Thần Vô Chi Tế

Chương 55: Trăng vẫn chưa tàn


Đọc truyện Thần Vô Chi Tế – Chương 55: Trăng vẫn chưa tàn

Edit: bé Na

Thành viên của tổ hậu viên Phó hội ai cũng không có tâm tình đi ngủ, liền mắt lớn trừng mắt nhỏ, ngồi cho đến lúc trời sáng.

Chuyện của Linh Linh đại khái cũng làm cho tâm tình của mọi người trở nên phức tạp, mà người tâm tình không phức tạp cũng cam nguyện cùng tự kỉ với đám phức tạp còn lại. Dù sao trong nhóm cũng có hai người khi đó tham gia hoạt động luận võ chọn rể, cũng từng toàn tâm tín nhiệm cô ấy.

“Ai……”

Bây giờ đã là mười hai giờ trưa, Cá Chết vừa lạnh vừa buồn ngủ không chống đỡ được phát ra một tiếng thở dài.

“Tôi lớn tuổi rồi, không thể cùng mấy người trẻ tuổi các cậu so sánh…… Cho nên Tiểu Mộc Mộc à, nếu trong lòng cậu khó chịu, ngày mai tôi có thể cho cậu mượn bả vai khóc, hôm nay cậu đi nghỉ đi……”

“Hả?” Đu Đủ hoàn toàn không hiểu được,“Cá Chết cậu đang nói gì vậy?”

“Tôi nói cậu cho dù có đau khổ tới đâu, hôm nay mấy loại cảm xúc chết tiệt của cậu cũng nên tạm dừng đi……” Cá Chết đau đầu nói,“Tôi muốn đi ngủ.”

“Ai thống khổ? Ai không cho cậu đi ngủ?”

Đu Đủ không đầu không đuôi hỏi một câu, làm Cá Chết phải dừng hình.

“Đương nhiên là cậu nha.”

“Tớ…… Tớ làm gì mà phải đau khổ!” Đu Đủ đập bàn,“Phản đồ bị đá ra ngoài tớ cao hứng còn không kịp! Sao lại phải đau khổ?”

Cá Chết cùng mấy người bên cạnh thế mới biết thì ra bọn họ hoàn toàn đã hiểu sai ý của Đu Đủ, người nào đó căn bản trong não không hề có nếp  nhăn……

“Vậy cậu cả đêm không nói câu nào ngồi ở đây buồn rầu cái gì hả!?” Mèo Lười tỏ vẻ phẫn nộ nói.“Cớ sao lại làm ra cái vẻ mặt không có tinh thần như thế!”

“Tớ làm sao phải ra vẻ!” Đu Đủ lập tức kháng nghị,“Tớ nghĩ anh Khả Nhạc trong lòng rất khó chịu cho nên muốn ngồi lại với anh ấy thôi!”

“……”

“…… Thì ra là thế.” Đúng là một sự hiểu lầm thật đẹp……

Khả Nhạc bỗng nhiên biến thành cái đích cho mọi người chỉ trích, dở khóc dở cười:“Tôi thì khó chịu cái gì? Đứa nhỏ kia nhận sự trừng phạt, đối với cô bé sau này cũng là chuyện tốt, tôi vì cái gì phải khó chịu?”

“Thế chúng ta còn ngồi ở đây làm gì……?”

“Còn ngồi nghiêm chỉnh qua một đêm đến tận giữa trưa ngày hôm sau……”

“Hx……”

“Mọi người biết chưa, Linh Linh xóa nhân vật rồi.” Ly Ca vẫn ngồi trầm mặc, giờ mới mở miệng nói.

“A a?” Mọi người kinh ngạc.

“Cô ấy mới vừa lập topic ở diễn đàn thảo luận, mọi người lên xem đi.”

Mở ra diễn đàn thảo luận, liếc mắt một cái liền thấy một topic vừa mở ra đã tạo lên hiệu quả chấn động. Nội dung của topic rất dài, nhìn ra được Linh Linh đến giờ vẫn chưa đi ngủ, mà dành thời gian viết mấy dòng này.

