Thần Võ Chiến Vương

Chương 1: Thập Vạn Đại Sơn


Đọc truyện Thần Võ Chiến Vương – Chương 1: Thập Vạn Đại Sơn

– Tiểu Nặc, thì ra ngươi vẫn luôn gạt ta! Ngươi thật là ác độc a!

Giang Thần rống to, từ trong ác mộng tỉnh lại, lồng ngực theo hít thở mà liên tục phập phồng, trên đầu đầy mồ hôi.

Hắn nhìn về tứ phía xung quanh, ngoài ý muốn phát hiện ra mình đang nằm ở trong một gian phòng xa lạ, chuyện này làm cho hắn nghi hoặc không rõ. Đột nhiên hắn nhớ tới cái gì đó, trên mặt hiện lên vẻ khiếp sợ.

– Ta không chết? Không thể nàoa, ta bị Vô Lượng Xích đâm thủng trái tim, cho dù là Đại la kim tiên cũng không cứu được ta!

Chợt, trong đầu hắn có vô số hình ảnh như thủy triều hiện ra, có quen thuộc, cũng có xa lạ.

Đợi đến lúc cuối cùng, vẻ mặt hắn trở nên không biết nên nói cái gì cho phải.

– Cửu Thiên đại lục? Đây không phải là thế giới vị diện ở tít ngoài rìa Thánh Vực hay sao? Ta lại sống lại ở trên thân một người thiếu niên mười sáu tuổi sao?

Giang Thần dùng sức nhéo cánh tay mình, cảm giác đau đớn đã nói cho hắn tất cả những chuyện này không phải là giấc mơ.

– Năm trăm năm sau?

Thứ khiến cho hắn chân chính giật mình chính là điểm ấy, bất kể là cách Thánh Vực bao xa, chung quy vẫn có thể tìm được biện pháp để trở về. Thế nhưng năm tháng vô tình, năm trăm năm có thể xảy ra rất nhiều chuyện.

Nhớ tới tình cảnh bây giờ của mình, vẻ phẫn nộ một lần nữa xuất hiện trên khuôn mặt của hắn.

Hắn sinh ra ở trong Lăng Vân Điện, một trong ba thế lực lớn của Thánh Vực, điện chủ là phụ thân của hắn, cũng là một trong tứ thánh của Thiên Vực.

Rồng sinh rồng, phượng sinh phượng.

Theo lý mà nói, Giang Thần cũng sẽ bất phàm, trở thành cường giả tuyệt thế. Thế nhưng vận mệnh trêu ngươi, hắn có thân thể tuyệt mạch, trời sinh không thể tu hành.

Phụ thân tìm các kỳ nhân dị sĩ khắp cả Thánh Vực cũng không có cách nào thay đổi được điểm ấy.

Chuyện này cũng có nghĩa là nhi tử của Thánh chủ là rác rưởơi, không thể trở nên mạnh mẽ được.

Cũng còn may, Lăng Vân Điện là một nơi lòng người ấm áp, các sư huynh sư tỷ rất là chăm sóc hắn, phụ thân mẫu đối với hắn cũng thương yêu rất nhiều, chỉ lo hắn phải chịu oan ức.

Mặc dù Giang Thần không có cách nào tu luyện, nhưng không có tự giận mình mà đặt tinh lực đặt ở trên những phương diện khác.

Lăng Vân Điện thân là thế lực lớn hàng đầu Thánh Vực, bên trong lầu các có vô số tàng thư đếm mãi không hết, phong phú và toàn diện. Có rất nhiều thư tịch, chỉ cần ném ra bên ngoài cũng đủ để gây ra một trận gió tanh mưa máu.

Thân là nhi tử của điện chủ, hắn có thể tùy ý lật xem.

Không thể tu luyện, thế nhưng biểu hiện của hắn ở những phương diện này lại có thiên phú hơn người. Khi mới hai mươi tuổi, trình độ của hắn về đan dược, trận pháp, khí văn, ngự thú không thua gì những đại năng của Thánh Vực.

Giang Thần từng luận đan dược ba ngày ba đêm cùng Dược Thánh ở Thiên Sơn, sau đó Dược Thánh luôn cao ngạo cũng phải nói ra bốn chữ:

– Hậu sinh khả úy!

Từ đó làm cho Thiên Vực chấn kinh, sau đó không lâu, hắn phá giải Âm dương Lục Hợp trận do nhân vật huyền thoại Huyền Hậu để lại, trợ giúp Lăng Vân Điện thu được vô số chí bảo ởpử bên trong di tích.

