Đọc truyện Thần Vô Chi Tế – Chương 18: Thời gian lặng im
Edit: bé Na
Hội viên bị giết trong trận đấu sẽ không được nằm trong sân, mà nháy mắt sẽ bị hệ thống đưa ra khỏi sàn đấu, và được sống lại tại một điểm nào đó trong bản đồ thủ đô.
Điểm tập hợp bên ngoài của Ánh Sáng là trước cửa lôi đài tự do PK ở thủ đô, cũng chính là lối vào sàn đấu.
Đội viên đã mất mạng, thì không có quyền được vào lôi đài lần nữa. Chỉ có thể ở ngoài chờ đợi kết quả cuối cùng.
Ba đội viên của Nhân Tâm Phúc, hai người Cá Chết và Tuyết Phong của Ánh Sáng, đã thoát ly khỏi trận đấu.
Như vậy…… Kế tiếp sẽ là ai?
Nhân Tâm Phúc tập trung phòng thủ, càng làm cho người ta khó chịu.
Trọng điểm chủ công chỉ nằm trên vài người. Khó trách sau khi bọn họ liên tục mất đi ba chức nghiệp phụ trợ, trạng thái cũng không bị ảnh hưởng nhiều.
Đây nhất định là một trận chiến gian nan.
Có người đã kích động đến nghiến răng nghiến lợi.
Bên ngoài sàn đấu, Cá Chết và Tuyết Phong, cũng không trao đổi gì với nhau, chỉ đứng nơi đó mà yên lặng cầu nguyện.
Cầu nguyện hết thảy đều mạnh khỏe.
Mà giờ phút này trong sàn đấu.
Hiệu quả ma pháp khoa trương đến hoa cả mắt, kênh IS chỉ có âm thanh mệnh lệnh ngắn gọn, quyết đoán, kẻ địch công kích, đội hữu tiếp viện…… Làm cảm xúc của mỗi người đều lên tới điểm cao nhất.
Có lẽ một đời chỉ có thể trải qua một lần chung kết quốc chiến. Khát vọng đối với thắng lợi, mỗi người đều bức thiết giống nhau.
Vì thế.
Yoyo máu cực thấp sử dụng Phược hồn thuật thất bại, bị thích khách đối phương giải quyết nhanh chóng.
9:9.
Ưu thế của Ánh Sáng gần như sắp biến mất.
Tiếp theo.
Trà Trà vì cứu người mà xem nhẹ an nguy của bản thân, bất hạnh trúng chiêu.
8:9.
Nhân Tâm Phúc phản công, dẫn trước Ánh Sáng.
“Mọi người bình tĩnh, chú ý tự bảo hộ.”
Thanh Dạ dặn dò lần nữa. Ngữ khí nghiêm túc.
Bị đối phương dẫn trước, không nghi ngờ gì là tín hiệu cảnh báo. Nếu không chú ý lại bị đối phương thực hiện được ý đồ, kết quả an nguy của trận đấu sẽ vô cùng khó lường.
Duy Nhất…… Binh khí mạnh nhất của Nhân Tâm Phúc.
Chu Luật không thể không phá lệ chú ý tới nữ pháp sư này.
“Đáng giận…… Phải giết cô ta trước.”
Đu Đủ thấp giọng nói, sau đó liền quyết đoán phóng về hướng Duy Nhất. Hiện tại trong đầu cậu, chỉ có ý niệm đem đối phương giải quyết để đổi lấy thắng lợi cho bên mình.
“Chờ……”
Thanh Dạ định gọi cậu lại để đưa thêm người lên hỗ trợ, tránh phát sinh ra việc ngoài ý muốn, nhưng đã không còn kịp.
“……”
Thật ra, hành động của Đu Đủ cũng không hoàn toàn lỗ mãng.
Cậu bắt được thời điểm sau khi đối phương phóng xong Hàn băng vũ tiễn phải lùi lại, thành công vọt vào phạm vi an toàn của Duy Nhất.
Chức nghiệp Pháp sư phòng ngự thấp, chắc chắn sẽ không chịu nổi một chiêu tất sát, tất nhiên sẽ phải nhận đòn trí mạng.
Nhưng…… Ngay tại một khắc sắp chứng kiến thành công đó.