Trong topic của cô có nói hiểu lầm phát sinh giữa Ánh Sáng và đồng minh đều là do cô âm thầm giở trò quỷ, cô còn lên tiếng về những trò đùa giỡn gây ra hậu quả xấu mà cô đã làm lúc trước, bao gồm chuyện năm đó phá hoại danh dự của Bạch Hân, sau đó lại sai sử Thiên Tùng.

Nhưng topic đó từ đầu tới đuôi đều không giải thích vì cái sao cô lại làm như vậy, trong lời nói cũng không có ý giải thích, xem ra chính cô cũng rõ ràng vài câu giải thích cũng không thể cứu vãn được vấn đề, cho nên cuối cùng, cô nói rằng mình đã xóa nhân vật trong trò chơi.

ID làm ra những chuyện khiến người ta khiếp sợ đã biến mất, vĩnh viễn chôn vùi trong lịch sử hệ thống Bi Luyến Hồ.

Người chơi phía dưới thảo luận đủ loại vấn đề, quan điểm không giống nhau. Mèo Lười cũng không có ngồi đọc, chỉ tắt trang diễn đàn rồi hỏi mấy người bạn:

“Cô ấy làm việc này, là vì bản thân cô ấy muốn hay là vì Trục Phong và Ảo Giác?”

“Ai biết được……” Cá Chết lắc đầu,“Nhưng cho dù là lý do gì đi nữa, những chuyện cô ấy làm đều rất quá đáng.”

“Ừ……”

“Ai, tôi già rồi, ý nghĩ của mấy người trẻ tuổi bây giờ thật sự càng ngày càng không thể hiểu được……”

“Mặc kệ có thế nào, bây giờ cô ấy sẽ không gây thêm tai họa cho Ánh Sáng nữa, đây là chuyện đáng phải vui vẻ.” Ly Ca mỉm cười nói.

“Đúng vậy, cảm giác thật thoải mái.”

“Các cậu là một tập thể rất đoàn kết, cho nên ‘người xấu’ gặp được các cậu thì chính là bất hạnh của cô ấy.” Noãn Khí lấy tư cách người ngoài đưa ra bình luận.

“Nhưng sao tên xấu xa nhà anh lại hạnh phúc như vậy?” Tiểu Hàn tức giận hỏi.

“Bởi vì bên cạnh tôi có cậu nha, bà xã.”

“Cút!”


“Lại nói tiếp, tôi cũng sắp thật sự phải ‘cút’ rồi……” Noãn Khí đã sớm quen với tính tình của Tiểu Hàn, cũng không để ý, chỉ mỉm cười.

“A? Anh Noãn Khí phải đi rồi sao?” Đu Đủ thân thiết hỏi.

“Thời gian ở bên này cũng quá dài rồi, tôi phải trở về xem mấy đứa bên kia, nếu không trở về Ngày Đêm bên kia sẽ làm ồn ào tới tận trời.” Noãn Khí giải thích,“Nhân vật vẫn mượn của Bạch Hân cũng nên trả lại cho cậu ta.”

“Tạm biệt, không tiễn.”

“Tiểu Hàn, cậu thật lạnh lùng nha…… Cũng may ông xã của cậu độ lượng, sẽ không so đo với cậu.”

“Cút!”

Người này cuối cùng cũng phải đi rồi.

Cuối cùng cũng phải đi.

Tiểu Hàn cố gắng áp chế cảm giác vừa nảy sinh trong lòng, những cảm xúc buồn bã kì lạ, kiệt lực đem chúng chuyển thành cảm giác vui mừng — không nghi ngờ gì, đã thất bại.

Ở chung lâu như vậy, mỗi ngày login vào trò chơi ngẩng đầu thấy anh, cúi đầu cũng thấy anh, mỗi ngày cùng ở sàn PK thi đấu, nói không lưu luyến chút nào thì là gạt người. Cho dù đối phương có là tên chết tiệt……

“Tiểu Hàn, trước khi đi tôi muốn nói cho cậu một bí mật.” Noãn Khí cười vô cùng thân thiết, tự nhiên.

