Thần Võ Bí Kíp

Chương 8: Đau khổ vì tri âm quyết ra tay nghĩa hiệp


Đọc truyện Thần Võ Bí Kíp – Chương 8: Đau khổ vì tri âm quyết ra tay nghĩa hiệp

Tiểu Hổ Tử ngấm ngầm thở dài, làm ra vẻ quyết định tối hậu, câu thứ nhất khi y vừa mới gặp Xuyến Xuyến là :

– Tứ thư thư, tiểu đệ đáp ứng yêu cầu của thư thư.

Xuyến Xuyến vui mừng đến gần rơi nước mắt. Tiểu Hổ Tử sau đó đến ở sau cánh cửa màu vàng.

Chưa vào trong, y cứ tưởng trong ấy có điều gì bí ẩn, vào rồi y mới biết chẳng có gì lạ. Trong ấy chỉ có vài chục cô nương xinh đẹp và bảy tám vị lão sư, mỗi người sở trường về một môn dạy cho các tiểu cô nương ấy các cách kiếm tiền mau giàu có.

Xuyến Xuyến là nhân vật cầm đầu của bọn cô nương ấy nên được gọi là đại thư, có lúc nàng cũng theo các cô nương học các cách kiếm tiền. Còn vị phu quân nàng là Thái viên ngoại hình như chỉ là vợ chồng bề ngoài che mắt thiên hạ. Thái viên ngoại giống như tổng quản ở đây thì đúng hơn. Chỉ vì họ cố ý tạo thành vẻ thần bí chứ chẳng có gì khác. Vì Tiểu Hổ Tử là huynh đệ của Xuyến Xuyến nên y được hết sức tự do ra vào.

Không ibết các tiểu cô nương này mai kia ra đời sẽ làm gì ngoài cái nghề kỹ nữ dễ dàng kiếm tiền nhất ?

Vì thân thể Tiểu Hổ Tử rất nhỏ bé, nên chẳng được giao trọng trách gì, chỉ làm kẻ bảo hộ Xuyến Xuyến mỗi khi nàng ra ngoài. Đương nhiên y cũng có ý định dần dần sẽ cảm hóa Xuyến Xuyến để nàng rời bỏ mộng kiếm tiền. Tiểu Hổ Tử bây giờ hoàn toàn khác với Tiểu Hổ Tử xưa kia, qua thời gian sống và học với Hận Hải Du Hồn, y đã có một lý tưởng và một hoài bão không thể cứ nhìn Xuyến Xuyến học các thủ đoạn kiếm tiền.

Tiểu Hổ Tử ở trong gian phòng cửa màu vàng ấy hai ngày, y hết cả hứng thú, liền rũ Xuyến Xuyến ra ngoài Thái phủ rong chơi.

Tiểu Hổ Tử vừa ra khỏi Thái phủ liền đi tìm Liêu Trường Phát, cũng may vừa lúc hắn dọn dẹp quán mì. Liêu Trường Phát nhìn thấy y liền vui ra mặt:

– Nhị đệ, mấy hôm nay đi đâu mà chẳng thấy mặt mũi đâu cả ?

Y thú thật:

– Đệ bận dò xét nhà họ Thái.

– Có tìm được gì lạ không ?

– Không tìm được gì nên mới đến gặp đại ca đây.

Liêu Trường Phát thúc giục:

– Hãy kể đầu đuôi cho ta nghe đi.

Tiểu Hổ Tử nói:

– Khoan đã. Hãy tìm Lãn Cẩu Tử rồi sẽ nói…

Bỗng nhiên có tiếng người xen vào:

– Hà tất, tại hạ mời nhị vị một chén rượu được không ?

Hai người quay đầu lại, cách họ không xa là một hán tử mặt đen xạm.

Liêu Trường Phát dựng ngược lông mày:

– Bằng hữu…

Không đợi hắn nói hết câu, Tiểu Hổ Tử cười ha hả cướp lời:

– Đại ca, không uống thì thôi nhưng việc gì ta sợ không uống ?

Liêu Trường Phát cau mặt, Tiểu Hổ Tử đã bước gần tới người lạ, Liêu Trường Phát không thể sao hơn đành bước theo.

Không ngờ người lạ xoay người bỏ đi, hắn rất quen thuộc với đường lối trong làng Thập Lý này vòng qua vòng lại một hồi đã đến một ngõ vắng, hắn nhảy qua một bức tường lọt vào bên trong. Liêu Trường Phát gọi nhỏ:

– Nhị đệ, chiêu số tên này cao cường đấy…

Tiểu Hổ Tử đáp:

– Sợ quái gì ta ít gặp cơ hội như thế này, cứ theo hắn đi !

