Đọc truyện Thần Võ Chiến Vương – Chương 14: Tụ Khí Đan Thần Phẩm
Chỉ có điều, bất kể là Tào Trình Hoa hay là Tô Thiến đều không nghĩ tới Giang Thần đã đi tới Bạch Thủy thành.
Tới gần cuối năm, lại có tuyết rơi cho nên trên đường phố căn bản không nhìn thấy được một bóng người.
Lúc này lại có một đội ngũ từ bên trong tuyết đi tới, tiếng vó ngựa đạp lên mặt đất đã kết băng, băng bắn ra tung toé.
Trong cửa sổ của cửa hàng hai bên đường xuất hiện từng đôi mắt hiếu kỳ, muốn nhìn một chút xem ai có thể di chuyển được trong thời tiết như vậy.
Sau đó bọn họ nhìn thấy đám Hỏa long mã cùng một màu.
Ở trong mùa đông giá lạnh này, Hỏa long mã lại giống như tráng hán cởi y phục, vô cùng kiêu ngạo cất bước ở trong trời đất, trên người tản mát ra sóng nhiệt hòa tan tuyết đọng.
Đương nhiên người ngồi ở trên ngựa cũng rất là ấm áp.
– Thế lực trong Thập vạn đại sơn có thể có được đoàn ngựa thồ như vậy cũng không nhiều nha? Sẽ là thế lực nhà nào chứ?
Đám người của Bạch Thủy thành rất tò mò, chỉ có điều trên mình đoàn ngựa thồ này không có để lộ ra phận, bởi vì đồ vật đặc thù chứng minh cho thân phận đều bị bọn họ cất đi.
Mỗi người đều che kín, trên đầu mang theo mũ rộng vành, không thấy rõ mặt mũi.
– Thiếu chủ, việc nhỏ như bán ra linh đan cứ giao cho ta là được, người hà tất phải tự mình tới một chuyến cơ chứ.
Tới bây giờ Phạm Đồ đã phục Giang Thần sát đất, dường như thiếu gia nhà mình không gì là không làm được, thậm chí ngay cả luyện đan cũng biết. Có thể dễ dàng biến tất cả dược liệu thành linh đan.
Bất kể là sản lượng hay là phẩm chất đều mạnh hơn nhiều so với tên Linh đan sư tên là Tiêu Hải kia.
– Lần này ta đến không chỉ mỗi bán linh đan ra mà còn muốn thu mua tài liệu, chuẩn bị luyện chế một viên linh đan khác a.
Giang Thần nói.
Hắn có thể nói dược liệu cho Phạm Đồ biết, rồi để đối phương mang về.
Chỉ có điều hắn không yên lòng, dù sao cũng là hai thế giới khác nhau. Vạn nhất cách gọi dược liệu ở Cửu Thiên đại lục không giống, mang về sai, như vậy một lần đi đi về về cũng đã tới tết. Lúc đó không đạt đến Tụ nguyên cảnh, hắn thực sự bất an.
– Được rồi.
Phạm Đồ không nhiều lời mà dẫn Giang Thần đi tới một con phố khác trong Bạch Thủy thành.
– Đây là Thiên hành thương hội, chúng ta thường xuyên giao dịch với lão bản nơi này, rất quen thuộc.
Phạm Đồ nói rồi xuống ngựa, đi tới cửa hàng hoa lệ nhất, nơi đó là một trong số ít những cửa hàng còn mở cửa trong thời tiết này.
– Gọi lão bản của các ngươi ra đây, ta có chuyện làm ăn muốn nói.
– Hóa ra là Phạm gia, thực sự là ngại quá, lão bản không có mặt ở đây, ta cũng có thể đứng ra nói chuyện.
Một tên quản sự cười đùa nói, không coi Phạm Đồ ra gì.
Phạm Đồ thật sự cho rằng lão bản không có mặt, thế nhưng hắn lại không biết quản sự kia đã nghe nói tình huống hiện tại của Đông viện, cho nên sẽ không giống như trước đây, coi trọng Đông viện của Giang phủ nữa.