Mọi người cũng dần dần quên đi việc Giang Thần không thể tu luyện, gọi hắn là đệ nhất công tử của Thiên Vực, dùng danh hiệu này để tán dương tài hoa của hắn.


Cuối cùng, Giang Thần lại bắt đầu nghiên cứu y đạo.

Không ai biết y thuật của hắn đạt đến cảnh giới ra sao, chỉ biết bất kể là bệnh tíình vướng tay chân tới cỡ nào, chỉ cần hắn chịu ra tay, cho dù là Diêm Vương đến cũng khó cướp người ra từ tay hắn.

Năm hắn hai mươi lăm tuổi, năm ấy Giang Thần kết bạn với Tiểu Nặc, nàng là Thánh nữ của Thần Long Hội, sư phụ là một trong tứ thánh.

Nàng có khuôn mặt rất đẹp được xưng là đệ nhất mỹ nhân Thiên Vực, con đường tu hành của nàng rất bất phàm, tất cả thanh niên tuấn kiệt trong Thiên Vực phải đều hít khói.

Đương nhiên, Tiểu Nặc cũng có vô số người theo đuổi.

Nhưng Tiểu Nặc yêu Giang Thần, không tính đến việc hắn không thể tu hành, mà lại thưởng thức sự sáng suốt của hắn.

Rất nhanh Giang Thần đã bị nữ nhân không thể chê trách gì này hấp dẫn, chuyện kế tiếp cũng là thuận lý thành chương, tin tức hai người thành hôn đã dẫn tới náo động không nhỏ ở trong Thiên Vực.

Ngày đại hôn, Giang Thần mang theo một trái tim tràn ngập tình cảm chân thành đi vào trong phòng tân hôn, lại nhìn đang tân nương đang ngồi ở trên giường.

Hắn đi từng bước một lên phía trước, kích động đưa tay vén tấm lụa đỏ này lên.

Chỉ là, hắn ngàn vạn lần không nghĩ tới, thứ hắn nhìn thấy chính là một khuôn mặt lạnh lùng, cùng với ánh sáng lạnh lẽo của thần binh lợi khí!

– Tại sao vậy? Tiểu Nặc! Tại sao nàng phải làm như vậy!

Lúc này, Giang Thần cố gắng xóa bỏ ký ức không thuộc về mình ở trong đầu, muốn lấy được tin tức có quan hệ tới Thánh Vực.

Thế nhưng từ Cửu Thiên đại lục đến Thánh Vực quá xa, đường nối giữa hai nơi cũng không vững chắc.

Hắn kinh ngạc phát hiện ra, người sinh sống ở thế giới này, không ngờ lại không biết sự tồn tại của Thánh Vực và thế giới vị diện.

Đương nhiên, đối với tình huống của Thánh Vực năm trăm năm sau hắn cũng không biết gì cả.

Giang Thần không biết phụ mẫu hiện tại như thế nào, không biết sau khi Tiểu Nặc giết chết mình sẽ có kết cục ra sao. Ở Lăng Vân Điện, nàng tuyệt đối không thể chạy trốn ra ngoài được.

Chỉ có điều, Tiểu Nặc hao tổn tâm cơ đến ám sát hắn như vậy, nhất định sau lưng sẽ có nguyên nhân không thể cho ai biết.

Hắn nghĩ tới Bạch Hiên sư huynh yêu rượu như mạng, nhớ tới việc Bạch Hiên sư huynh thầm mến Vũ Tình sư tỷ nhưng lại không dám nói, còn có hai vị sư huynh Tích Tân và Nhất Hành có cả thiên hạ.

– Nếu như không có gì bất ngờ, tuổi thọ của bọn họ đủ để sống đến hiện tại, ngàn vạn lần, tuyệt đối không thể có chuyện ngoài ý muốn a!

Cái gì cũng không làm được, cho nên Giang Thần chỉ có thể lặng lẽ chờ đợi ở trong lòng mà thôi.

– Không đạt tới Thông thiên cảnh căn bản không có cách nào chịu được lực lượng xé rách của con đường nối vị diện. Chẳng lẽ cả đời ta cũng không thể quay về hay sao? Chậm Khoan đã, hiện tại ta đã không còn là thân thể tuyệt mạch, ta có thể tu luyện ađược rồi!

