Đọc truyện Thần Võ Bí Kíp – Chương 24: Ma công che bản tính trợ thủ giúp ác hành
Huyết thủ ác sát Hướng Đông Dương bật cười ha hả:
– Hôm nay lão phu thấy lại mặt trời nên tạm tha cho mạng sống các ngươi.
Hướng Đông Dương chạy trước, Diệp Từ Huy chạy sau vọt thân ra khỏi thạch thất, ngẩng đầu nhìn lên chỉ thấy ngoài Vân Hạc đạo trưởng còn có thêm bảy đạo sĩ khoảng tuổi năm mươi nữa đều hoành kiếm ngang ngực đứng sau lưng Vân Hạc đạo trưởng.
Hướng Đông Dương cười vang động:
– Lão trâu già Vân Hạc này thật khéo giữ lễ kéo lũ đạo sĩ đến nghênh tiếp lão phu.
Vân Hạc đạo trưởng biến sắc:
– Các ngươi làm gì các sư điệt ta rồi ?
– Hôm nay là ngày tốt của lão phu, do đó chúng nó cùng gặp may vẫn sống ở trong kia.
Vân Hạc đạo trưởng quét mắt qua Diệp Từ Huy:
– Diệp thiếu hiệp có biết hôm nay đã tạo ra ác nghiệt chăng ?
Chàng cười đáp:
– Đạo trưởng không thả gia mẫu còn hỏi gì tại hạ?
Thân hình chàng lướt tới trước mặt Hướng Đông Dương:
– Chúng ta chạy hướng nào để tìm gia mẫu đây ?
Hướng Đông Dương đáp:
– Lệnh đường đã bị đưa ra khỏi “Tích ngọc sơn trang” này, chúng ta hãy rời khỏi đây rồi hãy nói.
Diệp Từ Huy rút phăng “Thất tinh kiếm” chỉ vào mặt Vân Hạc đạo trưởng:
– Đạo trưởng tránh đường được không? Hay muốn tại hạ đạ khái sát giới?
Mục quang Vân Hạc đạo trưởng vượt qua Diệp Từ Huy nhìn thẳng Hướng Đông Dương một lúc rồi thở dài:
– Hướng thí chủ khéo che đậy lắm đó !
Hướng Đông Dương cười ha hả:
– Hôm nay nếu không được gặp Diệp thiếu hiệp, lão phu thực không có mộng thoát thân được!
Đạo trưởng chuyển ánh mắt sang Diệp Từ Huy:
– Thiếu hiệp dám đỡ ba chưởng của bần đạo chăng ?
Chàng đáp liền:
– Có gì không dám.
Hướng Đông Dương quát to:
– Không được, lão đạo sĩ cố ý kéo dài thời gian đợi viện thủ, lần trước lão phu bị mắc lừa đã bị chúng giam giữ ba mươi năm nay.
Diệp Từ Huy “a” một tiếng:
– Lão tiền bối nói có lý lắm.
Vân Hạc đạo trưởng kêu lên:
– Thiếu hiệp…
Hướng Đông Dương cắt lời:
– Đồ trâu già im đi, đỡ chiêu đây !
“Soạt” một tiếng, Hướng Đông Dương đã múa vòng xích sắt trên cổ tay đập tới Vân Hạc đạo trưởng. Thế đập của họ Hướng mạnh như núi đổ ập xuống, xích sắt rít trên không trung thành những tiếng “vo vo” rất dễ kinh người. Vân Hạc đạo trưởng giật mình nghĩ thầm:
“Không ngờ, lão ma đầu này ngấm ngầm khổ luyện trong lao ngục, và đã hoàn toàn khôi phục công lực và e chừng còn thâm hậu hơn trước nữa, hôm nay nếu để ma đầu thoát thân chắc chắn sẽ xảy ra một cơn gió tanh mưa máu chứ chẳng chơi!”.
Vừa khởi niệm đạo trưởng vừa rút trường kiếm triển khai thành một đạo cầu vồng, đầy trời toàn là hoa kiếm đâm thẳng tới Hướng Đông Dương.
Chỉ thấy một phiến sắt ngấm vào nhau. Thực là một cảnh long tranh hổ đấu hiếm thấy trong võ lâm. Diệp Từ Huy và bảy đạo sĩ kia ngây mắt ra nhìn quên cả động thủ.
Hướng Đông Dương nhìn thấy Diệp Từ Huy chưa kịp xuất chiêu tấn công cùng lúc, tức giận quát to:
– Đồ tiểu tử ngu sao ngươi chưa động thủ hợp lực với ta giải vây chạy mau, đợi bọn cao thủ chúng kéo đến, chúng ta bị bắt cả bọn nữa hay sao ?
Lúc ấy Diệp Từ Huy mới giật mình vũ lộng đoản kiếm thân hình chuyển động tiến sát tới Vân Hạc đạo trưởng. Hai người tấn công Vân Hạc khiến lão đạo trưởng lâm vào thế nguy đành phải buộc lùi lại. Bảy tên đạo sĩ sau lưng Vân Hạc đạo trưởng không ngờ Diệp Từ Huy hợp thủ với Hướng Đông Dương tấn công Vân Hạc đạo trưởng.
Vân Hạc đạo trưởng, Hướng Đông Dương, Diệp Từ Huy có thể nói ra ba nhân vật có công lực cao nhất hiện nay, thân ảnh lại cực mau hơn cả điện chớp. Khi thân ảnh Diệp Từ Huy lướt tới, cả bọn đạo sĩ chưa kịp chuyển niệm ba người đã phân thắng bại.
Chỉ nghe Huyết thủ ác sát Hướng Đông Dương gầm lên một tiếng:
– Đồ trâu già, cút đi cho ta !
Tiếp đó là tiếng ho trầm uất, Vân Hạc đạo trưởng đảo người phi thân vọt ra, thì ra đạo trưởng đã bị một thế xích quét trúng đùi phải. Tuy đạo trưởng đã luyện được cương khí hộ thân nhưng do sợi xích sắt được đúc bằng thứ hợp kim kỳ dị đồng thời được Hướng Đông Dương phổ vào chân nguyên nội lực, do đó bị trúng một đòn này, bắp đùi Vân Hạc đạo trưởng tuy không bị gãy nhưng cũng bị thương rất nặng, đạo trưởng lùi thân ra nhưng đứng không vững đành phải ngồi xuống đất.
Hướng Đông Dương cười ha hả:
– Đồ trâu già, hôm nay là ngày xui xẻo của ngươi, mối hận bị giam gần ba mươi năm lão phu sẽ trả xong.
Vòng xích sắt trong tay lão xoay tròn tiến về phía Vân Hạc đạo trưởng. Vừa lúc ấy bảy đạo sĩ đã tiến lên vây tròn lấy Vân Hạc đạo trưởng bày một kiếm trận nghiêm mật bảo vệ đạo trưởng.
Hướng Đông Dương vẫn nghiễm nhiên tiến tới như không coi kiếm trận vào đâu.
Hốt niên linh đài Diệp Từ Huy sáng lên, quát to:
– Lão tiền bối, thời cơ thoát thân hiếm có, chúng ta phải rời sơn trang mau thôi.
Vừa cất tiếng thân ảnh chàng vừa vọt ra hướng ngoài sơn trang. Hướng Đông Dương thấy chàng phi hành như chớp, không còn ai tiếp ứng không dám chần chừ bèn chỉ vào mặt Vân Hạc đạo trưởng:
– Lão trâu già, hôm nay lão phu tha cho ngươi, lần sau còn gặp mặt, ngươi cẩn thận đấy.
Chuyển thân, lão hú lên một tiếng dài biến mất.
Diệp Từ Huy rời khá xa “Tích ngọc sơn trang” mới dừng lại đợi Huyết thủ ác sát Hướng Đông Dương, khi lão chạy tới, chàng hỏi:
– Lão tiền bối, chúng đem gia mẫu đến nơi nào xin chỉ giáo. Vãn bối rất nóng lòng tìm gia mẫu.
Hướng Đông Dương mỉm cười:
– Không việc gì gấp, đương nhiên lão phu sẽ dẫn ngươi tới, ngươi không thấy lão phu thế này đi đường rất bất tiện sao…
Ngừng lại một chút, lão tiếp:
– Thứ nhất, lão phu phải chặt đứt hai sợi dây xích sắt này, sau đó lão phu phải tắm rửa thay đổi quần áo, như vậy mới tiện tìm lệnh đường.
Lúc ấy Diệp Từ Huy mới chú ý nhìn lão, thực lão chẳng ra cái gì cả, người không ra người, quỷ không ra quỷ nếu đi trên đường quả rất bất tiện. Chàng chau mày:
– Xin lão tiền bối cho biết địa điểm gia mẫu bị giam cầm, võ công có thể một mình tìm tới được.
Hướng Đông Dương vừa đáp vừa hỏi:
– Âm Dương cốc, ngươi có nghe danh này bao giờ chưa ?
Chàng giật mình:
– Chưa hề nghe, nó ở vùng núi nào ?
– Theo lão phu biết có ba nơi tên là Âm Dương cốc, một ở vùng núi Vu Sơn, một ở gần Kim Đỉnh Lâu sơn, còn một trong Tuyết Phong Sơn… lúc ấy lão phu chỉ nghe nói chúng đem lệnh đường đưa đến Âm Dương Cốc còn đến Âm Dương cốc nào, lão phu cũng không biết.
