Thần Vô Chi Nguyệt

Chương 78: Lưu tinh


Đọc truyện Thần Vô Chi Nguyệt – Chương 78: Lưu tinh

Edit: bé Na

Ngã Phật Từ Bi, không phải là những kẻ đầu đường xó chợ.

Thường Thế Chi Ám, là một nam nhân khi xác định được mục tiêu của mình, sẽ không bao giờ dễ dàng buông tha.

Hai điểm này, đang là nguyên nhân chính cho sự bất an của Ngân Cánh.

Cho dù có lập lại phòng tuyến chắc chắn…… cũng không ngăn nổi nhưng lần tấn công mãnh liệt lặp đi lặp lại đánh sâu vào trong. Lưu Tinh phụ trách chỉ huy phòng thủ thành Tắc Nhĩ Thấm, đã có điểm thoát lực.

Ken không ở đây. Nguyên nhân là vì Ken không ở, cho nên cậu mới càng thêm cố gắng…… Đây là trận chiến cuối cùng, vô luận thế nào cậu cũng không muốn làm cho Ken thất vọng.

“Khoai Tây.”

“Có.”

“Không nên ẩu đả loạn lên như thế. Ray, cậu ra ngoài xem tình hình thế nào.”

“Được rồi.”

Người tuân lệnh lập tức ra ngoài tầng hầm ngầm. Sau vài phút, thông báo lại:

“Mọi chuyện đều bình thường…… có bọn Thiên Tùng thủ ở cửa, hẳn là không có vấn đề gì.”

“Uh.”

Lưu Tinh gật gật đầu, trong lòng vẫn không thể cảm thấy thoải mái.

Không biết vì sao Ken lão đại lại giữ cái tên chán ghét này ở lại hội.

Nếu Thiên Tùng thành thành thật thật thủ thành thì cũng thôi. Nhưng một khi hắn gây thêm nhiễu loạn, chính mình sẽ không dễ dàng buông tha .

Không biết những người khác hiện tại thế nào ……Ken lão đại cùng bọn họ đã hạ mấy thành rồi?

Trước mắt Ngân Cánh cùng Ảo Giác chênh lệch chỉ có hai điểm, cùng Cách Lãng chênh lệch chỉ có một điểm. Thật sự làm mình không thể không lo lắng.


Nếu Ngân Cánh không thể tham dự Quốc chiến……

Lưu Tinh nhăn nhăn trán, tự nói mình không nên nghĩ như thế.

Lính gác trên tường thành thông báo, Ngã Phật Từ Bi lại hướng tới cửa.

Thời điểm này còn gây phiền toái cho Ngân Cánh, Lưu Tinh thầm nghĩ muốn đem Thường Thế bóp chết.

“Mọi người tập trung tinh lực, không được lơi lỏng.”

Nhóm hội viên phòng thủ đều đã bắt đầu chuẩn bị, đồng thời cùng đợi nhóm người ngoài cửa thông báo tình hình chiến đấu mới nhất.

Theo lý mà nói, nếu bên ta bị đột phá phòng tuyến, địch quân đi tới đến chỗ nào, thì những ngườithủ ngoài cửa chắc chắn phải hướng đồng đội đang thủ tầng hầm thông báo ngay, để tránh bị địch quân đánh mà trở tay không kịp.

Nhưng mà…… Sau khi lính gác nói xong một câu, tiếp theo không có thông tin nào nữa, rốt cuộc không có ai lên tiếng.

Nửa ngày không thấy động tĩnh.

Ice đứng ở cửa ách xì 1 cái, lười biếng nói:

“Đối phương xem ra là đã bị tiêu diệt rồi…… Sách, cũng không lưu vài tên cho chúng ta giết giết. Quả thực lãng phí thuốc tăng máu của mình mà.”

“Ice, đừng nói vô nghĩa.”

“Có sao đâu mà. Lưu Tinh, không phải tớ nói cậu, cậu gần đây cũng quá nghiêm túc đi……”

Đáng tiếc……Những lời này Ice còn chưa nói xong, đã bị mấy đao thình lình chém chết.

Đây là……

Từ cửa màu đỏ đánh dấu địch quân liên tiếp, dũng mãnh lan tràn, Lưu Tinh kinh hãi.

Ngã Phật Từ Bi cư nhiên vào cửa !


Phản ứng đầu tiên…… Tiến lên nghênh địch.

Phản ứng thứ hai…… Tên Thiên Tùng hỗn đản đó! Vì cái gì lại không báo cáo!

Khoai Tây tạm thời an toàn, vội vàng thay Lưu Tinh phát lệnh:

“Những người còn sống ngoài cửa, còn không mau tiến vào hỗ trợ!”

Ngoài cửa chỉ lo trông chừng, không có dùng tinh lực để giết người. Cho nên…… hẳn là phải có đội viên còn sống.

“Mau!!”

Khoai Tây hô đã mấy lần, nhưng là những người ngoài cửa lại như trước không có động tĩnh gì. Đã có đến tám người của Ngã Phật tiền tới gần, Thường Thế thậm chí sắp đụng tới kết tinh thạch .

Ngăn cản anh ta lại! Nhanh lên đến ngăn cản anh ta lại!

Lưu Tinh rất muốn tiến lên, nhưng khoảng cách quá xa, bản thân lại bị Phật nhân bám trụ.

Mẹ nó!

Lưu Tinh đã muốn giống sư tử phát cuồng.

Nhưng phát cuồng giờ có tác dụng gì…… Thường Thế sử dụng tốc độ công kích kinh người, làm cho trái tim nhưng người thủ thành ở đây bỗng trở lên băng giá vô cùng.

