu với hắn.
Chợt, Giang Thần gật đầu một cái với thiếu nữ, lại xoay người rời đi.
Mãi đến khi Giang Thần đi xa, Vân hộ vệ vội vàng la lên:
– Ngươi làm gì? Ngươi thực sự dám để cho Thần thiếu gia đi một mình hay sao?
– Thần thiếu gia muốn rèn luyện ở trước mặt sinh tử. Nếu như chúng ta đi theo sẽ quấy rầy đến hắn, nếu như không đi theo thì lại xảy ra chuyện. Cho nên chúng ta cứ âm thầm theo dõi, không cho hắn biết, không phải sẽ vẹn toàn đôi bên cả hay sao?
– Đúng vậy!
Ánh mắt của Vân hộ vệ sáng lên, bỗng nhiên chỉ vào thiếu nữ, có chút khó khăn nói:
– Thế nhưng nàng thì làm sao bây giờ?
– Ngươi đưa nàng trở lại trước đi, ta sẽ để lại ký hiệu cho ngươi ở ven đường.
– Được.
Vân hộ vệ không có ý kiến, lập tức mang theo thiếu nữ rời đi.