Diệp Từ Huy trầm ngâm:
– Vu Sơn cốc cách nơi đây cũng gần, có lẽ là Âm Dương cốc ở Vu Sơn.
Hướng Đông Dương gật đầu:
– Có lẽ thiếu hiệp nghĩ không sai, Vu Sơn chu vi hơn trăm dặm, Âm Dương cốc lại nằm ở nơi thâm sơn không ai bén mảng tới, nếu không có người am tường quen thuộc đường lối cũng rất khó tìm ra, thiếu hiệplàm sao tìm được?
Diệp Từ Huy hỏi:
– Lão tiền bối có rõ đường lối nơi ấy không?
– Cả ba nơi ấy năm xưa lão phu đều đã từng qua, với công phu cước bộ của thiếu hiệp nếu muốn tìm khắp cả ba nơi cũng mất ít ra là nửa tháng…
Chàng đề nghị:
– Vậy xin phiền lão tiền bối dẫn đường.
Chàng chưa hết lời Hướng Đông Dương đã cười ha hả:
– Thiếu hiệp vẫn coi lão phu là ngoại nhân ư ? Lần này nếu không có thiếu hiệp đến “Tích Ngọc sơn trang” với sức lực của một người như lão phu làm sao có hy vọng thoát thân, nói tóm lại thiếu hiệp chính có đại ân cứu mạng lão phu, lão phu hiềm gì mà không dẫn thiếu hiệp đi tìm lệnh đường?
Tiếp đó lão lắc hai sợi dây xích cười khổ:
– Chỉ vì hai sợi dây quỉ quái này không thể trừ ngay nó đi không xong. Lão phu nhìn thấy thiếu hiệp có thanh bảo kiếm ánh sáng rực mắt hình như không phải vật phàm, xin cho lão phu thử nhìn kỹ.
Chàng rút thanh Thất tinh đoản kiếm đưa cho Hướng Đông Dương:
– Mời lão tiền bối xem qua xem có chỗ dùng được chăng ?
Hướng Đông Dương đỡ lấy thanh kiếm cong ngón tay khẽ búng một cái, thân kiếm phát ra một tiếng ngân nga như tiếng rồng kêu trên không cực kỳ trong trẻo, lão buột miệng khen:
– Hảo kiếm, hảo kiếm !
Ánh kiếm lóe lên vươn ra thu lại mấy cái, chém sắt như chém bùn, hai sợi xích sắt liền rơi loảng xoảng xuống đất. Lão dâng kiếm trả lại cho Diệp Từ Huy. Tóc lão dài che cả mặt, quần áo lam lũ không giống ai nhưng thái độ khi chém rụng xích sắt rất quang minh lỗi lạc, không nhìn bảo kiếm tiếc rẻ một chút nào đưa trả cho chàng liền.
Trong giang hồ Huyết thủ ác sát Hướng Đông Dương khét tiếng là một lão ma đầu tàn ác nhưng lúc này dưới mắt Diệp Từ Huy chỉ là một lão nhân đau khổ dễ mến, lão trao trả kiếm cho chàng rồi than thở:
– Từ rất lâu rồi lão phu chưa hề được ăn một bữa no, chúng ta hãy tìm cái gì ăn trước đã sau đó sẽ tắm rửa sau.
Diệp Từ Huy không dám dẫn lão tới khách điếm, vội vàng phi hành ra thị trấn nhỏ gần đó sắm sử đủ quần áo rượu thịt mang về cho Hướng Đông Dương. Sau khi ăn uống no nê, tắm rửa thay quần áo Hướng Đông Dương đã biến thành một lão nhân khá phương phi cốt cách. Nhân vì họ Hướng vốn là bậc lão tiền bối từng học qua “Huyết thủ thần công”, chàng mới đem mọi thắc mác của chàng về môn kỳ công này ra hỏi lão, tại sao sau khi luyeẹn “Huyết thủ thần công” chàng lại gần như thay đổi tâm tính không khống chế được nó ? Thì ra vì bản bí kíp “Huyết thủ thần công” chàng luyện tập chính là bản do Hướng Đông Dương tự tay viết và cũng chính lão đã tự tay xé bỏ trang đầu tiên chép chân ngôn tinh túy của “Huyết thủ thần công”. Trước khi đọc cho chàng nghe trang chân ngôn ấy, Diệp Từ Huy và Hướng Đông Dương kết bái làm nghĩa huynh nghĩa đệ vì theo môn phái của lão tiền bối họ Hướng “Huyết thủ thần công” không thể truyền thụ cho người ngoài.
Sau khi làm lễ tế trời đất, gọi nhau bằng “nghĩa huynh” và “lão đệ”, bỗng nhiên Hướng Đông Dương sực nhớ:
– Lão đệ, ta vừa nhận được ám hiệu của các bằng hữu, dường như lệnh đường không còn ở “Âm Dương cốc” nữa rồi.
Diệp Từ Huy giật mình:
– Nghĩa huynh nói đùa chăng ? Cứu gia mẫu là chuyện hết sức hệ trọng, gia mẫu không ở “Âm Dương cốc” thì ở đâu ?
Hướng Đông Dương bí ẩn:
– Lão đệ cứ theo ta về nhà ta ở Vu Sơn, đến đó sẽ biết lắm điều hay.
Nói xong, không đợi chàng trả lời, lão đã phi thân lên đường nhắm hướng núi Vu Sơn. Con đường này chàng chưa hề đi qua nên đành cứ bám theo chân Hướng Đông Dương vượt qua những dãy núi trùng điệp.
Hai ngày hôm sau hai người đến trước hai ngọn núi đứng song song cao ngất mây trời, giữa có một đường sơn kính chạy ngoằn ngoèo theo chân núi rất nhỏ hẹp. Theo con đường sơn kính ấy đi thêm bốn năm dặm nữa là tới một khu rừng rậm đầy lá khô phủ kín mặt đất bốc lên một mùi hắc khí vì lá chết từng lớp lâu ngày không được thu dọn.
Hướng Đông Dương dừng chân trong khu rừng ảm đạm ấy hú lên một hồi dài.
Diệp Từ Huy hỏi:
– Lão ca ca, chẳng lẽ nhà của ca ca ở trong khu rừng này ư ?
Chàng vừa dứt tiếng trong khu rừng đã có một thân ảnh xuất hiện, thân pháp cực kỳ mau lẹ, khinh công dị thường, chạy thẳng tới lắc lư vài cái đã đến trước mặt Hướng Đông Dương, thì ra là một lão bà ước trên sáu mươi, tóc trắng phau nhưng mặt cực kỳ xấu xí.
Lào bà ấy đến trước Hướng Đông Dương cười lạnh một tiếng:
– Tiểu muội chào mừng đại ca trở về.
Lý ra anh em gặp nhau lâu ngày phải vui mừng cảm kích khôn xiết, trái lại lão bà chỉ nói lạnh lùng một câu và nét mặt chẳng có tí gì là mừng rỡ cả. Hướng Đông Dương xua tay:
– Hiền muội khỏi cần khách khí, mười mấy năm nay ta thật làm khổ hiền muội.
Lão thái bà vẫn giữ thái độ lạnh nhạt:
– Không sao đâu.
Hướng Đông Dương chỉ Diệp Từ Huy:
– Ngu huynh có nhận một huynh đệ, y tên là Diệp Từ Huy là công tử con trai Diệp lão hiệp, hiền muội cứu thoát Diệp lão phu nhân chưa ?
Lão thái bà nhìn chàng với đôi mắt thăm dò hỉnh mũi “hừ” một tiếng đáp:
– Đương nhiên cứu thoát rồi.
Hướng Đông Dương quay sang Diệp Từ Huy:
– Huynh đệ, đó là thất tỷ của ngươi đó. Năm xưa nổi tiếng là Lãnh Diện Kiều Oa, ngươi cứ gọi là Lương thất tỷ là được.
Ấn tượng đầu tiên của chàng đối với lão thái bà này chẳng có gì tốt, nhưng chàng vốn là người ôn hòa không lộ vẻ gì khác lên sắc mặt, chỉ hơi mỉm cười ôm quyền thi lễ:
– Tiểu đệ Diệp Từ Huy xin ra mắt thất tỷ.
Lão thái bà hơi gật đầu, không thèm nói một lời, chuyển thân đi luôn. Hướng Đông Dương gọi chàng theo sau:
– Thất tỷ của ngươi là một người tuy bên ngoài lạnh lùng nhưng rất nhiệt tâm, hễ càng lãnh đạm với ai tức là càng thích người đó, ngươi đừng lấy làm lạ.
Khu rừng này dài có hơn năm dặm nên tuy thân pháp ba người rất mau nhưng phi hành cũng mất không ít thời gian. Vượt qua khu rừng thì trời vừa sáng, trước mặt hiện ra một gian nhà lớp xây bằng đá, nhìn ngoài có vẻ tầm thường nhưng bên trong không kém phần hoa lệ đường hoàng. Chỉ có trước cửa vắng tanh không một bóng người. Vào trong sân cỏ hoang mọc rậm rạp, có lẽ vì mười mấy năm vắng mặt Hướng Đông Dương nên không có ai chăm sóc. Bước lên thạch cấp tiến vào đại sảnh, không ngờ trong đại sảnh đông tới hai ba chục người.