“Có chuyện thì nói mau!”

“Được rồi, thật ra……”

“???”

“Thật ra, tôi là Ultraman.”

“……”

“…… Đùa với cậu thôi.”

“Thân ái, mùa xuân không còn xa nữa rồi.”

“Nhưng vẫn cách tôi rất xa!”

“Được rồi — như vậy mọi người đang ngồi đây, bắt đầu từ ngày mai mỗi lần thành chiến tôi sẽ không tham gia nữa, đương nhiên nếu bên kia có nhiệm vụ gì quan trọng hoặc là thời điểm diễn ra các hoạt động tôi cũng sẽ không đến đây. Nhân vật này sẽ trả lại cho Bạch Hân, tôi đã cùng Thanh lão đại luyện cấp cho nhân vật mới……”

“Dừng dừng……!” Tiểu Hàn lập tức ngắt lời.

“Tiểu Hàn thân ái, cậu có vấn đề gì sao?”

“Ý- anh- là -” Tiểu Hàn gõ từng chữ một, giống như tức giận không thể kìm nén,“Anh ngoại trừ lúc thành chiến và các nhiệm vụ liên quan, thời gian còn lại căn bản vẫn tới Bi Luyến Hồ ăn bám sao!?”

“Ách, thời gian ngủ, ăn cơm, đi học cũng không ở nha.”

“Cút! Thế này mà gọi là tạm biệt cái gì chứ–!!!”

Tiểu Hàn dưới đáy lòng bi thương kêu gào: Jesus! Phật Tổ! Bồ Tát! ai cũng được, xin các ngài đem tên ôn thần này hoàn toàn đuổi đi giùm con!!!

***

Hôm nay là ngày Thanh Dạ xuất viện.

Thạch cao bó bột trên đùi ba tháng nữa mới được gỡ, nhưng các phương diện khác kết quả kiểm tra đã không còn vấn đề gì, có thể về nhà chậm rãi tĩnh dưỡng.

Ở bệnh viện lâu như vậy, thật khó cho anh.

Nằm viện, đối với một kẻ không biết tự kiềm chế không thể nghi ngờ gì, là sự dày vò thống khổ nhất. Tuy rằng cha mẹ vĩ đại của anh rất săn sóc, hôm nay mang tới laptop, ngày mai mang tới tạp chí, tiểu thuyết, ngày kia lại đưa tới máy MP3…… Cuộc sống nằm viện thật rất phong phú.

Chu Luật hoài nghi đứa nhóc học trung học nằm giường bên cạnh đã hâm mộ muốn điên rồi.

“Tôi nói này bệnh nhân Đỗ Vũ Trạch, cậu không còn là trẻ con nữa rồi.”

Mỗi lần Thanh Dạ vì chơi trò chơi mà trì hoãn thay băng, y tá trưởng nghiêm khắc dùng thanh âm cao quãng tám của mình, vừa giáo dục vừa thông suốt như vậy. Thời điểm Chu Luật với thăm bệnh cũng đã nhìn thấy cảnh này một hai lần, cậu chỉ đứng xem, cũng không nói gì, cùng với cô y tá nhỏ bên cạnh, hai người cùng nhau cười khổ.

Trong bệnh viện cũng không phải không có mấy cô y tá thích buôn dưa lê hỏi mối quan hệ giữa hai người họ, Chu Luật và Thanh Dạ cùng thống nhất trả lời là thân thích, về phần có bao nhiêu người tin tưởng, sẽ không phải chuyện hai người họ có thể quản.

Chuyện đau đầu nhất là trong phòng bệnh thường xuyên xuất hiện những đoạn đối thoại như thế này:

“Đỗ Vũ Trạch, anh muốn làm gì?”

“Nhìn là hiểu mà.”

“Tự trọng. Chúng ta bây giờ là thân thích trên danh nghĩa.”


“Anh không quan tâm em là ai.”

…… Thật đau đầu.