– Chúng ta muốn nói chuyện làm ăn liên quan tới linh đan, nếu như xảy ra sai sót, ngươi chịu nổi trách nhiệm sao? Nếu như không được, đến lúc đó ngươi lại chạy đi chạy lại xin chỉ thị của hắn thì sao? Ta không có thời gian nói chuyện với ngươi, mau gọi lão bản tới cho ta.
Giang Thần nói.
Quản sự không mò ra hư thực trong lời này của Giang Thần, chỉ là hắn nghĩ lạc đà gầy chết còn béo hơn so với ngựa lớn, cho nên hắn không dám đắc tội, cười bồi một tiếng rồi mới chạy đi.
– Không nghĩ tới đám người này lại thực tế như vậy.
Phạm Đồ nhìn phương hướng hắn chạy đi là vào trong thương hội, hắn nhất thời phản ứng lại, bất mãn mắng to một tiếng.
Giang Thần nhẹ nhàng nở nụ cười, thế giới này chính là như vậy, không có thực lực thì dù là ai cũng sẽ khinh thường ngươi.
Cũng còn may lần này hắn có chuẩn bị mà đến.
Trước đây, Đông viện thường xuyên giao dịch cùng thương hội, chuyện giao dịch linh đan cũng không có gì là mới mẻ cả.
Thế nhưng lần này thì lại không giống, tất cả Tụ khí đan là do Giang Thần tự mình luyện chế.
Vì lẽ đó cấp bậc của Tụ khí đan là: Thần phẩm!
Giá trị của một viên gấp mấy chục lần Tụ khí đan phổ thông.
Cuộc trao đổi này đúng như hắn nói vậy, rất lớn.
Cũng không lâu lắm thì vị quản sự kia lại xuất hiện ở bên trong tầm mắt của mọi người. Theo bên người hắn là một nữ tử xinh đẹp, tuổi tròn đôi mươi, trên người mặc áo bào màu hạt lựu, quý khí bức người.
Mái tóc đen nhánh ở trên trán tạo thành hình dáng như lá liễu, dưới chân mày dài, nhỏ như lá liễu là hai con mắt linh động.
Giang Thần và Phạm Đồ có chút không rõ, đương nhiên nữ nhân này không phải hội trưởng Thiên hành thương hội a.
– Vị này chính là thiên kim của hội trưởng, Từ Dung tiểu thư.
Quản sự nói.
Từ Dung không cho Giang Thần cơ hội nghi ngờ mà gọn gàng dứt khoát nói:
– Mặc kệ là chuyện làm ăn ra sao thì ta cũng có thể nói chuyện được.
Người của Giang phủ cảm thấy khó chịu, chỉ có điều thương hội đã nói rõ thái độ, cho nên bọn họ cũng không tiện nói gì.
Kế đó, mọi người được dẫn vào trong một căn phòng.
Thái độ của Từ Dung rất lạnh lẽo, hoàn toàn không có dáng vẻ chiêu đãi khách mời, sau khi ngồi xuống nàng lập tức nói:
– Nói đi, các ngươi muốn nói chuyện làm ăn gì vậy?
– Linh đan.
– Mấy phẩm?
Từ Dung hỏi, hầu như không có khoảng cách giữa các câu hỏi.
– Nhất phẩm.
– Bao nhiêu?
– Ba trăm viên.
Nghe vậy, lông mày của Từ Dung hơi hướng lên, hai tay ôm ở trước ngực, sau đó ngửa mặt lên cười nói:
– Chuyện làm ăn lần này hơi lớn, Lưu quản sự có thể nói chuyện cùng các ngươi.
Nói xong, nàng đứng dậy muốn rời đi.
Tuy rằng nàng ta không có nói năng lỗ mãng, thế nhưng vẻ mặt khi nói và ngữ khí trêu tức đã khiến cho Phạm Đồ khá là khó chịu.
– Trước đây khi ta tới thương hội, thái độ của các ngươi không phải là như vậy!
Phạm Đồ cảm thấy mình đã nhịn đủ, thế nhưng không nghĩ tới Thiên hành thương hội lại được voi đòi tiên như vậy.