Tất cả mọi người đều ngây người sợ hãi.
Mọi người ai cũng không đoán được, phản ứng của Duy Nhất…… lại nhanh như vậy.
Cô quyết đoán thu hồi lại tính toán sử dụng Hàn băng vũ tiến, trong nháy mắt ánh sáng chói lòa, tự thêm cho mình Băng chi hộ thủ!
…… Có lẽ chỉ có một giây chênh lệch.
Đòn đánh trí mạng của Đu Đủ,miss.
“……!”
Đu Đủ một thân mồ hôi lạnh.
Lần này sẽ phải chết…… Thật sự nguy rồi.
Duy Nhất tránh được một kiếp, quyết đoán mà trấn định triệu hồi Lôi Thiểm.
Giống như Pháp sư phải kiêng kị Trọng quyền, Pháp thuật đồng dạng cũng là tử huyệt của Quyền sư.
Đứa nhỏ ngốc ngếch Đu Đủ này…… Còn sững sờ đứng đó không chạy đi làm gì!? Chờ người tới giết?
Chu Luật gầm nhẹ một tiếng:
“Đu Đủ! Tránh ra cho tôi!”
“Phó…… Phó hội!?”
Đu Đủ vốn tưởng rằng mình đã chết chắc, đã thấy được cảnh tượng không thể tránh khỏi.
“Luật……!”
Thanh Dạ cũng có chút kinh ngạc.
“Làm chuyện cậu phải làm!” Chu Luật tiếp tục ra mệnh lệnh.
“Vâng……!”
Đu Đủ vội vàng lùi đến phía sau Duy Nhất.
Chu Luật rất rõ ràng, hành động của mình lúc này thực sự rất điên cuồng.
Nhưng cậu không còn lựa chọn nào khác.
Ngay tại thời điểm Duy Nhất phát động Lôi thiểm, cậu đột nhiên từ trong đám người hỗn độn lao ra, cầm Gậy Thánh đánh thẳng vào Duy Nhất.
Tiểu Hàn sớm có dự cảm, lập tức ngầm hiểu chuyện đang diễn ra, làm tốt công tác chuẩn bị tiếp nhận công việc mới.
Chu Luật mạo hiểm bỏ qua điểm thể lực mà cộng điểm trí lực rất cao cho Thần quan, trong thời điểm này lại mang đến hiệu quả không thể tưởng tượng được.
“Ba! Ba! Ba!” âm thanh va chạm, mang theo cảm giác kinh tâm động phách.
Hộ Thủy nhanh chóng bị phá hủy, chú triệu hồi bị đánh gãy, Duy Nhất có chút tức giận lui về sau, nhưng lập tức lại trở thành mục tiêu tập trung công kích của Chu Luật. Nhất định rất khó đào thoát.
…… Hiện tại, Thần quan xả thân, tạo ra thời cơ tốt để giết chết Duy Nhất.
Nếu mất đi Duy Nhất, Nhân Tâm Phúc chắc chắn sẽ bị phong tỏa.
Chu Luật không quá lo lắng tới hậu quả.
Trên thực tế tình huống trước mắt vô cùng nguy cấp, cũng không cho phép cậu có thời gian nghĩ tới điều đó.
Nhưng cậu hiểu rõ một điều, hiện tại Đu Đủ tuyệt đối không thể chết. Nhiệm vụ Đu Đủ phải làm còn rất nhiều.
Điểm số giằng co 8:9 cũng khoảng nửa phút rồi. Nửa phút đó, nghe thì có vẻ ngắn, nhưng trong một trận đấu có thể chấm dứt trong trong mười phút, thì nửa phút đó phải được tính là dài.
Cho dù chỉ trong nháy mắt, đối với mỗi người bọn họ mà nói, cũng được coi là lâu dài.
Lâu dài……
Đu Đủ muốn ra tay giết Pháp sư, lại bị nhạc sĩ của Nhân Tâm Phúc bám trụ.
Thanh Dạ muốn tới giúp đỡ, cũng không thể thoát thân.
Cá Chết lực công kích và bảo hộ lớn nhất…… Đã không còn ở đây.
…… Như vậy còn ai nữa?
— đáp án, chẳng còn ai cả.