Thanh Dạ ngẫu nhiên tùy hứng thật sự là mười đầu trâu đều không kéo về được, cũng may anh nói tới nói lui, đến lúc làm chuyện đó cũng có vẻ giữ chừng mực, nếu không khó có thể tưởng tượng được sẽ bị nhóm y tá chê cười thành bộ dạng gì nữa.

Chu Luật đi lên tầng bảy, đã làm xong xuôi tất cả thủ tục xuất viện.

“Bệnh nhân Đỗ cuối cùng cũng có thể về nhà.”

Bà y tá trưởng thận trọng nhắc tới Thanh Dạ, vẫn là khuôn mặt lạnh như cũ.

“Cậu ta mấy ngày nay đều là cái vẻ không thể đợi được.”

“Thật ngại quá, thời gian này thật phiền đến cô.”

Chu Luật nghĩ, cho dù là ai cũng không tình nguyện gặp được bệnh nhân như vậy, cho dù không nghe lời, cũng cố tình bày ra một bộ dáng hiểu lý lẽ. Dù thế nào cũng không thể đánh vào khuôn mặt người đang tươi cười, có tức giận đến đâu cũng sẽ bị anh ấy chọc cho không làm gì được, chỉ có thể tự mình nín nhịn đến nội thương.

Ví dụ điển hình, chính là Hồ Ly từ trước đến nay không ít lần phải ngậm bồ hòn làm ngọt.

Chu Luật nhớ tới khuôn mặt nhăn nhó của Hồ Ly và vẻ mặt dào dạt đắc ý của Thanh Dạ, hơi mỉm cười.

Hai người đi đến cửa phòng bệnh, mở cửa ra thấy bên trong có mấy cô y tá đang đứng, ngoài ra còn có mấy đứa nhóc học sinh trung học nằm giường bên cạnh.

Bọn họ đều đang vây trước giường Thanh Dạ, hi hi ha ha cười không ngừng.

“Thật là vui vẻ nha.”

Y tá trưởng đẩy đẩy kính mắt, không nhanh không chậm nói một câu.

“…… Y tá trưởng!”

Nhóm y tá tranh thủ lúc rảnh rỗi lập tức dừng lại, vội vàng tản đi làm chuyện của mình, chạy trốn thật nhanh.

Chỉ có Thanh Dạ vẫn hết sức chuyên chú cúi đầu như cũ, hình như không chịu ảnh hưởng bởi xung quanh, Chu Luật không kìm được hỏi anh:

“Anh đang làm gì vậy?”

“A…… Luật, em tới thật đúng lúc.”

Thanh Dạ mỉm cười ngẩng đầu, dương dương tự đắc vẫy vẫy bút dạ trong tay.

“Lại đây đi.”

“Hả?”

Mấy nhóc học sinh trung học tươi cười tránh ra, Chu Luật thế mới hiểu được chuyện Thanh Dạ đang làm.

— lấy bút dạ vẽ tranh biếm họa lên thạch cao trên đùi.

Trên thạch cao màu trắng vẽ rất nhiều tranh biếm họa và chữ kí của mọi người, xem ra số người tham dự hành vi này cũng không ít……

“Đỗ Vũ Trạch, anh mấy tuổi  rồi……?”

“Làm kỷ niệm trước khi xuất viện thôi.” Thanh Dạ cười vui vẻ,“Vừa lúc cô y tá trưởng đến đây, cháu vừa vẽ xong khuôn mặt của cô, cô làm ơn ký hộ cháu ở phía dưới đi~”

“……”

Cái đầu nhìn như củ khoai tây, đôi mắt thô lố như cá chết, bức tranh chứng tỏ đầy đủ khả năng hội họa tồi tệ của người vẽ, cùng với tâm tư xấu xa.

Chu Luật yên lặng quay đầu nhìn về hướng y tá trưởng, y tá trưởng hé ra khuôn mặt tái nhợt, yên lặng quay đầu nhìn một bên tường. Cũng không biết vách tường so với khuôn mặt của bà, bên nào nhìn trắng hơn.