Y vươn tay nắm lấy tay Liêu Trường Phát phi thân qua bức tường. Vừa rơi xuống Liêu Trường Phát đã hoảng hốt kêu:

– Nhị đệ, hỏng rồi, đây là nhà của sư phụ ta.

Bên trong là một hoa viên nhỏ, giữa hoa viên có một cái đình hình bát giác, trước đình đứng sẵn bốn người, người đứng giữa có lẽ là Hỏa nhãn kim ưng Lã Chính Bản, sư phụ của Liêu Trường Phát.

Liêu Trường Phát kéo Tiểu Hổ Tử đến trước mặt sư phụ thi lễ kính cẩn, sau đó giới thiệu với y:

– Nhị đệ, đây là sư phụ của tiểu huynh.

Tiểu Hổ Tử đo lường Hỏa nhãn kim ưng, chỉ thấy hắn có tướng ngũ đoản, tướng mạo rất bình thường, niên kỷ trên năm mươi, đầu đã hoe bạc nhưng vẻ mặt rất hòa ái.

Tiểu Hổ Tử thi lễ:

– Vãn bối Tiểu Hổ Tử xin ra mắt lão tiền bối.

Lã Chính Bản vốn biết thân tình Tiểu Hổ Tử tuy nhỏ bé nhưng tuổi không nhỏ không còn như một đứa bé, ôm quyền trả lễ :

– Lão phu mời khách vô lễ, xin thiếu hiệp đừng trách.

Tiểu Hổ Tử mỉm cười :

– Không dám, không dám, được lão tiền bối gọi tới, không biết có gì chỉ giáo ?

Hỏa nhãn kim ưng nghiêng thân:

– Mời thiếu hiệp vào trong sảnh an tọa để lão phu từ từ bẩm báo.

Tiểu Hổ Tử bước vào trong định, bất giác phân chủ khách an tọa. Hỏa nhãn kim ưng Lã Chính Bản mới giới thiêu y với ba người kia. Hán tử dẫn dụ y tới đây tên là Phương Hùng là người ở miền khác tới đây, thảo nào Liêu Trường Phát không quen mặt.

Ha người còn lại, một tên là Uông Thế Minh, một tên Vương Bộ Xuân, thân phận họ ra sao, Lã Chính Bản không đề cập đến và Tiểu Hổ Tử cũng không tiện hỏi.

Hàn huyên một lúc đợi kẻ mang trà lui ra, Lã Chính Bản mới hỏi tiếp:

– Thiếu hiệp với tiểu đồ tình như chân tay, còn hơn cả chân tay, lão phu không cần phải khách sáo, hãy để cho lão phu gọi là hiền điệt.

Tiểu Hổ Tử cười nhẹ khiêm tốn đáp:

– Tiểu điệt tuổi còn trẻ không biết, nhất thiết xin chờ lão tiền bối chỉ giáo.

Lã Chính Bản không cười, nghiêm mặt:

– Hiền điệt, lão phu nghe tiểu đồ nói qua, hiền điệt muốn bàn luận với lão phụ..

Lão dừng câu nói lại ngang chừng, hiển nhiên có ý nhường Tiểu Hổ Tử hỏi trước.

Tiểu Hổ Tử thừa biết mục đích gợi chuyện của Hỏa nhãn kim ưng, nhưng dù sao lão cũng là sư phụ của Liêu Trường Phát nên tuy biết dụng ý của lão, y vẫn thản nhiên:

– Tiểu điệt rất cảm kích. Xin lão tiền bối cứ dạy tiểu điệt xin nghiêng tai.

Lão họ Lã không ngờ y trả lời rất văn hóa, liền đó Tiểu Hổ Tử hỏi:


– Tiểu điệt lần trước đến tìm Liêu đại ca, vô ý phát hiện có rất nhiều người chú ý tới Thái viên ngoại, nhân đó sinh dạ hiếu kỳ, xin nhờ lão nhân gia chỉ giáo cho minh bạch.

Lã Chính Bản hơi cười :

– Sự thực cũng chẳng có chuyện gì. Vì lão phu coi việc cai quản ở làng Thập Lý này nên phải chú ý theo dõi tất cả mọi người để giữ yên khu vực. Lão phu phát hiện bọn Thái viên ngoại không phải là người hiền lương, đương nhiên phải cần chú ý đề phòng tai họa.

Tiểu Hổ Tử mỉm cười :

– Kỳ quái là cả phân đà Cái Bang cũng rất chú ý tới Thái viên ngoại.

– Có lẽ bọn chúng có gì ân oán cũng chưa biết chừng. Nhưng lão phu xin báo cho hiền điệt biết:

Cái Bang và chúng ta mỗi bên có đường hướng riêng biệt, tuyệt không can hệ.