Một đao, rồi lại một đao……

Hệ thống thông báo: Kết tinh thạch đã hoàn toàn bị phá vỡ……

Hệ thống thông báo: Chủ thành ‘Tắc Nhĩ Thấm ’ của Tắc Lâm Cách Lặc địa khu, đã được công hội [ Ngã Phật Từ Bi ] chiếm lĩnh .

Trước mắt Lưu Tinh xuất hiện một đạo bạch quang. Sau đó…… bị hệ thống đá trở về điểm sống lại.


Bọn họ chịu đả kích quá lớn, ai cũng nói không lên lời.

Tham dự Quốc chiến, tựa hồ trong nháy mắt trở nên vô cùng xa xôi.

“Đánh mất thành rồi…… Thực đáng tiếc.” Thiên Tùng thở dài nói,“Lão đại nhất định sẽ thực tức giận.”

“Mày chỉ biết nói thế thôi à!” Hiện giờ, ngay cả Khoai Tây hiền lành cũng đã phát hỏa,“Vì sao lại chậm trễ thông báo cho chúng tao bọn họ đã vào cửa? Vì sao lại không tới hỗ trợ?”

“Lúc ấy chúng tôi đứng bên ngoài cũng rất vất vả, mấy người bọn họ ở ngoài cửa cũng bám trụ tới cùng, căn bản không rảnh để thông báo.” Thiên Tùng vẻ mặt vô tội,“Về phần vẫn đề hỗ trợ,‘Giữ vững thế trận của mình, đội hình không thể phân tán’, không phải Lưu Tinh trước trận đấu đã dặn đi dặn lại như thế sao?”

“Nghe lời cũng phải xem tình huống chứ? Giữ thành cũng không được, ai còn quản đội hình của mày tan hay không tan?”

“Thật có lỗi, tôi chỉ nghe lệnh mà làm việc, những chuyện khác sẽ một mực mặc kệ.” Thiên Tùng mỉm cười nói,“Muốn trách thì phải trách người chỉ huy bất lực chứ.”

“Mày có ý gì!?”

“Đủ rồi, Khoai Tây.” Lưu Tinh quát ngưng lại nói,“Đừng cùng hắn tranh cãi nữa.”

Đừng cùng hắn tranh cãi nữa.

Bởi vì, đây là kết quả của kế hoạch hắn đã sớm vạch ra. Ở Cách Lãng Địch Á, hắn có thể buộc Nguyệt Ẩn Luật phải rời hội, hiện tại đến Ngân Cánh, hắn cũng có thể nghĩ biện pháp buộc chính mình phải rời đi. Sự kiện của Mã Lệ đã làm cho mối quan hệ giữa mình cùng Ken có ngăn cách , nay chỉ sợ lại càng……

Không cam lòng…… Để loại tiểu nhân này tự đắc, cậu thật sự không cam tâm.

“Lưu Tinh, thành đã mất?”

Ở kênh hội, xuất hiện lời nói của Ken.

Vài lời vô cùng đơn giản, lại làm cho mọi người cảm nhận được áp lực.

Còn có vài phút nữa trận chiến cuối cùng sẽ kết thúc…… Bọn họ hiện tại nên nói thế nào với Lão Đại?

Mọi người đều đang nơm nớp lo sợ tự hỏi vấn đề này.

“Lưu Tinh?”

Ken lại hỏi.

“Khoai Tây……”


Kỳ quái là, Lưu Tinh lại không có để ý tới Ken đang hỏi.

“A?”

“Mang đủ vật phẩm tiếp tế, cùng tớ đi.”

“…… Cậu muốn làm gì?”

“Tớ muốn đòi lại Tắc Nhĩ Thấm.”

“Lưu Tinh!?”

Mọi người lắp bắp kinh hãi.

Chủ thành Tắc Nhĩ Thấm, trước mắt bị Ngã Phật Từ Bi chiếm giữ.

Lưu Tinh giống một thanh kiếm sắc bén cắt qua tuyến phòng thủ của đối phương. Không chút nào tiếc rẻ dược vật quý giá cùng với được khoai tây phụ trợ, sức chiến đấu của cậu được tăng cao hơn bao giờ hết.

Năng lực lưu trữ cùng năng lực công kích của thích khách vốn đã rất lớn . Thích khách đang cuồng loạn, lại càng đáng sợ hơn.

Không thể thua…… Không thể thua.

Người bên Ngã Phật Từ Bi đến cũng không nhiều lắm, cơ bản toàn tập trung phòng thủ ở tầng hầm. Lưu Tinh từ bỏ cố kỵ với nhân sinh của mình, tuyệt không lưu cho đối thủ một đường sống.

Khoai Tây…… Đã bị bộ dáng liều mạng của cậu dọa cho sợ.

Nhưng thực ra phải nói là, bị cảm giác tức giận của cậu dọa.

Lưu Tinh đang thật sự phát hỏa…… Tức giận đối với Thiên Tùng, lúc này hoàn toàn bùng nổ.

Tinh thể màu tím nằm trên đàn tế, vô cùng tinh xảo.

Lưu Tinh hiện tại đang vô cùng điên cuồng. Những người phòng thủ xung quanh dùng rất nhiều kĩ năng, cũng không thể giết chết cậu.

Chỉ có Khoai Tây cùng tổ đội là thấy, lượng máu của Lưu Tinh đã vài lần chạm mức đỏ. Mỗi lần đều chỉ kém một chút liền …

Vũ khí chuyên dụng trong tay Lưu Tinh, đánh nát kết tinh chỉ trong vòng mười giây.

Nhưng mười giây ngắn ngủi này, trong mắt Khoai Tây, lại dài như một thế kỉ.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.