– Đó là trước đây.
Từ Dung đang muốn rời khỏi xoay người nhìn về phía Phạm Đồ, lập tức ánh mắt lại rơi vào trên người Giang Thần rồi nói:
– Nói thật cho các ngươi biết, chuyện làm ăn của Đông viện vẫn không lớn, phụ thân ta tôn kính Phong Lý Kiếm cho nên mới đối xử với các ngươi là quý khách, còn hiện giờ…
Nàng còn chưa nói hết lời thì đã nở nụ cười rất là ý vị.
– Đã như vậy, cứ như vậy đi, ta nghĩ Bạch Thủy thành cũng không chỉ có thương hội của nhà các ngươi.
Giang Thần vẫn không lên tiếng lập tức đứng dậy.
– Xin cứ tự nhiên.
Từ Dung vẫn cười như cũ.
Mọi người ngay cả ghế còn ngồi chưa nóng thì đã rời khỏi Thiên hành thương hội, trong lòng kìm nén lửa giận, sắc mặt không tốt một chút nào.
Từ Dung đi cùng bọn họ đến cửa, lại nói:
– Ta phải nói rõ trước, coi như các thương hội khác tiếp thu vụ giao dịch này thì đối với chúng ta cũng không có ảnh hưởng gì cả. Vấn đề là thái độ của các ngươi, cầm lông gà mà lại muốn được đối xử coi như là khách quý.
– Ba trăm viên Tụ khí đan mà đã muốn gặp hội trưởng, còn tưởng rằng Đông viện của các ngươi là Đông viện trước đây nữa hay sao?
Vừa rồi Lưu quản sự bị răn dạy một câu, trong lòng đã khó chịu, cho nên lúc này dựa vào uy phong của tiểu thư bộc phát.
Phạm Đồ tức giận đến mức muốn đi dạy dỗ cho hắn một chút, nhưng lại bị Giang Thần ngăn cản.
– Hy vọng các ngươi sẽ không hối hận.
Giang Thần nở nụ cười thần bí, mang theo người của Đông viện đi tới một thương hội khác trong Bạch Thủy thành, Phi mã thương hội.
Từ Dung và Lưu quản sự nhìn bọn họ đi vào trong đó, từ đầu đến cuối trên mặt đều mang theo vẻ khinh bỉ.
– Hoan nghênh khách nhân quang lâm.
Người tiếp đón Giang Thần của Phi mã thương hội chính là một vị nữ nhân thành thục, hoàn toàn khác biệt với Từ Dung, thành thục như là đào chín mọng, vẻ mặt đẹp đẽ lại trang điểm vừa đúng. Ở trong mùa đông khắc nghiệt này mà nàng vẫn mặc đồ mỏng.
Nàng tự xưng là Khổng quản sự, thái độ rất là tốt.
– Các vị muốn nói chuyện làm ăn gì vậy?
Sau khi khách sáo xong, Khổng quản sự hỏi.
– Tụ khí đan.
Giang Thần nói.
– Bao nhiêu viên.
– Ba trăm viên.
Khổng quản sự mặt không đổi sắc, vẫn là nụ cười nghề nghiệp như cũ, nàng nói:
– Xin hỏi là cấp bậc gì vậy?
Nếu như Từ Dung cũng hỏi một câu như vậy thì tình huống sẽ không giống như bây giờ.
– Thần phẩm.
Giang Thần nói.
Khổng quản sự sửng sốt một chút, đôi mắt như hai hạt anh đào trợn ngược, làm lộ ra tròng mắt trắng dã.
– Ngươi là nói thần phẩm? Là ý nói trong số lượng Tụ khí đan này có thần phẩm sao?
Nàng không dám xác định mà hỏi.
– Không phải, tất cả Tụ khí đan, toàn bộ đều là thần phẩm.
– Có thật không?
Khổng quản sự lập tức đứng dậy, vẻ tao nhã trên người vào lúc này đã biến mất không còn sót lại một chút gì, kích động tới mức khom người, nàng hỏi:
– Các hạ chắc chắn chứ?