Lão thở dài rồi tiếp:

– Bất quá chúng ta tuy có hoài nghi Thái viên ngoại chọn đất này mà ở tất có việc lạ nhưng khổ vì không rõ nội tình, lại không dám khinh thường kinh động đến lão để khỏi “đả thảo kinh xà” (cắt cỏ làm sợ cả rắn) Lão chuyển giọng :

– Gần đây hiền điệt có phát hiện chuyện gì không ?

Tiểu Hổ Tử cả cười :

– Thì ra bao nhiêu hành vi của tiểu điệt, lão nhân gia đều biết cả.

Lã Chính Bản thản nhiên:

– Kể ra cũng khéo hợp, nếu hiền điệt không gặp được người của lão phu, chắc gì vào được cửa nhà Thái viên ngoại ?

Tiểu Hổ Tử “a” một tiếng :

– Thì ra Tiểu Đông là người của lão nhân gia ?

– Tiếc rằng hắn không có cách nào xâm nhập nội tâm, nên cũng chẳng biết gì nhiều.

Tiểu Hổ Tử tặc lưỡi:

– Lão tiền bối, lần này bao nhiêu tâm cơ của lão tiền bối tìm hiểu Thái viên ngoại chỉ e uổng phí hết thôi.

Lã Chính Bản giật mình:

– Hiền điệt phát hiện điều gì ?

– Tiểu điệt tin chắc họ chẳng có điều gì đáng nghi ngờ cả.

Lã Chính Bản cau mày:

– Vậy là hiền điệt chưa biết gì rồi.

– Sự thực đích xác là như thế, tiểu điệt tin chắc họ không lừa dối tiểu điệt.

– Lấy gì làm tin ?

– Vì người chủ nào trong ấy vốn là người quen biết cũ của tiểu điệt, sau khi gặp người này bao nhiêu hoài nghi hoàn toàn tan biến hết.

Người ngồi cạnh nãy giờ chưa hề khai khẩu là Uông Thế Minh đột nhiên hỏi:

– Xin hỏi thiếu hiệp, người chủ não ấy là ai ?

Tiểu Hổ Tử hơi do dự:

– Là một vị chị kết nghĩa của vãn bối.

Vương Bộ Xuân cũng mở miệng :

– Nghĩa tỷ của thiếu hiệp phải chăng là một vị tiểu thư ?

Hắn tả hình dáng “vị tiểu thư” mà hắn vừa nói tới, hắn tả rất cặn kẽ nhưng chẳng giống chút nào với tứ thư Xuyến Xuyến. Tiểu Hổ Tử lắc đầu :

– Chắc chư vị lầm rồi, nghĩa tỷ của vãn bối không phải như vậy.

Tuy ngoài miệng không thừa nhận nhưng trong bụng Tiểu Hổ Tử chấn động nghĩ:

“Chẳng lẽ tứ thư thư không nói thật với ta ?” Uông Thế Minh và Vương Bộ Xuân đều lộ vẻ thất vọng đưa mắt nhìn nhau rồi quay lại nhìn Lã Chính Bản chờ lão quyết định. Lã Chính Bản bảo:

– Có lẽ Tiểu Hổ Tử không nói dối các ngươi đâu.

Tiểu Hổ Tử nói them để chữa thẹn cho hai người :

– Bất quá nghĩa tỷ của vãn bối tuy không giống như người nhị vị đã miêu tả, nhưng trong Thái phủ có nhiều người giống như thế hay chăng, vãn bối chưa biết vì vãn bối chỉ mới gặp nghĩa tỷ có hai ba ngày nay, có nhiều người vãn bối chưa hề gặp mặt.

Lã Chính Bản hơi cúi đầu cười :

– Hiền điệt nói không sai, vị tiểu thư mà hai lão đệ ta vừa nói tới có thể chưa quay về, lão phu xin hiền điệt chú ý giùm chúng ta, nếu như vị tiểu thư ấy trở về hãy báo cho chúng ta biết được chăng ?

– Cái ấy lão tiền bối yên tâm, nếu quả Thái phủ có người như thế, tiểu điệt nhất định báo cho lão tiền bối biết.

Lã Chính Bản đáp:

– Đa tạ.

Rồi lớn tiếng gọi:

– Đem rượu đến đây !

Rượu thịt được dọn lên tức thì, trong tiệc Lã Chính Bản rất ân cần chuốc rượu y khiến y càng thêm bất an. Sau đó y chia tay về lại Thái phủ. Y trở vào phòng, đang nghĩ cách nào gặp Xuyến Xuyến, chợt đã nghe giọng nàng gọi cửa.

Tiểu Hổ Tử mở cửa mời Xuyến Xuyến vào, không đợi y hỏi, nàng đã cười trước:

– Tiểu đệ, Hỏa nhãn kim ưng đối với tiểu đệ thực là khách sáo đó !