Hắn tá thi hoàn hồn mà sống, thân thể đã không còn là thân thể tuyệt mạch nữa. Cho dù vô cùng suy yếu, thế nhưng lại nắm giữ thứ mà hắn đã từng luôn mơ ước.

– Dùng Với năng lực của ta, không khó để đạt đến Thông thiên cảnh!

Giang Thần quyết định, sau khi tu luyện tới Thông thiên cảnh sẽ trở lại Thánh Vực năm trăm năm sau!


Tiếng bước chân đột nhiên vang lên từ ngoài cửa, kéo suy nghĩ của Giang Thần trở lại, hắn bắt đầu chăm chú quan sát căn phòng này.

Mùi gỗ thơm nhàn nhạt ở chung quanh, cửa sổ có rãnh sâu, khắc hoa. Từng tia nắng mặt trời thông qua những cái lỗ chiếu rọi, dưới thân thể hắn là một cái giường lớn mềm mại, trên giường đều là tơ lụa. thượng hạng

Cửa bị đẩy ra từ bên ngoài, một nha hoàn trên người mặc y phục màu xanh trắng xinh đẹp, chừng mười bốn, mười lăm tuổi, xinh xắn lanh lợi đi vào.

– Thiếu gia, người đã tỉnh rồi! Quá tốt rồi!

Nàng đang đi tới thì nhìn thấy Giang Thần đang ngồi ở trên giường, đôi mắt hạnh trợn lớn, miệng hoan hô một tiếng, nhanh chóng chạy đi.

Giang Thần biết rõ nàng đi thông báo cho phu nhân, cũng là mẫu thân của bộ thân thể này.

Bộ thân thể mà hắn đang trú ngụ hiện tại gọi là Ninh Thần, là thiếu gia Ninh phủ, là một thế lực gia tộc khổng lồ, khống chế Nam phong lĩnh trong Thập vạn đại sơn, hùng cứ một phương.

Đồn rằng trước đây rất lâu thế giới vốn hoàn chỉnh. Chỉ là, sau đó xảy ra một vụ nổ lớn, Đại thế giới biến thành từng mảnh vỡ, hình thành từng thế giới vị diện khác nhau.

Thiên Vực là mảnh đầy đủ nhất bên trong tất cả mảnh vỡ, cũng là bao la nhất, là trung tâm của các thế giới vị diện khác.

Cửu Thiên đại lục là một trong các thế giới vị diện tầm thường nhất.

Đại lục chia làm rất nhiều vực, Thập vạn đại sơn vị trí hiện tại của Giang Thần là một góc nhỏ của Hỏa vực, Nam phong lĩnh lại là một góc của Thập vạn đại sơn.

Ninh phủ đặt ở trên mặt bàn Hỏa vực không đáng để nhắc tới. Thế nhưng ở trong Thập vạn đại sơn, lại có lực lượng to lớn không thể coi thường.

Phụ thân Ninh Thanh Vũ của Ninh Thần này là sự kiêu ngạo của Nam phong lĩnh, thiên phú dị bẩm, học gì cũng nhanh. Chỉ mới hai mươi tuổi đã đạt đến Thần du cảnh, dựa vào kiếm pháp xuất thần nhập hóa khiến cho tiếng tăm truyền ra Thập vạn đại sơn.

Sau đó, Ninh Thanh Vũ bái đại năng Hỏa vực là Thiên Phong đạo nhân làm sư phụ. Nhận được chân truyền, trở thành cường giả đứng đầu trong năm mươi người thuộc Thanh vân bảng trong Hỏa vực.

Chỉ có điều, sau khi trở thành nhân vật nổi tiếng hắn cũng không làm ra chuyện gì chói mắt nữa.

Bởi vì Ninh Thanh Vũ quen mẫu thân của Ninh Thần, trở về Ninh phủ xây dựng lên một gia đình ấm áp.

Nhoáng cái, mười mấy năm qua đi, Ninh Thần được sinh ra, cũng có biểu hiện ra thiên phú hơn người như phụ thân hắn, thậm chí có thể dự đoán được thành tựu tương lai còn lớn hơn phụ thân hắn.

Vào năm mười sáu tuổi, Ninh Thần nghênh đón nghi thức khai mạch.

Kinh mạch là căn bản của một người.

Bất kể là thu nạp linh khí thiên địa tiến vào thân thể, hay là thi triển lực lượng của bản thân đều không thể thoát khỏi kinh mạch.

