Đọc truyện Thần Vô Chi Tế – Chương 44: Thiên Lý xuất ngoại
Edit: bé Na
Đến lúc rồi, dù sao cũng không thể mạnh mẽ cưỡng lại được. Mọi thứ vẫn luôn vận động theo quy tắc mà nó phải thế.
Trước đó vài ngày, trên diễn đàn công bố hoạt động “Thỉnh thần tế” sẽ dự tuyển nội dung vào ngày mồng mười tháng mười hai.
Đến 0h ngày mồng một tháng mười hai, người chơi có thể tận dụng mọi khả năng sưu tập đạo cụ đặc thù, “Đèn lồng”. 0h ngày mồng ba tháng mười hai, giao cho Npc được chỉ định, cuối cùng hệ thống sẽ tiến hành công tác thống kê người tham dự.
Một trăm người chơi đầu tiên sưu tập số lượng nhiều nhất, sẽ nhận được “Giấy thông hành tới cấm khu”, chứng nhận tư cách tham gia hoạt động chính thức.
Căn cứ theo thông tin trên diễn đàn, phần thưởng của hoạt động Thỉnh thần tế lần này sẽ nằm ngoài dự đoán của mọi người. Có người một mực chắc chắn phần thưởng là kiện bí bảo còn lại, nhất thời dẫn phát càng nhiều người đi tranh đoạt danh ngạch hữu hạn.
Một trăm danh ngạch, nói ít không ít, nhưng với số lượng người chơi ở mỗi server đạt tới con số mấy mấy ngàn người, vẫn là có vẻ cực kì hữu hạn. Có người chẳng phân biệt ngày đêm cắm đầu cắm cổ đi kiếm vật phẩm nhiệm vụ, có người bỏ ra lượng lớn tiền bạc tiến hành thu mua…… Đủ loại phương pháp đều được dùng tới. Để cam đoan công hội nhà mình có ít nhất năm danh ngạch dự thi, nhóm hội viên Ánh Sáng tự nguyện thành lập tổ đặc biệt sưu tập vật phẩm. Mấy chục người ngày thường cũng có vẻ bận bịu áp dụng chế độ cắt lượt, điều này bởi vì số thời gian chơi của từng người mà hệ thống mạng cho phép là hữu hạn.
Nhiệm vụ sưu tập có bao nhiêu buồn tẻ và chán nản, ai cũng hiểu được, nhưng mọi người vẫn không có một câu oán hận. Điểm này, làm cho “Người trực tiếp được lợi”– Thanh Dạ cùng Luật phi thường cảm động.
Chủ hội ngoại trừ hai vị hội trưởng được trực tiếp tham gia, những người khác của Ánh Sang áp dụng phương pháp rút thăm công bằng để tuyển ra.
Cuối cùng,“Kẻ ngốc có phúc của kẻ ngốc” Đu Đủ, lại may mắn chiếm được một danh ngạch. Hết sức dào dạt đắc ý, thiếu chút nữa bị Cá Chết cùng Mèo Lười oán niệm mười phần chém thành tám khối.
Người này vận khí vì sao lại tốt như vậy chứ?
— Đây đại khái là vấn đề mà toàn viên Ánh Sáng nghĩ mãi vẫn không thông.
Toàn dân tổng động viên tinh thần giải trí, lần này xem như hoàn toàn biểu hiện ra ngoài. Thời điểm khi mọi người nhận được danh sách quyết chiến thế nhưng lại có tam đại tham tiền –Sera, Mã Lệ cùng Độc Bộ, cũng bắt đầu lâm vào trạng thái lắp bắp, kinh hãi.
Mặt trời mọc từ hướng Tây sao…… Phải biết rằng, ba người này, nhất là Sera, cơ bản là đối với hoạt động toàn dân một mực không quan tâm. Thứ nhất tự nhiên là bởi vì thân phận đặc thù của bọn họ, thứ hai, còn lại là bản sắc gian thương quấy phá.
Nhân cơ hội đầu cơ trục lợi Đèn lồng mới việc bọn họ nên làm, không phải sao?
Đối với nghi vấn như vậy, “Nữ vương” Sera Nói:“Đôi khi tự mình giải trí cũng là chuyện tốt.”
Độc Bộ đại nhân nói:“Tôi muốn cùng bà xã dự thi.”
Mã Lệ đại gia nói:“Phần thưởng mới là mục đích cuối cùng của mình nha.”