Tiểu Hổ Tử hơi ngây người nhìn nàng, không nói nên lời. Xuyến Xuyến cười khanh khách:

– Tiểu đệ, không ngờ tỷ tỷ lại biết cách phân thần phải không ?

Tiểu Hổ Tử dần dần trấn định miễn cưỡng mỉm cười :

– Bội phục ! Bội phục ! Tai mắt của thư thư thật là linh thông.

Xuyến Xuyến hơi có vẻ tự đắc:


– Đó là nhờ mẫu thân dạy cho thư thư đó. Mẫu thân ngày xưa nói càng giao kết rộng rãi, càng khó thất bại.

Tiểu Hổ Tử “a, a, a” liền ba tiếng cười gượng:

– Tứ thư thư cái gì cũng biết hết, biết tất tiểu đệ khỏi phải kể nữa.

Xuyến Xuyến gật đầu :

– Đương nhiên không cần kể.

Tiểu Hổ Tử nghiêm mặt:

– Tứ thư thư, thì ra thư thư cũng biết mục đích của họ là gì ư ?

– Nếu thư thư đáp là không biết, tiểu đệ có tin không ?

Ý của nàng đương nhiên là thừa nhận. Tiểu Hổ Tử nói:

– Tiểu đệ tuy có gặp họ nhưng ý tứ họ rất hàm hồ, chẳng nói rõ đầu mối gì cả, không biết bây giờ tứ thư thứ có thể giải thích rõ cho tiểu đệ nghe chăng ?

Xuyến Xuyến không cười nữa:

– Tiểu đệ, thư thư và tiểu đệ quan hệ khác nhau, tiểu đệ dù không nói, thư thư cũng không dám dám giấu, bất quá sau khi thư thư kể hết sự thực, tiểu đệ đừng cản ngăn thư thư nhé.

Tiểu Hổ Tử mỉm cười :

– Tứ thư thư xem Tiểu Hổ Tử là loại người gì, tiểu đệ đâu dám ngăn cản thư thư.

Xuyến Xuyến nói:

– Tiểu đệ Ơi, thư thư coi tiểu đệ như ruột thịt nên sau khi thư thư đem hết chân tướng thố lộ, hy vọng tiểu đệ đừng phụ tấm lòng chân thành của thư thư nhé.

Tiểu Hổ Tử đáp:

– Tiểu đệ là loại người nào, tứ thư thư đã hiểu quá rõ, ngoài đại tẩu và chị ra, tiểu đệ còn ai là người thân ở trên đời. Thư thư ơi, tấm lòng của thư thư, tiểu đệ suốt đời ghi nhớ.

– Tiểu đệ như thế nào tất nhiên thư thư rất tin tưởng, nhưng tiểu đệ còn có một điểm khiến thư thư chưa được lấy làm yên tâm.

Tiểu Hổ Tử tha thiết:

– Thư thư không yên tâm vì điểm gì của tiểu đệ ?

Xuyến Xuyến đáp:

– Vì dù sao tiểu đệ vẫn là huynh đệ của bọn Liêu Trường Phát, Lãn Cẩu Tử nên thư thư vẫn chưa yên tâm.

Tiểu Hổ Tử cười khổ:

– Bằng hữu mỗi người một ý, chẳng lẽ thư thư không cho tiểu đệ có bằng hữu nữa sao ?

– Đương nhiên thư thư không cấm đệ có bằng hữu, nhưng bọn chúng đang cố dụ hoặc đệ, làm sao thư thư an tâm được ?

Tiểu Hổ Tử lắc đầu :

– Thư thư đã nói như vậy tiểu đệ đâu còn gì để phân biện ?

– Nhưng thư thư muốn đệ đệ hứa với thư thư một lời.

– Hứa ra sao ?

– Hứa tuyệt đối không được bán rẻ thư thư.

Tiểu Hổ Tử không hứa sao được ? Y gật đầu :

– Tứ thư thư vốn đã hiểu rõ dù có chết đệ cũng không phản bội thư thư. Đệ xin lập lại:

không bao giờ có chuyện ấy xảy ra.

Xuyến Xuyến cười tươi:

– Trước đây thư thư chưa hoàn toàn nói thật hết với đệ đệ, thư thư huấn luyện bọn tiểu cô nương vì hy vọng chúng sẽ thay thư thư kiếm tiền thật nhiều, chỉ có một điều thư thư chưa nói.. Nàng dừng lại ở đó và Tiểu Hổ Tử cũng mặc cho nàng tự do suy nghĩ cân nhắc lời nói. Sau tính một lúc lâu Xuyến Xuyến mới thở dài lẩm bẩm:

– Thực ra dù ta không nói ra, sớm muộn gì cũng hiểu rõ, tại sao ta không tự nói rõ ?