“Bệnh nhân Đỗ…… Chân thành, chúc mừng, cậu xuất viện.”

Thanh âm phun ra từ hai hàm răng nghiến ken két.

Mẹ Thanh Dạ tự mình lái xe tới đem tên ma đầu này đuổi về nhà. Xa cách sào huyệt yêu quái đã lâu, Thanh Dạ giống như hổ già về núi, khẩn cấp muốn tuyên cáo hết thảy quyền sở hữu của anh với nơi này.

Cho nên người nào đó vừa bỏ gậy chống ngồi yên trên sô pha, đã vội vàng xao động bám trụ người yêu đang định dời đi, hôn lấy hôn để.

Chu Luật cho một cái tát, đẩy anh ta ra, đang muốn đứng dậy lại bị kéo xuống, bị đối phương vây ở trong lòng, cắn, rồi lại cắn rất nhiệt tình.

Giãy, bị nhốt, lại giãy…… cứ lặp đi lặp lại như thế làm cho người ta phải dở khóc dở cười.


“Đỗ Vũ Trạch, anh là cẩu hả?”

“Em lạnh lùng như vậy mới không thích hợp chứ? Chẳng lẽ em không nhớ anh?”

“Cho dù anh nằm viện cũng gặp em mỗi ngày, nhớ nhung cái gì?”

“Em quá đáng.”

Vẻ mặt Thanh Dạ nghiêm túc muốn nói“Em làm tổn thương anh”, hai bàn tay lại lần mò tới quần áo đối phương.

Chu Luật lập tức đè lại đôi tay xấu xa kia:“Trong phòng còn chưa bật lò sưởi, anh muốn làm tôi lạnh chết sao?”

“Làm sẽ nóng người.”

“Thủ trưởng của anh không phải muốn tới thăm? Anh như vậy thì gặp khách thế nào?”

“Coi như trong nhà không có ai.”

“Đỗ Vũ Trạch! Anh vừa mới xuất viện an phận một chút có được không?” Chu Luật tức giận nói,“Hôm nay tôi không muốn, chẳng lẽ anh còn có thể bắt tôi làm thế nào?”

“Nếu thật sự như vậy, thật là không thể làm gì với em……”

Thanh Dạ bất đắc dĩ nhìn nhìn lớp thạch cao thật dày trên đùi, rất nhanh đã khôi phục tinh thần, hướng người yêu ngoắc ngoắc ngón tay, đưa mắt một cái:

“Nhưng mà anh hoan nghênh em làm gì với anh~ nhớ tận dụng thời cơ, lần sau không có đâu.”

“Hả?”

Chu Luật đứng lên, từ trên cao nhìn xuống, hưng trí nhìn anh một lúc, bỗng nhiên lạnh lùng cười.

“Nhưng, tôi đối người nào đó tàn phế thật sự không có hứng thú gì.”

“……”

Người nào đó trái tinh làm bằng thủy tinh, trong nháy mắt, vụn vỡ.

***

Sự kiện Linh linh gây phong ba sau một tháng cũng có dấu hiệu bình ổn. Trong một tháng này, thảo luận trên diễn đàn, phản hồi kéo dài không dứt, người chơi cảm khái lòng người phức tạp, đồng thời cũng bội phục thành công làm cho những âm mưu đó phải bại lộ dưới ánh sáng mặt trời.

Hội trưởng Vườn Trẻ Pháp Luân Đinh, Đậu Đỏ, vì sự không bình tĩnh của mình mà tới xin lỗi Thanh Dạ và Luật, hơn nữa hy vọng hai nhà có thể tiếp tục bảo trì quan hệ hữu hảo. Nội bộ Ánh Sáng thanh trừ một số người có liên quan tới Linh Linh, nhưng phần lớn những người đơn thuần bị lợi dụng vẫn được toàn thể hội viên lượng giải.

Hội trưởng Cách Lãng Hồ Ly, hội trưởng Ngân Cánh Ken cùng hội trưởng Ánh Sáng Thanh Dạ sau khi sau khi sự việc kết thúc được ba tuần, đã tiến hành hiệp thương, vấn để thảo luận bao gồm hiện trạng của ba nhà và kế hoạch hoạt động trong sáu tháng cuối năm.