— thì ra là thế……
Tạp chí nội bộ của Thần vô, được quảng cáo ở ngay trang chủ. Hình ảnh trên trang bìa, tế tháp thần bí màu đen đứng sừng sững trên vách đá, ánh sáng chói lòa xuyên thấu qua mây bắn thẳng đến đại địa …… Đây là từ khi chơi trò chơi tới nay, chưa bao giờ gặp qua cảnh tượng mới mẻ như thế.
“Các dũng sĩ của ba đại lục quang vinh, xuyên qua rừng máu, lướt qua huyễn cảnh, đạp lên đỉnh tối cao của đàn tế, nghênh đón Nữ thần Ánh Sáng giá lâm…”
“Ánh mặt trời đầu tiên của Thần vô, sẽ ban phúc cho con dân thành tín nhất. Khi kỳ tích ánh sáng hôn lên khuôn mặt của ngươi, khi Nữ thần quang minh chúc phúc, ngươi muốn nhắn nhủ điều gì tới người trong mộng?”
Dưới ánh đèn vàng đầu giường, Chu Luật nhẹ nhàng đọc kỹ lời tuyên truyền trên tạp chí.
“Mồng mười tháng Mười hai, bản cập nhật mới nhất của Thần Vô online — Kỳ tích ánh sáng, mở màn cho thời kỳ hoàng kim……”
“Thỉnh thần tế lần này…… cũng có chút ý tứ.”
Thanh âm có phần trầm thấp, đến từ Thanh Dạ. Anh ghé vào trên giường…… Xác thực nói, là ghé vào trên đùi người yêu.
“Gần đây bọn họ đều đang thảo luận về nội dung hoạt động và vấn đề quy cách trao phần thưởng.”
“Kết quả thảo luận?”
“Đại đa số đều cho rằng, hệ thống lần này nhất định sẽ có tỉ lệ rất lớn trao Bí bảo.”
“Em thấy thế nào?”
“Em cảm thấy chẳng sao cả…… Nếu là danh ngạch mà mọi người phải vất vả mới giành lấy được, không tham gia tốt là không được.”
“Đúng vậy.” Thanh Dạ nâng lên mi mắt, nhìn gương mặt nhiệt tình của người yêu, mỉm cười nói,“Đi ngủ sớm một chút, sáng mai còn phải tới sân bay tiễn Thiên Lý.”
Chu Luật nao nao, gật gật đầu.
…… Đứa nhỏ kia, cuối cùng cũng vẫn phải đi.
Từ sau lần đầu tiên thẳng thắn nói muốn đi tới nước Anh, Thiên Lý cũng không có trước mặt mọi người nói những lời thương cảm nữa. Đây là bởi vì cậu cũng suy nghĩ cho người khác.
Có lẽ cậu không quen giao thiệp, có lẽ cậu quá mức hướng nội, có lẽ tính cách của cậu còn rất nhiều khuyết điểm, nhưng đối với Ánh Sáng mà nói, cậu vẫn đang là đứa trẻ ngoan độc nhất vô nhị.
“Ngày mai……”
“Ừ?”
“Chúng ta nhiều người như vậy cùng đến tiễn, chẳng phải có chút…… ồn ào quá mức?”
Thanh Dạ nghe vậy, thấp giọng cười:“Có lẽ thế. Nhưng nếu không tiễn, rõ ràng là vi phạm tinh thần của Ánh Sáng……”
“…… Nói cũng đúng.”
Chu Luật gật gật đầu. Duỗi tay, tắt ngọn đèn đầu giường.
Đây chỉ sợ là đội ngũ đưa tiễn có thanh thế lớn nhất mình từng thấy đi…
**
Trong đại sảnh sân bay thật nhiều người, làm cho mẹ Thiên Lý thấy kinh ngạc vô cùng.
“Tiểu Thiên…… Bọn họ đều là bạn bè của con sao?”
Bà thực ngoài ý muốn, đứa con của mình tính cách hướng nội như thế mà lại có nhiều bằng hữu như vậy.
“Đúng, họ đều là bạn bè của con.” Thiên Lý gật gật đầu,“Bạn bè … tốt nhất! Tốt nhất.”
“Hắc hắc, đúng vậy đúng vậy.”
“Cám ơn các cháu vẫn chiếu cố cho con bác.” Mẹ thật khách khí, hướng tới đội ngũ thành viên tuổi tác bất đồng đến đưa tiễn nói lời cảm tạ.