Mỉm cười, nàng đưa đôi mắt diễm lệ nhìn y:

– Điều tứ thư thư chưa nói với đệ đệ là về lai lịch của bọn tiểu cô nương ấy.

Tiểu Hổ Tử kinh ngạc:

– Lai lịch của các tiểu cô nương quan trọng đến thế ư ?

– Đương nhiên rất quan trọng, vì hơn nữa bọn họ có thân thế rất lớn, thí dụ có một cô nương là thiên kim tiểu thư tại Hoàng Cương huyện, còn lại toàn là con gái nhà đại gia cả.

Tiểu Hổ Tử chợt hiểu ra nguyên nhân khiến Lã Chính Bản và Cái Bang tập trung chú ý đến động tĩnh trong Thái phủ. Y hít một hơi dài:

– Điều ấy thật khônghay, vì sao thư thư gây ra việc ấy ?

Xuyến Xuyến gằn giọng:

– Vì thư thư thù hận chúng giết chết mẫu thân và ba chị em của thư thư, do đó thư thư cần báo thù ấy, thư thư dụ hoặc chúng… Tiểu đệ, chẳng lẽ đệ đệ không hận oán chúng sao ?

Tuy bị khích động, Tiểu Hổ Tử vẫn điềm nhiên:

– Tứ thư, đệ cho rằng hành động của thư thư là quá nóng nảy.

– Tiểu đệ sớm quên lòng tốt của mẫu thân đối với tiểu đệ thế sao ?

– Không, tiểu đệ không quên mẫu thân thư thư.

– Thế sao tiểu đệ không tán thành chuyện thư thư báo thù cho mẫu thân ?

Tiểu Hổ Tử than dài:

– Tiểu đệ đâu dám không tán thành, nhưng mà… tiểu đệ sợ rằng hậu quả việc làm của thư thư sẽ không như mong muốn.


Y vốn định sẽ dần dần cảm hóa Xuyến Xuyến nên không dám quá nặng lời với nàng. Nàng mỉm cười :

– Tiểu đệ hãy yên tâm, thư thư đâu phải là người dại dột, thư thư dám kềm tỏa chúng, tức là thư thư đã nắm chắc, chúng chẳng dám làm gì thư thư đâu. Tiểu đệ không thấy thư thư an nhiên ở đây mà chúng không làm gì được thư thư ư ?

Có lẽ đây là trọng tâm vấn đề, Tiểu Hổ Tử nhận dịp nói liền:

– Tứ thư không nên tự thị quá, bây giờ người ta chưa động tới tứ thư có lẽ chỉ vì chưa tới lúc cần đó thôi.

Xuyến Xuyến cười nhạt:

– Chúng dám động tới ta là chúng tự chui đầu vào chỗ chết đó !

Không hiểu Xuyến Xuyến đã nắm được yếu điểm nào của chúng mà có thể tự tin đến thế ? Tiểu Hổ Tử không ngờ cô nương “tứ thư” này vốn rất xinh đẹp hòa ái bỗng nhiên biến thành một người thủ đoạn dường ấy, y đưa mắt nhìn sững Xuyến Xuyến khiến nàng bất giác đỏ ửng hai má:

– Tứ thư có gì lạ mà tiểu đệ nhìn tứ thư kỳ cục thế ?

Tiểu Hổ Tử thở dài :

– Tứ thư, tiểu đệ thấy chị biến đổi quá nhiều.

Xuyến Xuyến giật mình:

– Tứ thư có gì biến đổi, biến đổi thành xấu xí hay biến đổi thành đẹp hơn ?

Y mỉm cười :

– Tiểu đệ không nói cái ấy.

Diện sắc Xuyến Xuyến chuyển động:

– Tiểu đệ chửi khéo tứ thư đã biến thành ác độc đấy ư ?

Tiểu Hổ Tử mỉm cười :

– Tiểu đệ không dám nói thế. Không, tiểu đệ chỉ nói, tứ thư biến đổi đến độ cơ hồ tiểu đệ nhận không ra, bây giờ tứ thư đã biến thành một người cương cường, khí lực ấy khiến tiểu đệ thẹn không bằng.

Xuyến Xuyến đột nhiên thở dài :

– Tất cả chỉ vì tiểu đệ đấy.

Tiểu Hổ Tử giật mình:

– Vì tiểu đệ ?

Y không tin tai mình đã thật nghe câu ấy. Hốt nhiên, hai khóe mắt Xuyến Xuyến ướt ngấm lệ, bi phẫn nói:

– Trong lúc tiểu đệ thoát thân, tứ thư nghe nói đệ đã bị chúng giết mất rồi, cơ hồ ta đau đớn phát điên, sau đó ta thề sẽ báo thù cho đệ, ta sẽ đến Hoàng Cương báo thù đồng thời cũng sẽ trả oán hận với bọn Cái Bang và Thất tinh bang.