Đến bây giờ, tất cả mọi chuyện ở Bi Luyến Hồ đã khôi phục lại yên bình. Nghe nói hội trưởng của các đại công hội đều duy trì tốt hòa bình trong nội bộ, không mắc phải cùng một sai lầm với Ảo Giác khi xưa.

Hội viên của Ánh Sáng cũng khôi phục lại trạng thái nhàn nhã, thong dong.

Cho đến, rạng sáng một ngày nào đó cách đó không lâu……

“Vừa rồi tớ đi mua vật phẩm nhiệm vụ, lúc đi ngang qua lễ đường, hình như thấy phó hội ở đó giống như sắp cử hành hôn lễ……?”

Cửu Cửu trong khung đối thoại tổ đội nói lên nghi vấn của mình, hiệu quả hoàn toàn không khác gì so với bom nổ dưới nước.

“Cái gì?? Cậu xác định cậu không nhìn lầm??”

“Hình như đúng thế mà, mình thấy phó hội mặc lễ phục, nhưng mà vì bận giao nhiệm vụ nên đã không qua hỏi……”

“Trời ạ! Phó hội kết hôn!! Anh ấy kết hôn với ai!!”

“Việc lớn nha! Chúng ta mau qua đó xác nhận đi!!”

Người trong đội ngũ hô hào một chút, sau đó toàn đội chạy tới lễ đường.

Trong lễ đường thật sự đang cử hành hôn lễ.

Hôn lễ của thần quan đứng đầu Bi Luyến Hồ, Nguyệt Ẩn Luật.

So với thân phận của chú rể mà nói, người đến xem lễ cũng rất thê lương, ít ỏi, lơ thơ, lác đác một vài người.

Nhân vật của Luật mặc một thân lễ phục màu đen, nhìn rất nho nhã, điềm đạm, mấy người kia thấy cảnh đó giống như thấy sét đánh ngang trời. Về phần cô dâu là người nào, bọn họ đã hoàn toàn không quan tâm.

“Thượng Đế ơi!…… Thánh Allah ơi!…… Phật tổ ơi!……”

“Phó hội thật sự kết hôn hơn nữa hoàn toàn không nói cho chúng ta biết a a a……T_T”

Trong lễ đường tràn ngập thanh âm khóc thét như vậy, Luật chỉ đành bất đắc dĩ lắc đầu cười.

“Bởi vì căn bản không có gì để nói……” Ly Ca đang đứng xem lễ phiêu phiêu nói một câu.

Cá Chết, Mèo Lười, Tiểu Hàn, Đu Đủ mấy người trong đoàn xem lễ ít ỏi đó cũng đồng ý gật gật đầu.

“Hơn nữa các cậu cứ thế bỏ qua sự tồn tại của ‘Cô dâu’…… Khụ, rồi sẽ gặp trời phạt ……”

Đoàn xem lễ tiếp tục đồng ý gật gật đầu.

“Cô dâu? Cô dâu ở đâu?”

Mọi người thế mới bắt đầu đưa mắt tìm kiếm đối tượng vẫn bị bọn họ bỏ qua.


Chỉ thấy một nữ thợ săn dáng vẻ yêu kiều, trên người mặc lễ phục đẹp đẽ quý giá vọt vào giữa đám người, hùng hổ kêu gào:

“Những tên phá hoại hôn lễ đều cút hết cho tôi!”

“Này, cậu là ai hả?” ID hoàn toàn xa lạ. Mọi người không hẹn mà cùng nghĩ, để cho nữ nhân xa lạ tính tình lại xấu xa này cướp mất phó hội thật sự là không cam lòng nha……

“Lão đại mà các cậu cũng không nhận ra sao!? Ngoại trừ tôi còn ai dám động tới một sợi lông của Luật–”

Ý……?

Ý ý……?

Ý ý ý……?