Diệp Từ Huy nhìn lướt qua, có đủ cả nam cả nữ, người nhỏ tuổi nhất cũng là trên ba mươi, còn kẻ lớn tuổi e trên bảy, tám mươi. Tất cả náo nhiệt chào đón Huyết thủ ác sát Hướng Đông Dương trở về. Hướng Đông Dương cũng hết sức cao hứng chào đón mọi người.
Sau một lúc giới thiệu, Diệp Từ Huy mới biết họ đa số đều là trợ thủ của Hướng Đông Dương khi xưa, rất lâu mới giới thiệu hết mọi người với chàng và mới hàn huyên xong, Hướng Đông Dương liền dẫn chàng ra đại sảnh vòng về phía hậu viện có một dãy phòng. Bước vào một phòng, đầu tiên Diệp Từ Huy nhìn thấy là một lão phụ nhân mặc y phục rất hoa lệ, chàng bật kêu:
– Mẫu thân !
Vội bước mau tới quỳ xuống dưới chân lão phụ nhân:
– Hài nhi đáng chết hại lão nhân gia chịu bao khổ sở, hài nhi xin nhận tội.
Diệp lão phu nhân đỡ chàng lên:
– Được, con không nên tự trách. Bây giờ chúng ta có thể về được rồi.
Chàng đứng dậy quay đầu định gọi Hướng Đông Dương đến, không ngờ Hướng Đông Dương đã mất bóng từ bao giờ. Chàng bật gọi:
– Lão ca cạ..
Liền chạy ra cửa nhìn theo. Chỉ thấy một nữ nhân ước ba mươi tuổi bước vào bẩm báo:
– Sơn thủ xin chuyển đến Diệp gia lời cáo lỗi. Diệp gia mẫu tử đoàn viên ắt cần phải hàn huyên, sơn chủ không tiện có mặt, sơn chủ xin cáo lui sửa soạn yến tiệc mừng Diệp gia.
Chàng đành “đa tạ” hai tiếng quay vào với thân mẫu. Diệp lão phu nhân vỗ vào chiếc ghế, bảo chàng ngồi xuống, bà than dài một tiếng :
– Từ Huy, nơi này là nơi nào sao con tìm tới nơi được ?
Chàng kinh ngạc sực nhớ:
– Nơi này là nơi nào con cũng quên chưa hỏi… tâm trí con chỉ nhớ tới mẹ cũng chẳng cần biết nơi này là đâu….. – Thế sao con tìm đến đây được ?
Chàng bèn kể lại mọi việc cho mẹ nghe.
Nghe xong mẹ chàng nói:
– Mẹ đến đây trước con nửa ngày… người huynh đệ của con là người như thế nào ?
Chàng hơi do dự một chút rồi đáp:
– Là Huyết thủ ác sát Hướng Đông Dương.
Diệp phu nhân giật mình:
– Sao con lại kết huynh đệ với người ấy ?
Trước mặt mẹ, chàng không dám giấu tơ hào, liền kể lại hết đầu đuôi. Diệp phu nhân “a” một tiếng :
– Thì ra bọn bắt mẹ chính là Võ Đang phái…
Liền đó bà lắc đầu cảm khái:
– Võ Đang là đại môn đại phái, không ngờ lại làm như thế.
Trong đầu chàng lóe lên một ý nghĩ, chàng hỏi:
– Mẹ, thì ra mẹ chưa biết người bắt mẹ là Võ Đang phái ư ?
– Không biết. Suốt dọc đường mẹ bị chúng bịt mặt điểm huyệt, chỉ khi bị giam vào thạch thất mẹ mới được chúng giải huyệt.
– Mẹ Ơi, bên cạnh phòng giam của mẹ là phòng giam của Hướng ca ca đấy, mẹ không biết Hướng ca ca nhưng chính Hướng ca ca là người cứu mẹ thoát khỏi tay bọn Võ Đang đấy.
Diệp phu nhân bỗng thở dài :
– Chuyện đã qua rồi, nhưng nơi đây không phải là một nơi tốt, chúng ta nên rời khỏi mau thôi.
Hai mẹ con hàn huyên một lúc bất tri bất giác mặt trời đã ngã về tây, trong phòng đã thắp đèn từ lúc nào. Đột nhiên một chuỗi cười ha hả vọng tới, Hướng Đông Dương bước vào. Diệp Từ Huy vội vàng đứng dậy cùng mẹ nghênh đón, Diệp phu nhân nghiêng thân hành lễ:
– Mẹ con vãn bối…
Bà vừa nói hai tiếng “vãn bối” Hướng Đông Dương đã xua tay vội chận lời:
– Phu nhân, lão phu và lệnh lang đã kết làm huynh đệ vong niên, phu nhân…
Không đợi họ Hướng nói hết câu, Diệp phu nhân cắt lời:
– Lão tiền bối, xin nghe vãn bối nói một câu, Từ Huy trẻ tuổi chưa biết gì, chẳng hiểu trời cao đất dày quên kính trọng, lỗi ấy là của vãn bối…
Hướng Đông Dương cau mày:
– Phu nhân nói không phải là sai nhưng chuyện giữa lão phu và lệnh lang còn có ẩn tình riêng chớ không phải lệnh lang không biết kính trọng, điều ấy phu nhân không nên trách móc lệnh lang.
Mục quang Diệp phu nhân chuyển qua Diệp Từ Huy:
– Còn có ẩn tình gì ?
Chuyện gì xưa nay chàng đều không dám giấu mẹ mảy may nhưng duy nhất chuyện chàng luyện tập “Huyết thủ thần công”, vì sợ mẹ lo lắng, chàng chưa dám kể, bây giờ bị mẹ vặn hỏi, chàng đành ấp úng đáp:
– Nhân vì hài nhi tập một loại võ công có quan hệ đến tâm pháp sư môn của Hướng lão ca do đó phải nhận nhau làm huynh đệ để tiện sự nghiên cứu.
Diệp lão phu nhân không thể không hỏi:
– Không nhận nhau làm huynh đệ không được sao ?
Hướng Đông Dương đáp:
– Nếu nói về lão phu, điều ấy phạm vào đại tội trong môn quy nên mới phải kết huynh đệ rồi mới cùng nhau nghiên cứu được. Chuyện kết huynh đệ giữa lão phu và lệnh lang đã có lễ cáo với đất trời, xin phu nhân chuẩn nhận.
Diệp lão phu nhân thở dài:
– Không phải vãn bối không đồng ý, chỉ giận vì Từ Huy không biết khinh trọng, phải chi nó bái làm môn hạ của lão tiền bối thì hợp lẽ hơn.
Hướng Đông Dương bật cười ha hả:
– Lệnh lang là bật tuyệt tài đời này, lão phu không dám có vọng tưởng ấy, hiện nay được làm huynh đệ với lệnh lang đã là quá vọng rồi, phu nhân khỏi nhắc tới chuyện này nữa.
Diệp phu nhân cứ lắc đầu hoài:
– Đành vậy, chuyện giữa lão tiền bối với nó có lẽ là do duyên phận, các người cứ xưng với nhau là huynh đệ nhưng còn giữa vãn bối và lão tiền bối, chúng ta vẫn phải xưng hô theo bối phận trong giang hồ, không nên thay đổi.
Hướng Đông Dương cả cười:
– Xin phu nhân khỏi cần khách sáo.
Diệp phu nhân đáp:
– Lễ là phải như thế, nếu không vãn bối không an tâm.
Hướng Đông Dương “ối chà” hai tiếng:
– Phu nhân câu nệ lễ nghĩa như thế, lão phu còn biết nói gì ? Thôi, từ nay chúng ta cứ tùy ý xưng hô.
Sau đó Hướng Đông Dương mời hai mẹ con chàng tới đại sảnh nhập yến, điều lạ lùng trong bữa rượu chỉ có bốn người:
mẹ con chàng, Hướng Đông Dương và người tiểu muội già của lão mà lão gọi là Lương thất cô.
Giữa buổi tiệc, bỗng nhiên lão ngừng chén ngó Diệp Từ Huy:
– Lão phu xem ra lệnh đường nôn nóng có ý muốn trở về, nếu quả huynh đệ không ngại, lão phu xin truyền thụ cho huynh đệ tâm pháp bản môn ngay đêm nay, chỉ cần người ngồi tọa quan trong bảy ngày là có thể đưa lệnh đường trở về Chỉ Thủy sơn trang được rồi.
Diệp phu nhân quả thật có ý muốn về Chỉ Thủy sơn trang ngay nên nghe lời gợi ý của họ Hướng lấy làm vui mừng, không đợi Diệp Từ Huy, phu nhân buột miệng:
– Điều đó thật hợp ý vãn bối. Xin đa tạ lão tiền bối.
Hướng Đông Dương tươi cười:
– Trong thời gian Diệp Từ Huy tọa quan, lão phu cũng muốn làm một việc gì giúp phu nhân, ý phu nhân ra sao ?
Lời lẽ của lão không có gì rõ ràng khiến Diệp phu nhân kinh ngạc:
– Xin lão tiền bối chỉ rõ.
Hướng Đông Dương chỉ Lương thất cô nói:
– Thất muội của lão phu đây năm xưa trên giang hồ nổi tiếng là thánh thủ về thuật thay đổi diện mạo con người, đối với cái mặt nạ da người trên đầu phu nhân, hoặc là nên cởi bỏ ?
Diệp phu nhân vốn là người rất trầm ổn, lúc này vừa nghe Lương thất cô có thể lột cái mặt nạ trên đầu bà đã lâu, rất thích thúc kêu lên:
– Có thật như thế ?