Khi hai bên đạt đến trình độ phản ứng cực nhanh…… Có lẽ nhất định ai cũng không chiếm được phần hơn.
Chu Luật thấy Thần quan của Nhân Tâm Phúc có hành động.
Thần quan của Nhân Tâm Phúc, bọn họ không nắm chắc được thời cơ để đối phó, nhưng lại may mắn đúng lúc kéo Duy Nhất ra khỏi hiểm cảnh.
Vẫn rất lưu loát chống gậy công kích…… Nhưng, miss.
Chữ Miss màu đỏ hiện ra, mang theo ý tứ có chút châm chọc.
Điều này có nghĩa gì?
Có nghĩa là cho dù dùng bất kì biện pháp gì, khi Duy Nhất đã dựng xong màn băng phòng hộ, thì đều vô dụng cả.
Tiếp theo.
Trước mắt Chu Luật tối sầm.
“Phó hội –!”
Từ tai nghe, truyền ra những tiếng kêu gào cùng thở gấp vô cùng khiếp sợ.
Chu Luật cuối cùng chỉ nhẹ nhàng thở dài.
Thật ra cũng không cần kinh ngạc như vậy. Bởi vì kế hoạch, vĩnh viễn cũng không thể ngăn cản được biến hóa.
“Phó hội, anh sao vậy??”
Có người nôn nóng hỏi.
Chu Luật hoạt động quá nhanh nên ngón tay hơi run run.
Đây không phải là sinh ly tử biệt thực sự, cho nên, không cần phải lo âu, kích động.
Chờ đợi hình ảnh chấm dứt.
Màn hình trước mắt trở lên sáng ngời.
Chu Luật đứng trên đường cái thủ đô. Nhìn đám sương mù của thủ đô quanh năm bao phủ lấy mình.
Sớm đã hiểu. Trong trận đấu kịch liệt này, cho dù có là ai, đều có khả năng sống chết trong nháy mắt. Bất kể là ai.
Tuyệt không hối hận với khoảnh khắc xúc động của mình. Có thể hy sinh mình để bảo vệ lực công kích quan trọng nhất, đã là rất tốt rồi.
Chỉ có duy có một chút tiếc nuối, không thể tiếp tục tận mắt chứng kiến quá trình diễn ra trận đấu đến cuối cùng.
“Phó hội……”
Đu Đủ oán hận giải quyết xong Nhạc sĩ vẫn dây dưa với mình, tiếp theo không chút khách khí xử lý Thợ rèn bên cạnh.
Nhưng, không giết được hai Thần quan bảo hộ Duy Nhất. Càng không thể đưa Thần quan quan trọng của bên ta trở về.
“Phó hội……”
Nghe giọng của Tiểu Hàn, có vẻ rất buồn bực.
“Bình tĩnh lại.” Thanh âm Thanh Dạ ôn hòa vang lên,“Cùng lắm thì coi như không có gì, mọi người đừng vì vậy mà làm rối loạn trận tuyến.”
Không muốn làm phân tán lực chú ý của bọn nhỏ. Vì thế Chu Luật chỉ thản nhiên nói câu “Đánh cho tốt”, sau đó không nói gì nữa.
Chậm rãi từ vị trí của mình, đi theo đường cái đến cửa Lôi đài, mất không nhiều thời gian.
Đây là lần đầu tiên Chu Luật, từ khi bắt đầu quốc chiến tới nay, đi đến sân ngoài của hệ thống mạng chuyên dụng cho Quốc chiến.
Trước cửa đang đứng bốn đội viên của Ánh Sáng, tính cả mình, là năm. Không có đội viên của Nhân Tâm Phúc, đối phương cố ý muốn tránh đi chỗ khác.
Thấy Chu Luật xuất hiện, Cá Chết có điểm không biết phải làm sao.
“Phó hội……”
“Ừ.”
Cá Chết trong chốc lát sợ run, gật gật đầu, không tiếp tục nói gì.
Khoảng thời gian tiếp theo, mọi người đều không muốn nói tới ý niệm đang phát sinh trong đầu.
Chờ đợi kết quả, là việc duy nhất họ có thể làm.
Điểm số trước mắt,7:7.
Hai đội một lần nữa khôi phục lại trạng thái cân bằng.