Cái gọi là dừng hình trong giây lát chính là khái niệm này đây, chẳng qua đầu óc của mấy người này không theo kịp tiến độ mà thôi.

“Dừng dừng……”

“……”

“Anh là nói anh chính là…… Thanh Dạ…… Lão đại……?”

“Đúng, hừ.” Thanh Dạ bày ra một tư thế ta đây da mặt dày vô địch, ai có thể làm khó dễ được ta,“Đây là của nhân vật của ta, ta hiện tại cùng Luật kết hôn, các ngươi có ý kiến gì sao?”

“Không có! Thần tuyệt đối không có!”

“Vô sự bãi triều!”

Cửu Cửu lanh lợi lập tức bổ sung:“Chúc mừng Lão đại xuất giá –”

Thanh Dạ thế mới vừa lòng xoay người, tiếp tục hoàn thành trình tự hôn lễ bị cắt đứt lúc nãy.

Nghẹn cười thật sự rất vất vả……

Chu Luật nhịn không được quay đầu nhìn người đang ngồi bên cạnh. Chủ mưu nào đó vẻ mặt thật sự thản nhiên, tự tại.

“Không nghĩ tới lựa chọn thời gian vắng vẻ như vậy, lại vẫn bị người khác phát hiện.”

“Muốn mọi người không biết…… Chuyện phải làm thì không sợ bọn họ biết.”

“Anh ngày mai sẽ giải thích với người trong hội thế nào?”

“Chuyện này…… Nói sau đi, nói sau đi.”

“Càng nhiều người biết bí mật càng khó giữ, anh tính cùng người trong server giải thích thế nào?” Luật nghiêng đầu tự hỏi.

“A?” Thanh Dạ sửng sốt.

“Vài ngày nữa, Hồ Ly nha, Ken nha, Sera nha, Độc Bộ nha, mọi người hẳn là đều đã biết, nói không chừng thêm một lúc nữa tất cả mọi  người trong server đều sẽ biết…… Sao vậy?, ban đầu anh không nghĩ tới mấy chuyện này sao?”

“……”

“Sao bây giờ đây?”

“Anh…… để anh chém hết mấy đứa chết tiệt thích buôn dưa lê……”

“Ha ha ha……”

Nhìn khuôn mặt nhăn nhó của Thanh Dạ, Chu Luật cười đến ngã tới ngã lui.

Thật sự rất đẹp…… cuộc sống đơn giản như vậy, thực sự rất vui vẻ.

Nếu cứ hạnh phúc như bây giờ, sẽ không thèm nghĩ tới những chuyện sau này, sẽ không đi lo lắng chuyện của công hội, lo lắng cho tương lai của hai người. Nắm thật chặt hiện tại, quý trọng tất cả những gì mình đang có, như vậy là đủ rồi.

Bên cạnh mình, còn có người yêu làm bạn.

Bên cạnh mình, còn có người thân, còn có bạn bè, còn có toàn bộ Ánh Sáng. Đó là hậu thuẫn, là gia đình nơi hai người có thể tận tình rong ruổi, phóng thích tâm tình.

Cho dù đã từng cô đơn, đã từng bất đắc dĩ, đã từng sầu não, đã từng phẫn nộ, nhưng hiện tại lại càng sung sướng, hạnh phúc, và cảm động hơn.

Những cảm xúc cô đơn, bất đắc dĩ, sầu não, phẫn nộ hoặc buồn phiền, cho dù có, cũng sẽ tiêu tán rất nhanh.

Giống như khi mùa đông rét lạnh đi qua, chính là lúc mùa xuân ấm áp bắt đầu.

“Luật.”

Chu Luật quay đầu, thấy Thanh Dạ vươn một bàn tay đến chỗ mình.

Vì thế, cậu cũng mỉm cười cầm lấy bàn tay ấm áp kia.

“Em yêu anh.”

Cậu nhẹ nhàng nói.

Đây là ngôn ngữ đơn giản nhất.

Cũng là lời thề tới vĩnh hằng.

– Chính văn hoàn –


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.