Lương thất cô lạnh lùng nói:
– Ta tin chắc sẽ lột được cái mặt nạ ấy cho phu nhân trở về gương mặt thật cho phu nhân.
Diệp phu nhân rất kích động:
– Bị cái mặt nạ này trên đầu, vãn bối khổ không nói nổi, chỉ cần lột được nó xuống dù có biến thành một lão bà xấu xí, vãn bối cũng không hề hối hận.
Lương thất cô nói:
– Xấu xí thì không thể xấu xí được nếu phu nhân nguyên vốn không xấu.
Diệp phu nhân nghiêng thân:
– Như thế vãn bối đa tạ, xin phiền lão tiền bối ra tay.
Tiệc tan, Diệp phu nhân và Diệp Từ Huy tạm chia tay người theo Lương thất cô, người theo Hướng Đông Dương về hai phòng khác nhau. Diệp phu nhân theo Lương thất cô vào một gian địa thất dưới mặt đất, gian địa thất này có tất cả ba phòng:
phòng thứ nhất trên tường treo rất nhièu mặt da người đủ loại đủ kiểu khiến người nhìn thấy sợ lạnh gáy, phòng thứ hai bày đầy là đầu lâu sinh động như đầu người còn sống, không biết lão bà Lương thất cô này xử lý ra sao.
Trong gian phòng đầy những đầu người ấy, Lương thất cô dẫn Diệp phu nhân xem quanh các đầu người rồi nói:
– Phu nhân, sau khi lấy cái mặt nạ trên đầu phu nhân xuống, phu nhân muốn thay thế bằng cái đầu có bộ mặt nào ? Tất cả đầu lâu ở đây đã được xử lý bằng dược vật, tùy tiện phu nhân cứ việc chọn lựa cho mình một bộ mặt tương lai.
Diệp phu nhân nhìn kỹ một lượt các đầu lâu đủ hết các khuôn mặt già trẻ xấu đẹp, phu nhân nghĩ thầm:
“Tuổi thực của ta năm nay đã gần tới năm mươi, con cái đều lớn, nên chọn cái nào cho thích hợp với thân phận.” Rồi đó phu nhân chọn một bộ mặt trên bốn mươi giao cho Lương thất cô.
Lương thất cô dẫn phu nhân vào gian phòng cuối cùng. Đây là gian phòng để thi hành thủ thuật. Lương thất cô cho phu nhân uống một chén nước và ba viên thuốc, Diệp phu nhân bỗng thấy thần trí mơ hồ rồi không còn biết gì nữa.
Khi phu nhân tỉnh lại đã thấy ở trong phòng mình trên đầu quấn một lớp khăn trắng, trừ một chút chỗ hở ở miệng để ăn uống, còn toàn bộ đều bị che kín.
Bảy ngày công phu qua như chớp mắt, khi Diệp Từ Huy tọa quan xong, tâm cảnh phòng quả nhiên có bình tĩnh hơn rất nhiều. Hướng Đông Dương dẫn chàng về lại phòng Diệp phu nhân, lúc ấy lớp vải trắng trên đầu Diệp phu nhân chưa được lột ra nên không biết thủ thuật của Lương thất cô có hiệu quả gì không.
Lương thất cô cũng vừa tới nơi, lần này nét mặt lão bà có vẻ tươi vui đưa cho Diệp Từ Huy một con dao nhỏ:
– Từ Huy, ta cho ngươi được mở lớp vải cho phu nhân đó !
Diệp Từ Huy đón lấy lưỡi đao kêu lên:
– Mẹ, con động thủ đây.
Diệp phu nhân gật đầu:
– Con cứ động thủ.
Chàng vừa hạ thủ một cái từng lớp vải trắng trên đầu Diệp phu nhân rụng xuống, một gương mặt tươi tỉnh hiện ra. Diệp Từ Huy reo lên “a” một tiếng ném con dao xuống đất ôm lấy mẹ vui mừng kêu lên:
– Me….. mẹ Ơi…
Lương thất cô đưa ra một cái kính đồng, mỉm cười:
– Huynh đệ, hãy cho mẹ ngươi xem thử kiệt tác của lão tỷ tỷ.
Diệp Từ Huy vội buông mẹ ra nhận tấm kính đưa cho mẹ:
– Mẹ xem này gương mặt mẹ thật là từ hòa hơn rất nhiều.
Sau khi nhìn vào dung mạo của mình, Diệp phu nhân hân hoan gần bật khóc, cúi xuống bái lạy Lương thất cô:
– Đại ân đại đức của lão tiền bối, vãn bối suốt đời không dám quên…
Lương thất cô mỉm cười đỡ Diệp phu nhân lên:
– Phu nhân không cần khách khí, chúng ta và lệnh lang vốn là huynh đệ, chuyện giúp nhau chút ít không nên nhớ làm gì.
Xưa nay Diệp phu nhân vốn nghe Huyết thủ ác sát Hướng Đông Dương là kẻ tàn ác nhất thiên hạ, không ngờ trong mấy ngày ở đây lão đối với mẹ con phu nhân hoàn toàn không có chút gì ác ý, trái lại còn tốt hơn những người tốt khác khiến phu nhân không khỏi hoang mang. Thanh danh họ tuy xấu xem ra vẫn là người rất tốt, lời đồn sai lầm thực hại người không ít.
Sau đó mẹ con Diệp phu nhân từ giã huynh muội Hướng Đông Dương quay về Chỉ Thủy sơn trang. Đường núi kỳ khu, không thể dùng xe hay ngựa gì được, mẹ con chàng đành phi hành ra hướng ngoài Vu Sơn.
Đi một mạch hơn mười dặm, bỗng nhiên Diệp phu nhân dừng chân, thở dài một tiếng, quay đầu nhìn Diệp Từ Huy:
– Huyết thủ ác sát Hướng Đông Dương tiếng ác đầy thiên hạ, hôm nay đối với mẹ con ta lại trở thành người rất tốt, thực khó mà luận định.
Nghe lời mẹ không giống như trước đây bà vẫn thù ghét điều xấu nữa, chàng thuận miệng đáp:
– Người ta làm ác làm thiện toàn do trong ý niệm, Hướng lão ca ca bị Võ Đang phái giam giữ mười mấy năm ngồi diện bích hối lỗi nên tính tình biến cải, hối hận sửa đổi thành người mới rồi.
Diệp phu nhân nhìn đứa con yêu:
– Thoạt đầu, mẹ quả có không yên tâm vì giao tình giữa con và y. Bây giờ hết hẳn…
Chưa hết lời, hốt nhiên bên tai chàng nghe thấy tiếng chân người, chàng hạ giọng xuống:
– Mẹ, có người đến, chúng ta tránh đi !
Diệp phu nhân mỉm cười:
– Sợ quái gì ? Chúng ta đâu làm gì xấu ?
Vừa dứt lời trước mặt nhân ảnh đã chuyển động, một đạo sĩ mặt đạo bào xám đã rơi thân xuống trước mặt cách họ hơn trượng. Diệp phu nhân lạnh lùng bảo con:
– Từ Huy, chúng ta cứ tiến tới.
Bà cất bước tới trước, thân hình bà vừa động, thân ảnh đạo sĩ kia hoành ngang chận lối đi. Diệp Từ Huy trợn mắt lướt tới trước mặt mẹ, nhìn đạo sĩ:
– Đạo trượng có ý muốn gì ?
Đạo sĩ rất lễ mạo cúi đầu làm lễ:
– Bần đạo xin hỏi phải chăng thiếu hiệp là Diệp thiếu hiệp ?
Chàng gật đầu :
– Không sai, tại hạ là Diệp Từ Huy.
Đạo sĩ ấy nói:
– Bần đạo phụng lệnh tệ chưởng môn nhân, xin mời thiếu hiệp theo bần đạo.
Diệp Từ Huy mỉm cười :
– Qúy chưởng môn nhân còn biết tới tên tại hạ trong cõi giang hồ thực là vinh hạnh. Nhưng rất tiếc tại hạ còn bận nhiều việc, không tiện tuân lệnh, xin đạo trưởng về gặp quý chưởng môn báo rằng:
ngày khác tại hạ sẽ xin đến bái yết.
Đạo sĩ ấy cười nhè nhẹ:
– Tệ chưởng môn nhân đang ở rất gần đây, đi về không tốn bao nhiêu thì giờ, thiếu hiệp không thuận theo khiến bần đạo lấy làm khó nghĩ.
Diệp Từ Huy giương hai hàng kiếm mi :
– Ý của đạo trưởng là bắt buột tại hạ phải đi ?
– Không dám. Bần đạo vẫn lấy lễ mời thiếu hiệp.
– Nếu như tại hạ nhất định không đi ?
– Nếu thiếu hiệp cương quyết như thế, bần đạo không biết sao hơn, chỉ còn biết cáo từ.
Nói xong cúi đầu làm lễ, chuyển thân đi luôn. Diệp phu nhân bật khen:
– Vị đạo trưởng này thật là khéo nói.
Diệp Từ Huy mỉm cười :
– Hắn đâu chỉ khéo nói, tự biết mình không đủ sức nên sớm rút lui… Nếu hài nhi đoán không sai e rằng đằng trước còn nhiều điều bất ngờ đang đợi mẹ con chúng ta đó.