Cái gọi là nghi thức khai mạch, đó là triệt để bức tiềm năng của kinh mạch ra.

Khi còn ở Thiên Vực, khi còn bé Giang Thần cũng rất ưu tú, mãi đến tận sau khi khai mạch mới bị phát hiện ra là thân thể tuyệt mạch, nhất định không có cách nào tiến thêm một bước nữa trên con đường tu hành.


Nói đi cũng phải nói lại, Ninh Thanh Vũ cũng đã đặc biệt dẫn nhi tử của mình chạy đến Hắc Long thành ngoài Thập vạn đại sơn để tiến hành nghi thức khai mạch.

Nơi đó là bản tông của Ninh thị.

Nhất mạch Ninh phủ Nam phong lĩnh là từ Hắc Long thành phân ra, Hắc Long thành là tộc địa của bọn họ, vì biểu hiện sự tôn kính cho nên mỗi một đời, người thừa kế của Ninh phủ đều phải đi tới đó để tiến hành nghi thức khai mạch.

Trải qua khai mạch, kiểm tra ra Ninh Thần nắm giữ Thần mạch độc nhất vô nhị!

Đó là kinh mạch so với phụ thân hắn còn ưu tú hơn gấp trăm lần.

Nhưng mà, tai họa cũng bắt đầu từ đó trở đi.

Đại phu nhân bản tông Ninh thị đố kỵ tới đỏ mắt, bởi vì nhi tử Ninh Hạo Thiên của nàng và Ninh Thần đồng thời tiến hành nghi thức khai mạch, kết quả nhi tử của nàng chỉ có được kinh mạch không ưu tú hơn được bao nhiêu so với người bình thường.

Buổi tối hôm đó, thừa dịp Ninh Thanh Vũ và người khác uống rượu chúc mừng say mèm, Đại phu nhân lén lút lừa gạt Ninh Thần tới tay, cướp đoạt Thần mạch trên người hắn. Sau đó cấy ghép lên trên người nhi tử của mình.

Chuyện sau đó, Giang Thần không biết.

Bởi vì ký ức đến chỗ này trở nên rất mơ hồ, sau khi Ninh Thần bị cướp đoạt Thần mạch trở nên suy yếu quá mức, vẫn hôn mê bất tỉnh. Cuối cùng không chịu đựng được, cho nên bị Giang Thần tiếp quản thân thể.

Khi Giang Thần tỉnh lại thì đã nằm ở trong phòng của Ninh Thần trước đây, điều này đã nói rõ hắn đã từ Hắc Long thành trở về.

Lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân vội vã.

– Thần nhi!

Người còn chưa có tới thì giọng nói quan tâm đã truyền tới trước tiên.

Sau đó, Giang Thần nhìn thấy một vị phụ nhân mỹ lệ, dáng vẻ xinh đẹp, uyển chuyển, trên người mặc bộ y phục màu đỏ hạt lựu.

Nhìn thấy khuôn mặt này, tâm tình Giang Thần không bị khống chế mà đột nhiên nói:

– Mẫu thân, hiện giờ phụ thân thế nào rồi?

Lời này hầu như là bật thốt lên, Giang Thần nói xong mới sửng sốt.

– Ta tiếp quản bộ thân thể này và ký ức của hắn, cho nên nói theo một ý nghĩa nào đó, ta đã là Ninh Thần.

Không có xoắn xuýt bao lâu, rất nhanh Giang Thần đã cảm thấy thoải mái, lại mang theo vài phần bất đắc dĩ.

Nghe thấy hắn nói vậy, mi mắt phụ nhân sụp xuống, lông mày nhíu lại, làm toát lên vẻ thương tâm và khổ sở không nói ra được.

Sau đó nha hoàn đi vào cùng nàng dùng giọng căm phẫn để nói.

Ngày thứ hai sau khi Ninh Thần bị dịch chuyển Thần mạch, sau khi Ninh Thanh Vũ tỉnh rượu nhìn thấy nhi tử nằm ở trên giường hôn mê bất tỉnh, hắn áy náy giận dữ, cho nên muốn đi lấy lại công đạo.

Thân là cường giả Thanh vân bảng, mặc dù nói ở bên cạnh thê tử và hài tử hơn mười năm, thế nhưng thực lực không chỉ nhữngkhông bị thụt lùi có, trái lại còn càng mạnh hơn.