“Vâng, bác à. Tiểu Thiên là một đứa trẻ ngoan, chúng cháu đều rất yêu quý cậu ấy.” Mèo Lười giả bộ bộ dáng của một trưởng bối, cũng nhân cơ hội xoa xoa làm rối bù mái tóc mềm mại của Thiên Lý.
“Nhóc Thiên Lý. Sang nước ngoài phải tự chăm sóc bản thân mình đó.”
“Học tập thật tốt, thích ứng thật nhanh.”
“Nhớ rõ sớm lên mạng cùng nói chuyện với các anh.”
“Thuận buồm xuôi gió.”
Mỗi câu chúc phúc, đều làm cho Thiên Lý thập phần cảm động. Cậu cũng muốn đáp trả lại sự quan tâm đó, vì thế nói với Thanh Dạ:
“Lão đại…… Nếu em thật lâu sau không thể trở về, có lẽ sẽ không cần tiếp tục chiếm danh ngạch trong chủ hội……”
Ngụ ý, là muốn để Thanh Dạ khai trừ nhân vật của mình, để có vị trí trống cho thành viên mới.
“Em đừng nghĩ thế.” Thanh Dạ lắc đầu, cười nói,“Thiên Lý em nhớ kỹ, vị trí trong Ánh Sáng anh vẫn sẽ giữ cho em, giữ cho đến khi em trở về mới thôi.”
“……” Thiên Lý sửng sốt, khóe mắt cay cay.
Chu Luật thấy thế, cũng đưa tay sờ sờ đầu Thiên Lý, ôn hòa nói:“Bảo trọng cho tốt, đừng nghĩ nhiều.”
Không bao lâu sau, Quả Quả nghe được tiếng gió từ Hồ Ly và Vân Trung, thế nhưng cũng đuổi tới sân bay tham dự tiễn đưa …… Đội ngũ này lại trở nên thêm hoa lệ và lớn mạnh. Nhưng giữa những người này, Thiên Lý thủy chung vẫn không thấy được thân ảnh quen thuộc kia.
…… Bạch Hân.
Đêm qua, Thiên Lý từng hỏi Bạch Hân anh có đến không? Đối phương trả lời…… Nếu rảnh, anh sẽ đi.
Nhưng mà đến bây giờ, Thiên Lý vẫn chưa thấy anh.
Như vậy, anh thật sự bận lắm sao……?
Trong lòng mãnh liệt có loại cảm giác mất mát, không thể giải thích.
Sau khi chào hỏi mọi người, Thiên Lý đi toilet. Cậu muốn rửa mặt, để quên đi cảm xúc muốn rơi lệ.
“Anh……”
Người nào đó tựa vào cửa sổ hút thuốc, làm cho Thiên Lý lắp bắp kinh hãi.
Kia không phải là…… Bạch Hân sao?
“A…… Tiểu Thiên.” Bạch Hân quay đầu, có chút ngoài ý muốn nhìn thấy cậu ở đây.
“Anh đã đến rồi? Anh đến lúc nào?” Thiên Lý có chút kích động hỏi.
“Anh vừa đến.” Bạch Hân mỉm cười, giơ giơ điếu thuốc trên tay,“Anh định giải quyết xong cái này, sẽ đi qua tìm các cậu.”
Biểu tình tự nhiên như thế. Nhưng nhìn cách anh nói, chắc là đang nói dối……
Thiên Lý nhìn anh, áp chế cảm giác chua sót trong lòng.
“Anh Vân, thật ra anh đang định đứng luôn ở đây…… Chờ em đi phải không?”
Bạch Hân ngẩn ra, không cho là đúng mỉm cười nói:“Ai, thế nhưng bị cậu phát hiện ……”
“……”
Loại khẩu khí thoải mái kiểu này, là muốn nói cái gì?
Thiên Lý hung hăng trừng mắt anh một cái, lần đầu tiên dùng ngữ khí bất kính nói:“Anh Vân…… em có thế đánh anh được không?”
“Đánh anh?” Bạch Hân rất có hứng thú nháy nháy mắt,“Có thể được Tiểu Thiên ngoan ngoãn đánh, tất nhiên là thể nghiệm hiếm thấy. Chỉ tiếc thế giới này người muốn đánh anh thật sự nhiều lắm, cậu chỉ sợ còn phải xếp hàng dài……”
“……”
Cùng người này nói lý, có phải là đang lãng phí thời gian?
Thiên Lý khổ sở nhăn mi, xoay người đi ra ngoài.
“Này……”
Cánh tay, bỗng nhiên bị kéo lại.