Thì ra nguyên nhân đúng là vì y, tâm ý của nàng khiến y rất cảm kích khẽ kêu lên một tiếng :

– Tứ thư, nhưng bây giờ đệ đâu đã chết !

– Chính vì vậy, tiểu đệ bây giờ phải giúp ta.

Tiểu Hổ Tử lắc đầu :

– Tứ thự..

Nàng cắt lời:

– Tiểu đệ, chẳng lẽ tiểu đệ nỡ nhẫn tâm nhìn một mình tứ thư chết sao ?

Nói xong, hốt nhiên nàng vươn tay ôm choàng lấy Tiểu Hổ Tử, đôi má hây hây như hoa đào của nàng áp chặt vào mặt y khóc nấc lên. Bốn năm trước đây Tiểu Hổ Tử khi còn ở trong nhà Mạc đại tẩu, đã từng có lần đùa giỡn, cũng ôm lấy Xuyến Xuyến một cách rất thân mật, nhưng lúc ấy y chỉ biết là Xuyến Xuyến tốt đặc biệt với y, đặc biệt chiếu cố tới y chứ không có cảm giác gì khác lạ. Nhưng bây giờ tình hình hoàn toàn đổi khác, y không phải là Tiểu Hổ Tử của bốn năm về trước nữa, trừ thân hình vẫn nhỏ bé, nhưng về sinh lý, tâm lý, y đã thành một thanh niên bình thường.

Khi Xuyến Xuyến áp má vào mặt y, Tiểu Hổ Tử cảm thấy nóng bừng toàn thân, không tự giác liền vòng tay ôm chặt lấy nàng. Trong lòng y vốn ngấm ngầm yêu thương Xuyến Xuyến từ lâu chứ không phải đến hôm nay, từ bốn năm trước khi thực sự còn là một đứa bé, y đã ưu ái với nàng, nhưng vì lúc ấy còn quá nhỏ, y không hiểu nổi tình cảm ấy. Bây giờ Xuyến Xuyến ôm lấy y, vô tình như đã mở cánh cửa tâm tình y khiến y cuồng nhiệt ôm chặt nàng khiến nàng ngẩn người ra một lát.

Khi nhìn ra y cũng tha thiết yêu nàng, Xuyến Xuyến nhẹ kêu lên một tiếng :

– Hổ đệ !

Hai cánh môi anh đào của nàng hé mở âu yếm đặt lên má y một nụ hôn. Tiểu Hổ Tử hưởng được thú vị ấy lần đầu trong đời, y hơi rùng mình tỉnh lại, nhẹ đẩy Xuyến Xuyến ra :

– Tứ thư bây giờ đã có thân phận phu nhân…

Hai mắt ươn ướt của Xuyến Xuyến đầy vẻ ôn nhu, u oán nói:

– Thư thư chưa hề lấy chồng, thư thư vẫn đợi đệ đệ.

Câu nói này thực là kỳ quái, nhưng cũng khiến Tiểu Hổ Tử cảm động, hai tay y lại ôm chầm lấy Xuyến Xuyến vào lòng, ghé môi vào má nàng, đất trời bây giờ dường như chỉ còn có hai người mà thôi.

Sau một lúc đắm đuối, Tiểu Hổ Tử dần dần định thần lại. Y đẩy nhè nhẹ Xuyến Xuyến ra, khẽ hỏi:

– Tứ thư không ngại vì tiểu đệ nhỏ bé chứ ?

Hai mắt si dại của Xuyến Xuyến mơ màng chưa tỉnh, hai má nàng đỏ bừng:

– Không, đệ đệ dù có nhỏ bé ta vẫn yêu… Huống gì, đệ đệ thực sự đâu còn nhỏ nữa.

Từ hai mắt nàng, y thấy rõ sự chân tình, y khẽ thở dài nghĩ bụng:

“Nàng vốn là người con gái rất khả ái, nếu được chân tình cảm hóa, chắc chắn sẽ tiêu trừ được ác niệm trong nàng, tại sao ta không lấy nàng làm vợ ?” Nghĩ như vậy, y càng tin chỉ có chân tình mới cảm hóa được Xuyến Xuyến, y không thể nhìn nàng bước dần vào con đường tà ác đầy tai họa, và y cũng không thể phụ rãy chân tình của nàng. Tiểu Hổ Tử quyết định chủ ý:

– Tứ thư ơi, những lời nói hôm nay tứ thư không bao giờ hối hận chứ ?

Hai mắt Xuyến Xuyến long lanh:

– Đệ đê….. chắc chắn đệ đệ cần thư thư chứ ?