Thân mặc bạch y tay cầm trường kiếm quấy cho Hắc Long thành long trời lở đất, cường giả khắp nơi và trưởng lão bản tông Ninh thị ra mặt, tất cả đều không thể ngăn cản được phong mang của Ninh Thanh Vũ.

Ngày ấy, bản tông Ninh thị tử thương vô số.

Mãi đến khi kinh động người của Đại Hạ vương triều, lúc này song phương mới ngừng tay.

Ninh Thanh Vũ cố ý muốn Đại phu nhân giao nhi tử của nàng ta ra.


Không nghĩ tới bản tông Ninh thị lấy lý do đối phương có lấy lại Thần mạch thì cũng không có cách nào cấy ghép, ngươi phá huỷ Ninh Hạo Thiên, như vậy sẽ uổng phí Thần mạch độc nhất vô nhị, cho nên chỉ chịu lấy tiền tài bù đắp.

Đại Hạ vương triều cũng đứng ở bên Hắc Long thành, nguyên nhân là do Ninh Hạo Thiên và công chúa vương triều có hôn ước, đương nhiên vương triều rất hi vọng Thần mạch ở lại trên người Ninh Hạo Thiên.

Ninh Thanh Vũ không chịu chịu thiệt, thà làm ngọc vỡ chứ không làm ngói lành, thề muốn vì nhi tử của mình mà lấy lại công đạo.

Kết quả Đại Hạ vương triều đến đây đề nghị hòa cũng gia nhập chiến đấu, Thần Long đại tướng quân Tiết Kính Thiên và cường giả bản tông Ninh thị liên thủ.

Cuối cùng Ninh Thanh Vũ không chống đỡ nổi, bị Ninh thị dùng trận pháp trấn áp.

– Lão gia bị tội bất kính, hiện tại bị Ninh thị nhốt ở dưới Hắc Long uyên.

Nha hoàn nói tới chỗ này, phụ nhân cúi đầu không ngừng khóc lóc.

Không cần nghĩ, nhất định Hắc Long uyên là nơi cực kỳ hung hiểm.

– Khinh người quá đáng! Quả thực là khinh người quá đáng!

Sau khi nghe xong, Giang Thần tức giận không ngớt, có chút lo lắng nói:

– Tại sao người không tìm Thiên Phong đạo nhân giữ gìn lẽ phải cơ chứ?

Vừa nãy khi cướp đoạt ký ức, hắn biết phụ thân còn có một vị sư phụ rất ghê gớm.

Cao Nguyệt lắc đầu một cái với nhi tử, vẻ mặt rất bất đắc dĩ.

Thì ra Thiên Phong đạo nhân đang giết địch ở chiến trường Thiên Vực, đối với chuyện xảy ở trong Cửu Thiên đại lục ra không biết gì cả.

Ninh phủ căn bản không liên lạc được với hắn.

Nếu không phải Hắc Long thành kiêng kỵ Thiên Phong đạo nhân thì sẽ không chỉ là giam giữ Ninh Thanh Vũ đơn giản như vậy.

– Thần nhi, con cảm thấy thế nào? Thân thể có chỗ nào khó chịu hay không?

Cao Nguyệt lau khô nước mắt, vừa nói, một vừamặt  nắm lấy tay của Giang Thần, chạm vào cổ tay của hắn rồi dò xét.

Một lát sau, dường như nàng phải chịu thống khổ vô hình, cho nên mới bi phẫn không nói gì.

Không cần hỏi Giang Thần cũng biết, bởi Thần mạch bị tước đoạt, kinh mạch không trọn vẹn yếu đuối không thể tả, so với người bình thường còn không bằng, cảnh giới cũng bị giảm mạnh.

Chỉ có điều đối với hắn, những chuyện này đều không phải là vấn đề, trước đây thậm chí hắn còn là thân thể tuyệt mạch akìa.

Lúc này, từ bên ngoài phòng truyền đến tiếng ồn ào.

– Tuyết nhi, đi xem xem đã xảy ra chuyện gì, Thần nhi cần phải tĩnh dưỡng!

Hai hàng lông mày của Cao Nguyệt nhướng lên, trong ánh mắt để lộ ra mấy phần lạnh lùng và nghiêm nghị.

Tuyết nhi gật gù, đi ra ngoài, không lâu sau nàng lại kinh hãi biến sắc trở về.

– Phu nhân, không được rồi, người Tây viện xông tới!

– Tây viện?

Cao Nguyệt rất bất ngờ, không hiểu lúc này Tây viện tới đây để làm gì.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.