Diệp phu nhân lắc đầu than:
– Thiếu lâm Võ Đang đều là Thái Sơn bắc đẩu trong võ lâm, Thiếu Lâm ra sao chúng ta không biết nhưng Võ Đang dùng thủ đoạn đối phó với ta, thực khiến ta có cảm giác chỉ là hư danh…
– Họ mưu hại ta không được sẽ còn giáng thêm họa xuống ta thực khó mà biết trước.
– Con cho rằng họ còn dùng mưu gì đối phó với ta nữa ư ? Thôi chúng ta hày tìm đường khác xuống núi, tránh mặt họ hay hơn.
Chàng đáp:
– Họ đã cố ý tìm đến, e rằng đường nào cũng có người của họ, dù ta muốn tránh cũng không thể tránh được.
Diệp phu nhân lo lắng :
– Vậy ta biết phải làm sao ?… Chẳng lẽ chúng ta lại phải về lại khu rừng của Hướng tiền bối sao ?
Diệp Từ Huy khẽ thở dài :
– Chúng ta không cần trở về vì nếu có về là dẫn họ tìm đến làm phiền Hướng lão ca mà thôi, dù tốt dù xấu thế nào chúng ta cũng đi tới xem sao.
Diệp phu nhân vốn là một người võ công không kém chỉ vì liên tiếp gặp bất hạnh tiêu trầm hết tráng chí biến thành người mất tự tin. Lúc ấy thấy Diệp Từ Huy ý khí kiên ngang không có một chút gì sợ hãi, bất giác bà cũng phấn phát hào khí, gật đầu liền:
– Con nói đúng lắm, nếu không tránh được, chúng ta cứ tiến thẳng lên.
Chàng lướt lên trước:
– Mẹ, nếu xảy ra chuyện gì, mẹ cứ ở gần hài nhi.
– Điều đó mẹ biết, nhưng con nên cẩn thận đừng nên hiếu thắng.
Thân hình chàng vọt lên theo sơn lộ tiến đến. Chàng vượt được hơn hai mươi dặm trước mặt đến một hẻm núi, trước hẻm núi có một khoảng đất trống, xa xa chỉ thấy nhiều nhân ảnh chuyển động chận ngay lối đi qua hẻm núi.
Diệp Từ Huy cười thầm trong bụng:
“Ta chưa kịp tìm các ngươi tính nợ, các ngươi đã sớm dẫn xác đến!” Hốt nhiên, chàng phát ra một hồi hú dài, thân hình mau thêm, chớp nhoáng đã phi hành tới.
Trong chốc lát, mẹ con Diệp Từ Huy đã rơi thân xuống khoảng bình nguyên.
Trong đám đạo sĩ bước ra một lão đạo sĩ, cúi đầu thi lễ.
– Người đến phải chang là Diệp Từ Huy thiếu hiệp ?
Diệp Từ Huy lạnh lùng đáp:
– Không sai. Tại hạ là Diệp Từ Huy, các người đến đây đủ thật !
Lão đạo sĩ ấy nói:
– Bần đạo phụng lệnh tệ chưởng môn nhân ở đây kính đợi thiếu hiệp, xin mời thiếu hiệp đi theo bần đạo.
Chàng thản nhiên:
– Xin lỗi, tại hạ không rảnh, xin đạo trưởng nhường cho đường đi. Lão đạo sĩ hơi biến sắc mặt có vẻ muốn nổi giận, nhưng cuối cùng lão cố nhịn cười lên ha hả:
– Thiếu hiệp muốn về Chỉ Thủy sơn trang đường đi diệu vợi, gấp cũng chẳng tới ngay được. Thiếu hiệp, sao không nể mặt tệ chưởng môn nhân ?
Diệp Từ Huy cười lạnh một tiếng:
– Tại hạ không muốn làm quen với quý chưởng môn nhân.
– Thiếu hiệp nhất định thế chứ ?
– Tại hạ niên kỷ tuy nhỏ, nhưng nói ra một lời ắt đã định.
– Nếu thiếu hiệp không nể mặt, bần đạo đành đắc tội với thiếu hiệp.
Chàng bật cười ha hả:
– Tại hạ sớm biết đạo trưởng sẽ nói câu này, nay đạo trưởng đã lỡ nói ra, thật là tốt lắm.
Vừa nói chàng vừa liếc mắt tìm một nơi có vách núi “truyền âm nhập mật” với Diệp phu nhân:
– Mẹ, hãy đứng dựa dưới chân vách núi, để hài nhi chỉ đối phó với một mặt, và không sợ chúng thế đông.
Diệp phu nhân chuyển thân đến đứng dựa vào một vách núi, Diệp Từ Huy yên tâm nhìn đạo sĩ già:
– Đạo trưởng, các ngươi hãy tiến hết lên đây!
Đạo sĩ ấy nói:
– Công lực thiếu hiệp hơn người, bần đạo đâu dám khách sáo.
Lão vẫy tay cho bảy đạo sĩ khác tiến lên bức gần Diệp Từ Huy. Chàng vì cần bảo vệ mẫu thân nên không dám rời xa vách núi, ngang nhiên mỉm cười:
– Tại hạ từ lâu đã ngưỡng mộ Thất tinh kiếm trận của Võ Đang rất ư lợi hại, hôm nay được thân nhãn xem có phải chỉ là hư danh hay không.
Bảy đạo sĩ ấy vốn muốn vây chàng vào giữ nhưng vì chàng đứng gần bảo vệ mẹ nên cũng đứng dựa vào vách núi, bảy đạo sĩ bị địa hình hạn chế chỉ có thể tấn công từ trước mặt.
Bảy đạo sĩ di chuyển thân hình, ba tên hoành thân tới trước, kiếm quang lóe lên trực chỉ Diệp Từ Huy. Chàng khẽ mỉm cười, đoản kiếm vọt ra khỏi vỏ quét trái đâm phải, trong một chiêu đã bức lùi ba đạo sĩ về chỗ cũ.
Địa thế này đối với Thất tinh kiếm trận của Võ Đang hiển nhiên không thể triển khai, ba đạo sĩ vừa xuất thủ liền bị bức lui lại, bốn đạo sĩ khác liền tiến lên. Bảy đạo sĩ đưa mắt nhìn nhau giữ thế gườm gườm.
Lão đạo sĩ đầu tiên đứng ở phía sau quát nhỏ một tiếng :
– Thời gian không nhiều, không được để lâu !
Một trong bảy đạo sĩ kia hú lên một tiếng quát:
– Xem kiếm đây !
Tay hắn chấn động phiên thân vọt lên không xuất kiếm thành chiêu “Hỏa thọ ngâm hoa” khắp người toàn là ánh kiếm lao mạnh vào Diệp Từ Huy. Hắn vừa phát thế công, sáu đạo sĩ kia liền hò hét tấn công đồng thời tới.
Võ Đang phái được xưng tụng là đại kiếm pháp trong giang hồ, lúc nãy bảy kiếm tấn công đồng thời, kiếm khí như những cầu vồng đẩy Diệp Từ Huy lọt vào trong vòng kiếm quang. Diệp Từ Huy lúc nãy mới xuất một kiếm đã đẩy lùi đạo sĩ, trong lòng không khỏi tự cười :
“Thì ra cũng chẳng lấy gì làm lợi hại” Bây giờ bảy đạo sĩ đồng thời xuất thủ tấn công, uy lực rất lớn và kiếm thế kỳ ảo, tự nhiên kết thành một đạo cương sát kiếm khí vây bọc quanh chàng ép xuống.
Diệp Từ Huy vũ lộng đoản kiếm chống đỡ một lúc cảm thấy rất mệt mỏi. Sau lưng chàng vốn được vách đá che chở chỉ còn đối phó trước mặt thế nhưng xem ra càng lúc càng nao núng bị bảy đạo sĩ vây khốn ở giữa.
Vừa động thủ, chàng vừa phải để ý tới mẹ, hình như các đạo sĩ Võ Đang không hề sai thủ hạ khác đối phó với mẫu thân chàng, điều đó khiến chàng khá yên bụng.
Nhưng vì phân tâm như vậy nên không thể thi triển được toàn lực.
Bảy đạo sĩ đều là những tay kiệt xuất cao thủ, chẳng những kiếm thuật đã đạt tới chỗ thâm sâu mà về phương diện nội công cũng đạt tới cảnh giới lộ hỏa thuần thanh.
Vì đó, tình hình chưa nhất thời phân thắng bại ngay được.
Trong đấu trường vốn còn mười đạo sĩ khác nữa nhân thấy họ đánh đến lúc rất kịch liệt, đồng thời tự thấy bên họ rất thuận lợi, nắm chắc phần thắng nên không cần trợ lực, do đó tất cả đều thung dung quan sát không ai để ý tới Diệp phu nhân.
Vì mục đích của chúng không phải là diệp phu nhân, chỉ cần khống chế được Diệp Từ Huy, ắt Diệp phu nhân không còn đáng kể. Sau khi được Hướng Đông Dương truyền thụ chân ngôn tâm pháp “Huyết thủ thần công”, Diệp Từ Huy đã khống chế được tâm tính, trước đây chàng rất dễ nổi giận nhưng bây giờ tâm tình ổn định hơn nhiều.
Hai bên ác đấu khoảnh khắc đã qua hơn nửa giờ vẫn chưa phân thắng bại. Thực ra, nếu Diệp Từ Huy quyết hạ sát thủ, đương nhiên tình hình đã đổi khác. Tuy nói rằng bảy đạo sĩ có công lực hơn người, nhưng so với Diệp Từ Huy chúng còn thua không ít.