Tiểu Hổ Tử rất nghiêm trang:

– Vâng, chẳng những đệ đệ cần thư thư mà đệ đệ còn muốn chính thức cưới thư thư làm vợ nữa !

Âm thanh của y nghiêm cẩn, chẳng khác gì một lời thề nguyện. Trong tình hình ấy đáng lẽ Xuyến Xuyến phải vui mừng mới đúng, không ngờ thái độ nàng biến đổi, chau mày ủ dột thở dài một tiếng.

Tiểu Hổ Tử kinh ngạc:

– Thư thự.. thư thự.. sao vậy ? Sao thư thư không vui ? Chẳng lẽ…

Xuyến Xuyến khẽ lắc đầu :

– Thư thư rất vui đó chứ, đệ đệ yêu ta đến vậy, ta chẳng bao giờ quên được đệ đệ.

Mặc dù miệng nàng nói rất vui nhưng mặt nàng lại cho biết ngược lại. Chẳng lẽ nàng đã thất thân với ai nên tự thẹn không dám nói thật ? Tiểu Hổ Tử khẽ kêu tên nàng :

– Xuyến Xuyến thư thư, đệ hiểu rõ lòng lắm, có lẽ…

Xuyến Xuyến vội vàng dùng tay chận miệng y lại:

– Hổ đệ đừng nghĩ bậy. Thân thể của thư thư thủy chung vẫn trong sạch vì đệ đệ.

Gương mặt ngọc của nàng hốt nhiên ửng hồng thẹn thùng nói nhỏ:

– Chỉ cần đệ đệ muốn, thư thư sẽ hiến dâng liền để chứng minh sự trong trắng của thư thự.. Nhưng thực sự thư thư không thể làm vợ của đệ đệ được.

Tiểu Hổ Tử cười nhạt:

– Thư thư chắc vẫn ngại vì đệ còn nhỏ ?


Xuyến Xuyến đưa tay ôm Tiểu Hổ Tử lắc đầu liên tiếp:

– Hổ đệ không nên nghĩ vậy, ta tuyệt không bao giờ có ý ấy.

– Thế thì vì sao ?

Ngập ngừng một lúc lâu Xuyến Xuyến mới đáp:

– Bởi vì thân của thư thư bây giờ không phải do mình quyết định mà được.

– Đệ không tin điều ấy.

Xuyến Xuyến gục đầu xuống vai y, đau khổ như van:

– Hổ đệ, Hổ đê….. không bức bách thư thư phải nói ra chứ ?… Điều này chẳng hay ho gì cho chúng ta đâu.

Y lạnh giọng :

– Tiểu đệ đã nói là không đổi, tiểu đệ sẽ cưới thư thư là cưới thư thư, do đó thư thư có khổ tâm gì, tiểu đệ tất phải biết rõ.

Xuyến Xuyến thấy y quá cương quyết không nói không được, bèn thở dài u oán:

– Hổ đệ hãy nghĩ xem, muốn báo thù cho đệ đệ, với sức lực yếu đuối như ta phải làm sao ? Hổ đệ Ơi, ta phải nhờ sức của một người khác, lệ thuộc vào hắn để hắn giúp ta.

Tiểu Hổ Tử lạnh lùng :

– Và thư thư hẹn trả lại cho hắn cái gì ?

Xuyến Xuyến nức nở:

– Ta hứa với hắn khi xong việc sẽ lấy hắn làm chồng.

Tiểu Hổ Tử trợn mắt:

– Thư thư đã hẹn lấy hắn sao còn đùa với tiểu đệ ?

Xuyến Xuyến nấc lên một tiếng ôm chặt lấy Tiểu Hổ Tử :

– Ta có muốn lấy hắn thực đâu, chắc đến lúc nào đó ta phải cự tuyệt hắn, ta chỉ thích lấy một mình đệ đệ thôi.

Tiểu Hổ Tử mềm lòng rên lên:

– Tứ thư thư ơi…

Hai người lại ôm lấy nhau. Trong phòng không còn một tiếng động ngoài hơi thở hai người quyện vào nhau. Đột nhiên Tiểu Hổ Tử nói:

– Còn một chuyện này tiểu đệ quên chưa nói với thư thư.

– Chuyện gì vậy ?

– Thân thể của tiểu đệ muốn tăng trưởng là tăng trưởng chứ không nhỏ bé mãi như thế này đâu.

Xuyến Xuyến long lanh hai mắt:

– Thực thế ư ?

Mắt nàng rạng rỡ như hoa khiến y không thể dấu nàng :

– Đương nhiên là thật vì sư phụ tiểu đệ bảo sở dĩ nhỏ bé không thể tăng trưởng không phải vì bẩm sinh mà vì từ lúc bé đã bị người ngầm đả thương huyệt đạo do đó không thể lớn được.