“Tiểu Thiên…… Giận à?”
Thanh âm dịu dàng quen thuộc, hiện giờ nghe lại chỉ cảm thấy thật giận.
“Anh là thật sự không nghĩ sẽ xuất hiện. Vẫn nghĩ…… nếu là ở trong này đợi cho em lên máy bay, chuyện gì cũng coi như không có.”
Thật giận……
“Nói như thế nào nhỉ, có lẽ thật sự không muốn thả cho em đi……”
Nói dối……
“Tiểu Thiên?”
“…… Anh đang nói dối.”
“Anh không có.”
Câu phủ định này, nói thật nhanh, hơn nữa…… còn thật sự như vậy.
Không……
Thiên Lý lập tức ở trong lòng phủ định.
Cùng người kia ở chung một thời gian dài, mình đã không biết được cái gì là thật, cái gì là giả.
Lời anh nói, có khả năng đều là thật sự. Cũng có khả năng…… tất cả đều là giả.
“Đừng khóc……”
Ngón tay kia, vô cùng dịu dàng lau đi lệ trên khóe mắt Thiên Lý.
Trong lòng dâng lên một nỗi tủi thân, Thiên Lý không tự chủ bắt lấy bàn tay kia, gắt gao. Đồng thời, nước mắt rơi càng thêm mãnh liệt.
Chỉ nghe Bạch Hân nhẹ nhàng thở dài:“Nhóc Quả Quả nhất định khóc rất thảm, em sau khi trở về, đừng kích thích tuyến lệ của cô nhóc nữa đó.”
Người bên cạnh đi qua, đều dùng ánh mắt rất ngạc nhiên đánh giá hành động của bọn họ. Nhưng những ánh mắt đó, Thiên Lý sẽ không để ý, Bạch Hân lại càng không để ý.
Trong mắt Bạch Hân, chỉ có thiếu niên đang rơi lệ trước mặt này; trong mắt Tiểu Thiên, cũng chỉ có người đàn ông cậu làm cách nào cũng đoán không ra.
Thiên Lý nghĩ đến Quả Quả khóc sưng đỏ hai mắt, không thể không mạnh mẽ dừng cảm giác muốn khóc của mình. Cậu vươn tay, nặng nề lau dấu vết trên mặt.
“Em nhẹ nhàng thôi.”
Bạch Hân ngăn lại động tác của cậu, vẫn dịu dàng như thế.
Thiên Lý ngẩng đầu, cố gắng muốn từ đôi mắt thâm thúy kia nhìn ra chút gì đó, nhưng cuối cùng vẫn thất bại. Tại thời điểm này, tại không khí kì dị này…… Có những điểu muốn nói, có những cảm xúc muốn thổ lộ, bỗng nhiên như lũ tràn đê muốn thoát ra ngoài.
Vì thế, Thiên Lý mở miệng.
“Anh Vân, anh rốt cuộc……”
Sau đó…… Lời nói lập tức bị ngăn lại.
“Tiểu Thiên, có những điều, đừng nên hỏi trong thời điểm này.”
Một câu đơn giản của Bạch Hân, bao hàm rất nhiều ý tứ.
Thiên Lý trầm mặc hồi lâu. Cuối cùng, ngoan ngoãn gật gật đầu.
Sau đó, Thiên Lý về tới trước mặt mọi người, Bạch Hân vẫn không cùng cậu đi ra ngoài. Một lát sau nữa, Thiên Lý lên máy bay, mẹ của cậu và Quả Quả ôm nhau khóc òa…… làm cho người khác phải dở khóc dở cười.
Mà lúc đó Bạch Hân ở phía sau mới khoan thai xuất hiện. Thanh Dạ liếc mắt nhìn anh, nói:
“Muộn như vậy mới đến, người đã đi mất rồi.”
“Đúng vậy……” Bạch Hân vẫn mỉm cười như cũ,“Không tiễn được cậu ấy, thật sự rất đáng tiếc.”
Thanh Dạ nghi hoặc nhìn anh một lúc, không thèm nhắc lại.
Không ai hiểu được hàm nghĩa của nụ cười này. Cũng như không ai biết, trước khi Thiên Lý đi, giữa hai người lúc đó đã xảy ra chuyện gì.
— Có những vấn đề, đừng hỏi trong lúc không thích hợp.
Đến thời điểm thích hợp, tự nhiên sẽ nhận được kết quả.
Kết quả ra sao?
Bạch Hân trong lòng hiểu rõ.