Còn Diệp Từ Huy hạ thủ lưu tình không hạ sát thủ vì trước mặt mẹ chàng, chàng không dám quá nặng tay.
Chính đang lúc hai bên ác đâu nan phân thắng bại đột nhiên nổi lên một tiếng gầm:
– Tất cả lui ra cho ta !
Bảy đạo sĩ nghe tiếng tức thì thu kiếm động thân lui lại hơn trượng, Diệp Từ Huy nhìn theo hướng phát ra tiếng gầm, chỉ thấy một đạo sĩ trung niên đeo bảo kiếm đứng xa ngoài ba trượng.
Lúc ấy, lão đạo sĩ đầu tiên hấp tấp chạy đến thi lễ với đạo sĩ trung niên:
– Đệ tử tham kiến sư thúc.
Trung niên đạo sĩ vẫy tay cho lão đạo sĩ lùi lại, y cất bước tiến đến phía Diệp Từ Huy. Đạo sĩ ấy niên k không lớn nhưng khi di động thân hình xem ra như thong dong chậm chạp thực tế mau lẹ vô cùng. Diệp Từ Huy mới thấy mắt hoa lên một cái, đạo sĩ ấy đã đến bên thân. Chàng đang định mở lời bỗng lại dừng vì chàng nhìn thấy vẻ mặt cao ngạo của y, chàng không lấy làm thú vị.
Trung niên đạo sĩ lạnh lẽo nhìn chàng bằng nửa mắt:
– Ngươi phải chăng là Huyết thủ ma đồ Diệp Từ Huy?
Câu đầu y hỏi đã đầy khinh mạn, chàng khó chịu, mặt lạnh như tiền:
– Không sai, tại hạ là Diệp Từ Huy, còn ai là Huyết thủ ma đồ, đạo trưởng cũng không nên ngậm máu phun người !
Tên đạo sĩ ấy trừng mắt:
– Ngươi xuất thủ liền dùng Huyết thủ ma công đả thương người, không phải là Huyết thủ ma đồ thì còn là gì ? Ngươi đã ngoan ngoãn bó tay chịu trói chưa ? Hay còn đợi bản đạo gia động thủ ?
Diệp Từ Huy cười lớn ha hả:
– Khẩu khí ngươi gớm thật, hãy báo tên tuổi đi, bản công tử xưa nay không thèm bẩn tay giết kẻ vô danh.
Chàng giận y vô lễ nên cũng trả lời cực kỳ vô lễ. Tên đạo sĩ trung niên ấy quát to:
– Bần đạo Võ Đang Huyền Linh.
Các đạo sĩ Võ Đang được đặt tên bằng chữ “Huyền” chính là đồng bối phận với Võ Đang chưởng môn nhân, thảo nào y cao hơn hẳn các đạo sĩ ở đây Diệp Từ Huy “xì” một tiếng :
– Không sai, đạo sĩ bối phận chữ “Huyền” thân phận quả cao, tiếc rằng hôm nay ngươi đối diện với Diệp mỗ, ngươi nên biết điều một chút, nên dẫn tất cả bọn đạo sĩ này cút đi cho lẹ kẻo Diệp mỗ nổi giận giết sạch hết bọn bay.
Diệp Từ Huy đã giận dữ không kém gì Huyền Linh đạo trưởng nên chàng ăn miếng trả miếng, chửi mắng không tiếc lời. Nên biết, sinh hoạt của chàng từ thuở bé thơ chỉ là một đứa ăn mày suốt ngày lăn lộn ngoài chợ chửi bới đấu khẩu với khắp cả mọi người là việc rất thông thường, nay bản tính nổi lên chửi mắng tới nơi tới chốn, khiến đạo sĩ Võ Đang không sao mở miệng ra được.
Huyền Linh là một nhân vật rất cao ngạo, trong các đạo sĩ có tên chữ “Huyền”, y tuy nhỏ tuổi nhất nhưng kể về võ công thì thành tựu hơn hẳn các đạo sĩ chữ “Huyền”, cộng thêm bối phận, y được liệt vào hạng nhân tài kiệt xuất của phái Võ Đang.
Phái Võ Đang có “Đại thanh cương khí” được xưng tụng là võ lâm tuyệt học, hiện nay trong hàng chữ “Huyền” học được “Đại thanh cương khí” trừ chưởng môn nhân Huyền Huyền chân nhân ra chỉ còn một mình Huyền Linh đạo trưởng này.
Vì đó, trong Võ Đang phái Huyền Linh đạo trưởng biến thành một kẻ tụ kiêu tự mãn cũng vì được đệ tử khen ngợi quá lời, y có thái độ mục hạ vô nhân, không coi ai ra gì. Thêm nữa tư chất y cũng khá đặc biệt, có thể là bậc kỳ tài trong võ lâm đương kim, do đó chưởng môn nhân Võ Đang chỉ cần y chuyên tâm vào võ học chứ không trách cứ kềm thúc y bất cứ điều gì. Cũng chính vì vậy ngoài võ công cực cao, tư cách y chẳng có gì đáng nói.
Lần này, Diệp Từ Huy đại náo “Tích ngọc sơn trang” cứu thoát Huyết thủ ác sát Hướng Đông Dương, đả thương cha con Lữ trang chủ, người căm hận chàng nhất chính là vị Huyền Linh đạo trưởng chẳng biết nhân tình thế cố là gì này, do đó y nghe tin rời núi Võ Đang đuổi theo đến đây ngay.
Huyền Linh đạo trưởng vốn sẵn có thành kiến với Diệp Từ Huy nên vừa gặp mặt đã tỏ ý khinh thường. Còn chàng nhân vì chuyện mẫu thân có thể nói từ chỗ rất tôn kính Võ Đang phái biến thành rất khinh miệt, hiện tại chàng không muốn bị phiền phức bởi Võ Đang nên cố nhẫn nại, nay bị Võ Đang cho người đến chận đầu, chàng không thể nào nhẫn nại được nữa.
Huống gì từ sau khi luyện xong chân nguyên tâm pháp Huyết thủ thần công, bên trong dường như chàng đã tự do khống chế ác tâm, nói cho tận kỳ cùng, ác tâm ấy đã ăn sâu trong tiềm thức chàng. Trước khi chưa gặp Hướng Đông Dương chàng bị ảnh hưởng của Huyết thủ thần công, tức giận khích động liền tức thì, còn bây giờ Huyết thủ thần công đã tiềm ẩn vào nội tâm chàng nếu bị khích động chàng vẫn quên cả thân mình một cách bất tri bất giác.
Hiện tại, đương nhiên chàng chưa quên thân mình, nhưng vẫn rất căm hận Võ Đang phái. Huyền Linh đạo trưởng bị chàng cuồng vọng chửi một hồi nổi phẫn nộ hoành thân thẳng đến gầm rống lên:
– Khẩu khí ngươi gớm thật, bần đạo cho ngươi biết thế nào là công phu chân chính của Võ Đang phái.
Lập tức y rút trường kiếm sau lưng chỉ vào mặt Diệp Từ Huy:
– Ngươi xuất thủ mau.
Chàng vốn đang hoành đoản kiếm ngang ngực liền cười lạnh một tiếng:
– Kiếm pháp Võ Đang có gì lợi hại, ngươi xem chiêu của ta đây !
Tiếng “đây” vừa ra khỏi miệng đoản kiếm liền đâm tới, khí lạnh như băng giá quét ngang mặ Huyền Linh đạo trưởng. Đạo trưởng là đệ nhất cao thủ của Võ Đang vừa thấy kiếm thế của chàng toát ra uy thế lẫm liệt trong lòng không khỏi chấn động:
“Thảo nào tên này hoành hành Tích ngọc sơn trang không chút nể nang, võ công y quả nhiên có chỗ hơn người”. Dù lòng có sợ nhưng không loạn, Huyền Linh đạo trưởng chuyển thân đổi bộ vị nhẹ nhàng qua bên một chút tránh chiêu thế của chàng, tiếp đó gầm lớn:
– Ngươi hãy nếm mùi kiếm pháp Võ Đang ta.
Thân hình phiên chuyển liên tiếp, trường kiếm trong tay hữu rung động vẽ thành bảy đóa hoa kiếm nhằm vào bảy huyệt đạo sinh tử của Diệp Từ Huy. Chàng cười gằn, đoản kiếm xoay tít trên không, rít lên những tiếng như tiếng rồng kêu lao thẳng vào trường kiếm đối phương.
Hai thanh kiếm quấn lại thành một phiến sáng rực. Cả hai đều cố ý trấn áp đối thủ, do đó vừa xuất thủ liền sử dụng công phu tuyệt đỉnh quyết xả tử vong sinh. Ngờ đâu chỉ mới quấn vào nhau đã thi triển ba chục chiêu, nghiễm nhiên là một trận ác đấu không phân thắng bại.
Từ khi Diệp Từ Huy luyện thành tuyệt thế thần công đến nay mỗi khi đụng độ địch thủ thường chàng chỉ cần xuất vài chiêu đầu là đã thủ thắng, xưa nay mới gặp đối thủ cao cường như Huyền Linh đạo trưởng, do đó lòng chàng cũng có phần kinh hoảng không dám coi thường vị đạo trưởng này. Chàng đâu có biết, vị Huyền Linh đạo trưởng này tuy còn trẻ nhưng về thành tựu võ công lại hơn hẳn các sư huynh đệ cùng bối phận chữ “Huyền”, hiện tại ngoài chưởng môn nhân Huyền Huyền chân nhân ra trong Võ Đang phái không ai có thể so sánh với y được.