– Vết thương ấy có thể trị liệu được chứ ?

Y đáp:

– Đã trị liệu rồi.

– Vậy sao đệ đệ vẫn còn nhỏ bé ?

– Vì hiện nay tiểu đệ chưa muốn lớn cho nên không vận công để tăng trưởng?

Xuyến Xuyến nhìn kỹ y một lúc, trong mắt nàng tưởng tượng ra y là một thanh niên bình thường anh tuấn, nàng vui đến độ hớn hở:

– Vậy thì đừng đùa nữa, hãy mau vận công tăng trưởng đi.

Tiểu Hổ Tử lắc đầu :

– Không…

– Vì sao ? Chẳng lẽ đệ đệ không muốn thành người bình thường ?

– Tiểu đệ có lý do, tiểu đệ muốn lợi dụng thân thể nhỏ bé dẫn dụ người ám hại tiểu đệ phải xuất hiện đồng thời buộc hắn phải nói ra thân thế của tiểu đệ.

Xuyến Xuyến “à” một tiếng :

– Thì ra lý do rất trọng đại, thư thư thật nông nổi. Hổ đệ, xin cứ yên tâm, việc của đệ đệ cũng là việc của thư thư, chúng ta tuy hai mà một, vì việc của đệ đệ, thư thư có phải tan xương nát thịt cũng quyết không từ… Chỉ tiếc rằng thân phận thư thư hiện nay ở trong tay người, thư thư lỡ cưỡi lưng cọp, làm sao thoát được ?

– Điều ấy không thành vấn đề, chỉ cần thư thư cho rằng chuyện của thư thư quan trọng hay chuyện của tiểu đệ quan trọng hơn ?

– Đương nhiên chuyện của đệ đệ quan trọng hơn.

– Vậy thì chẳng có gì khó, tất cả nỗi khổ của thư thư chúng ta sẽ cùng nhau khắc phục.

Xuyến Xuyến ủ rũ:

– Người ấy võ công lợi hại, chỉ sợ chúng ta không chống nổi hắn. Đệ đệ nên biết nếu đã kết thù oán với hắn là khó thoát thân vì tay chân thủ hạ của hắn đầy dẫy mọi nơi, suốt đời đệ đệ sẽ không an ổn, đệ đệ hãy cứ mặc ta lo liệu với hắn. Bắt đầu từ ngày mai nếu có cơ hội đệ đệ hãy thoát khỏi nơi này, thư thư sẽ thoát theo, còn nếu thư thư không thoát được, đành chịu nhận cái chết, ít nhất hắn và tiểu đệ cũng không có gì thù oán.

Tiểu Hổ Tử lắc đầu cương quyết:

– Tứ thư thư, tiểu đệ nói chúng ta đã là phu thê tất phải đồng cam cộng khổ, vả chăng đệ không chịu thư thư có tình ý với người khác.

Xuyến Xuyến ai oán:

– Hổ đệ, thư thư đối với hắn chỉ là giả vậy thôi…

– Dù có giả đệ cũng không chịu, nếu không đệ sẽ ác đấu với hắn một trận, dù có chết cũng cam.

Xuyến Xuyến kêu lên:

– Hổ đệ, việc gì phải làm thế ?

Tiểu Hổ Tử nhận ra nàng đối với y tình sâu nghĩa nặng, y càng bức bách:

– Tứ thư thư, đệ nói là làm, chỉ cần thư thư nói một lời đệ xin tuân theo liền.

Xuyến Xuyến khóc nấc lên hốt hoảng níu lấy y:

– Hổ đệ, Hổ đệ Ơi, đệ muốn gì thư thư xin nghe được không ?

Nàng đã hoàn toàn bị y mê hoặc tiêu tan hết ý chí. Tiểu Hổ Tử thấy nàng đã thuần phục liền ôm gọn lấy nàng nhấc lên đặt vào giường:

– Tứ thư thư ơi, chúng ta hãy thành thân với nhau nhé.

Xuyến Xuyến khẽ “ừ” một tiếng nhỏ trong cuống họng mềm lã trong tay Tiểu Hổ Tử.

Nửa đêm ấy, Xuyến Xuyến nhẹ nhàng ngồi dậy rời khỏi phòng của y. Tiểu Hổ Tử tỉnh dậy không thấy Xuyến Xuyến trên giường, chỉ thấy trên bàn đặt một tờ giấy viết hàng chữ :

“Hổ đệ, thư thư đã suy nghĩ suốt đêm, thư thư không muốn liên lụy đến đệ đệ. Mọi chuyện ở đây, thư thư sẽ giải quyết cho đệ đệ, đệ đệ hãy thông báo cho Lã Chính Bản biết để đến đây xử lý. Xuyến tỷ đề.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.