Huyền Linh đạo trưởng triển khai kiếm pháp trấn sơn của Võ Đang phái, không ngờ đã qua mấy chục chiêu mà vẫn không chiếm được chút tiện nghi nào, lúc ấy cố nhiên trong lòng rất nóng nảy nhưng không dám khinh thường Diệp Từ Huy nữa.
Sau một lúc tấn công trao đổi chiêu thế, hai bên đều đã phát hiện ra chỗ mạnh của đối phương, và cũng phát hiện ra rằng hôm nay muốn đạt được thắng lợi phải tận lực bình sinh. Hai người mỗi người đều có sở kiến riêng nên chiêu thế càng đánh càng cẩn trọng.
Sau hơn bốn mươi năm, Diệp Từ Huy tuy đã rất cẩn thận xuất chiêu, nhưng chàng tự nhận ra về kiếm pháp chàng không có gì độc đáo. Điều đó cũng dễ hiểu vì sở học của Diệp Từ Huy đều tình cờ mà học được, gặp cái gì học cái đó, công phu thâm hậu nhất của chàng là nội công và quyền chưởng chứ không phải kiếm thuật.
Còn Huyền Linh đạo trưởng lại hoàn toàn khác, y từ nóng nảy dần dần trầm tĩnh phát huy hết chỗ tinh ảo kỳ diệu của Võ Đang kiếm pháp.
Đột nhiên kiếm thế của Huyền Linh đạo trưởng chậm hẳn lại. Kiếm thế của Huyền Linh đạo trưởng đột biến, lập tức uy lực của Võ Đang kiếm pháp càng tăng thêm đẩy Diệp Từ Huy vào thế chỉ có chống đỡ chứ không thể trả chiêu được nữa.
Diệp Từ Huy miễn cưỡng chống đỡ một lúc tự biết nếu đấu kiếm mãi ắt không thể thủ thắng, liền chuyển ý định quát to một tiếng đột nhiên sử xuất một chiêu cực kỳ ảo bức bách Huyền Linh đạo trưởng phải nghiêng thân tránh kiếm. Đang lúc Huyền Linh đạo trưởng nghiêng thân tránh chưa kịp trả chiêu, Diệp Từ Huy thu liền đoản kiếm, hai tay đưa song chưởng ra thủ thế, mục quang chiếu vào đối phương.
Huyền Linh đạo trưởng cười thầm:
“Hừ! Ngươi định dùng Huyết thủ ma công đối phó với ta ư ? Ngươi lầm rồi !” Huyền Linh đạo trưởng vốn từng trải qua sự huấn luyện nghiêm cách của Võ Đang phái, bấy giờ thấy địch thủ đã cất kiếm vào vỏ liền thay đổi thái độ, cũng tự thu kiếm vào vỏ, nói:
– Được lắm, chúng ta hãy đổi cách đánh khác xem sao. Mời !
Thế là Diệp Từ Huy đã bỏ sở đoản dùng sở trường, trái lại, Huyền Linh đạo trưởng bỏ sở trường dùng sở đoản. Chàng nhìn thấy đối phương bỏ kiếm không dùng nữa, bất giác hơi đỏ mặt:
– Kiếm thuật đạo trưởng cao cường, tại hạ không thể đối địch, nhưng về công phu quyền chưởng của tại hạ, tự tin là có thể thủ thắng, nếu đạo trưởng không khiêm nhượng cứ dùng kiếm cũng được.
Chàng nói vậy là nói thật lòng nhưng đối với Huyền Linh đạo trưởng thì lại là một câu khiêu khích châm biếm rằng y chỉ biết dùng kiếm thôi. Huyền Linh đạo trưởng cười lạnh lùng :
– Chưởng của ngươi tự nhận có công phu hơn người, chẳng lẽ chưởng của bần đạo lại kém hơn ngươi sao ?
Diệp Từ Huy đáp:
– Được, vậy chúng ta hãy dùng chưởng phân cao thấp.
Vừa dứt lời chàng lướt thân đến gần đánh tới liền một chưởng lên đầu đối phương.
Chưởng phong vừa xuất đã thấy một luồng đỏ quét qua, đúng là chàng triển khai Huyết thủ thần công. Huyền Linh đạo trưởng cả cười :
– Quả nhiên ngươi đã xuất Ma công !
Chàng vốn học cả “Thần võ thần công” lẫn “Huyết thủ thần công” đều là hai tuyệt học, nhưng tự trong tiềm thức “Huyết thủ thần công” vẫn ám ảnh chàng, do đó trong lúc xuất thủ thuận tiện liền triển khai Huyết thủ thần công, điều ấy với chàng là vô tâm, nhưng với Huyền Linh đạo trưởng thì là do chàng có dã tâm quyết sinh tử.
Huyền Linh đạo trưởng ho khan một tiếng, ngầm để khởi chân nguyên nội lực “Đại thanh cương khí” của bản môn ngưng tụ giữa ngực đưa chưởng lên đón. Từ khi hai bên giao đấu bằng quyền chưởng, chớp mắt đã qua mấy chục chiêu mà vẫn chưa phân thắng bại.
Diệp Từ Huy sử dụng “Huyết thủ thần công” trải qua mấy chục chiêu vận chuyển, uy lực thần công đã phát triển đến cực điểm, mỗi lần chàng phát chưởng ra đều có một mùi máu tanh xông tới. Nếu đối phương là người tầm thường khác e rằng chỉ cần ngửi mùi máu tanh này cũng đủ hôn mê bất tỉnh rồi.
Huyền Linh đạo trưởng vận “Đại thanh cương khí” lên khắc chế khí máu tanh của Diệp Từ Huy nên dù Huyết thủ thần công là lợi hại vô cùng cũng không thể áp đảo được Huyền Linh đạo trưởng.
Hai thân ảnh vụt qua vụt lại, càng đánh càng dữ dội và càng đánh càng nể sợ công lực thâm hậu của đối phương. Diệp Từ Huy đánh lâu sát cơ càng theo thời gian bốc lên, chàng toàn tâm toàn ý chỉ muốn đẩy đối phương vào tử địa. Huyền Linh đạo trưởng thấy chàng sát cơ dữ dội liền nghĩ bụng:
“Tiểu tử này còn trẻ mà đã đạt tới mức lợi hại của Huyết thủ ma công thế này, tương lai hỏa hầu tăng tiến, võ lâm làm sao yên với y ? Hôm nay ta không thể không trừ hậu hoạn cho võ lâm.” Hai bên đều có ý đồ đẩy đối phương vào tử địa và vì công lực tương đương nên đều có ý đợi thời cơ có lợi cho mình. Thời gian này lâu, quả nhiên cơ hội đã đến, Diệp Từ Huy hú lên một tiếng dài, thân hình vọt bay lên cao ước chừng bốn năm trượng, đang ở trên không chàng cuốn thân chuyển người chúi xuống, song quyền chập lại thành chiêu “Thái sơn áp đỉnh” đánh xuống.
Huyền Linh đạo trưởng xoạc chân ra cố định vững chắc thân hình, tiếp đó song chưởng lật lên nghênh đón. Quyền chưởng hai bên chạm vào nhau. Thân hình Diệp Từ Huy đang lao vụt xuống bị chấn động bật ngược lên, giữa khoảng không chàng lại chuyển thân rơi xuống đất. Chân vừa chạm đất chàng nhảy nhẹ lùi hai ba bước, ổn định thân hình.
Huyền Linh đạo trưởng nhân vì đánh từ dưới lên trên bị áp lực cực lớn đè xuống, thân hình y lùn hẳn xuống, hai chân lún sâu vào đất ít nhất là hai tấc.
Sau chiêu ấy hai bên tức thì ngừng tay. Mỗi người tự ngưng thần điều tiết khí huyết rồi mới tiếp tục động thủ, chưởng phong thân ảnh mau như mưa bão trong chớp mắt quấn vào nhau khó phân khó giải.
Không lâu sau, hai bên lại đối nhau một chưởng nữa. Chỉ nghe “ùm” một tiếng, thân ảnh Diệp Từ Huy bị chấn động phải phi thân ra rơi xuống đất nằm im bất động.
Thân hình Huyền Linh đạo trưởng tuy cũng phải lùi lại bốn năm bước nhưng cuối cùng vẫn ổn định được cước bộ. Lúc ấy Diệp Từ Huy cũng vừa ộc ra một búng máu tươi.
Diệp phu nhân nhìn thấy tình hình ấy thét lên hai tiếng “Từ Huy” thân hình vọt lại gần, đỡ chàng lên, vừa ôm vào lòng vừa kêu rối rít:
– Từ Huy ! Từ Huy! Con… con có sao không ?
Sau khi ói ra búng máu thần trí Diệp Từ Huy vẫn rất minh mẫn, chàng gượng nén đau khổ:
– Không sao, hài nhi chỉ cần điều tức một lúc, chẳng có gì ngại.
Diệp lão phu nhân gần ứa lệ:
– Con hãy điều tức đi, để mẹ bảo vệ cho con.
Diệp Từ Huy nhắm hai mắt dựa vào lưng mẫu thân hành công vận khí, bắt đầu điều tiết hơi thở. Diệp lão phu nhân lắc đầu thở dài rút đoản kiếm bên lưng chàng hoàng ngang ngực.
Lúc ấy toàn đấu trường không có một tiếng động vì Huyền Linh đạo trưởng cũng phải vận công điều tức. Cảnh vật yên lặnh lâu hơn nửa giờ, Huyền Linh mở mắt trước nhìn thăm dò toàn trường một cái sau đó cất bước đến gần mẹ con Diệp Từ Huy.
Diệp lão phu nhân thấy Huyền Linh đạo trưởng bước tới liền nhẹ đặt Diệp Từ Huy xuống đất, vươn thân đứng dậy quát to:
– Ngươi đứng lại cho ta.
Huyền Linh đạo trưởng mới chiến thắng Diệp Từ Huy, tuy phải vận dụng tận lực rất khó mới đạt được thắng bại nhưng cũng đủ rất cao hứng thỏa mãn, do đó thần thái cũng có vẻ khoan dung hơn, y hơi cau mày dừng lại:
– Bà là người nào ?
Diệp lão phu nhân đáp:
– Lão thân là mẹ của y.
Huyền Linh đạo trưởng nghi ngờ:
– Lời ấy thật ư ?
– Lão thân việc gì phải lừa ngươi.
Huyền Linh đạo trưởng hơi do dự:
– Thương thế lệnh lang ra sao ?
Diệp lão phu nhân gằn giọng :
– Cái ấy ngươi khỏi cần hỏi.
Huyền Linh đạo trưởng nói:
– Nếu quả thương thế lệnh lang không đáng ngại, bần đạo sẽ mang y đến gặp chưởng môn nhân.
Diệp lão phu nhân trừng mắt:
– Hiện nay y không thể đi bất cứ đâu.
Huyền Linh đạo trưởng trầm tư một chút rồi nói:
– Được, bần đạo cho các ngươi nửa khắc nữa, hết hạn ấy, bất kể thương thế lệnh lang ra sao, bắt buộc phải theo chúng ta.
Dứt lời thân hình chuyển liền ra xa hơn trượng rồi vẫy tay gọi lão đạo sĩ dặn dò:
– Nửa khắc sau, đem mẹ con chúng về. Ta đi trước đây.
– Khoan đã ! Đừng đắc ý quá sớm, ai thắng ai bại chưa phân định được.
Huyền Linh đạo trưởng nghe tiếng ấy giật mình quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Diệp Từ Huy đã đứng dậy. Huyền Linh đạo trưởng quay lại trước mặt Diệp Từ Huy cười lạnh lẽo:
– Tại sao ngươi không giả chết đợi bần đạo rời khỏi đây rồi thừa cơ chạy thoát chứ ?
Chàng ngang nhiên đáp:
– Hôm nay tại hạ không thắng được đạo trưởng, dù đạo trưởng có mời tại hạ đi tại hạ cũng không đi đâu.
Huyền Linh đạo trưởng khịt mũi một cái:
– Xem ngươi đâu còn khí lực gì nữa ?
Diệp Từ Huy cương quyết:
– Nhưng cũng đủ đánh với ngươi ba chưởng nữa.
Huyền Linh đạo trưởng cả cười :
– Huyết thủ ma công của ngươi đâu so với Đại thanh cương khí của ta được, ta khuyên ngươi không nên dại dột.
– Đại thanh cương khí là cái gì, hôm nay ta sẽ cho ngươi biết thế nào là tuyệt nghệ thần công.
– Ngươi có bao nhiêu tuyệt nghệ thần công, sao lúc nãy không thi triển mà phải giả chết nhục nhã như thế ?
Diệp Từ Huy ngầm đề tạ khí chân nguyên vận “Thần võ thần công” lên, “Thần võ thần công” vừa vận hành chỉ thấy một đạo ngũ sắc hiện lên mặt chàng, trong khoảng khắc, chàng như biến thành một người khác, thần thái lẫm liệt kinh người.
Huyền Linh đạo trưởng mở rộng hai mắt kinh ngạc nhìn chàng nghi ngờ hoảng hốt buột miệng :
– Lạ thật, Huyết thủ ma công sao lại có biểu hiện kỳ quái thế này ?
“Thần võ thần công” quả là thần diệu, lúc nãy chính nhờ chàng vận dụng Thần võ thần công trị liệu thương thế mới mau lẹ phục hồi, đứng dậy được tiếp tục cuộc đấu với Huyền Linh đạo trưởng.
Đạo trưởng xuất thân từ danh môn chánh phái nên rất bình tĩnh ngầm đề chân khi toàn thân chuyển Đại cương thanh khí lên đến cực điểm chờ đợi.
“Đại thanh cương khí” là cảnh giới chí cao của phái Võ Đang, chỉ có vài người trong phái này học được, Huyền Linh đạo trưởng là một trong số rất ít đó. Diệp Từ Huy nói:
– Chúng ta sẽ dùng nội lực công phu giao đấu ba chưởng để phân cao thấp, đạo trưởng đồng ý chứ ?
Lúc ấy Huyền Linh đạo trưởng đã mất hết vẻ kiêu ngạo, gật đầu :
– Bần đạo hoàn toàn đồng ý.
– Mời ! Xin đạo trưởng cẩn thận đấy.
Dứt lời, đơn chưởng dựng lên đánh xẹt tới. Chưởng chàng vừa xuất tức thì một luồng kình lực như di sơn đảo hải áp tới Huyền Linh đạo trưởng. Cước bộ của đạo trưởng như hai cột chống “Đại thanh cương khí” đã vận lên toàn thân, song chưởng hợp lại nghênh tiếp chưởng “Thần võ thần công” của chàng.
Hai luồng công lực thần kỳ tiếp xúc với nhau không hề phát ra một tiếng nhưng thân hình Diệp Từ Huy hơi chấn động nhẹ, phải lui lại một bước. Còn thân hình Huyền Linh đạo trưởng bất giác không thể tự chủ đành lùi một bước dài. Huyền Linh đạo trưởng ngưng sắc mạt kinh dị buột miệng :
– Công lực gì vậy ? Âm động dương tĩnh đại trung đại hòa ?
Diệp Từ Huy cười nhỏ:
– Pháp nhãn đạo trưởng cao minh, thần công của tại hạ tên “Thần võ” đó !
Thân thể Huyền Linh đạo trưởng rung động:
– Ngươi biết “Thần võ thần công” à ?
Chàng đáp:
– Cũng nhờ cơ duyên thế thôi.
Huyền Linh đạo trưởng thoáng chút trầm tư:
– Bần đạo nghe danh “Thần võ thần công” đã lâu là thiên hạ vô địch, hôm nay may được thấy đây, bần đạo xin tận lực ấn chứng xem bản lãnh “Đại thanh cương khí” của tệ phái tới đâu.
– Chúng ta chỉ mới đấy hai chưởng, xin đạo trưởng cứ thi triển hết sở trường!
Huyền Linh đạo trưởng im lặng đứng yên một lúc vận công lực lên đến mười thành, đột nhiên bước tới một bước đánh liền song chưởng ra.
Lần này công và thủ thay đổi, chân Diệp Từ Huy đạp vào cung Tý ngọ thi triển “Thần võ thần công” đưa chưởng lên nghênh tiếp. Hai chưởng song phương chạm nhau, Huyền Linh đạo trưởng có cảm giác “Đại thanh cương khí” của mình như chạm vào một khối đồng nóng rực, hai tay đạo trưởng đau nhói. Nguyên vì “Đại thanh cương khí” của Võ Đang là công lực thuần nhất có diệu dụng biến đục thành trong đối với các công lực thuần âm hoặc thuần dương rất tương khắc.
Lần tiếp chưởng này lại hoàn toàn khác, không phải vì “Đại thanh cương khí” có vấn đề gì mà vì “Thần võ thần công” có công lực bình phàm. Còn chưởng của Diệp Từ Huy chạm vào chưởng của Huyền Linh đạo trưởng bỗng cảm thấy mềm mại khiến công lực của “Thần võ thần công” suy giảm hẳn.
Hai người có phải ứng khác nhau, kỳ thực chỉ hơi sai một chút, thắng bại liền phân. Huyền Linh đạo trưởng thu vội chưởng lực, lùi ngồi phịch xuống nhắm liền hai mắt điều tức vận công. Diệp Từ Huy cũng ngầm hít một hơi chân khí ổn định tinh thần.
Lần này Huyền Linh đạo trưởng phải nhắm mắt điều tức tới hơn một khắc mới mở ra gật đầu :
– Thần võ thần công quả nhiên danh bất hư truyền, lợi hại vô tỉ, nhưng bần đạo còn dư thú vị muốn đánh thêm một chưởng tối hậu nữa.
Chàng đáp:
– Nếu đạo trưởng còn thú vị, tại hạ xin xả mạng bồi tiếp.
Huyền Linh đạo trưởng lại ngưng tụ công lực, lần này trên mặt bỗng hiện lên một sắc tía mờ tỏ, màu tía ấy càng lúc càng đậm, cuối cùng toàn thân đạo trưởng đã biến thành màu tía. Diệp Từ Huy nhìn tình trạng ấy trong lòng vừa kinh sợ vừa kỳ quái, không biết y đang luyện thứ công phu gì ? Trước tình hình ấy, chàng liền ngưng tụ “Thần võ thần công” lên hai tay đến mười hai thành chân lực chuẩn bị đối phó.
Đang ở thế căng thẳng bỗng từ phía xa có nhân ảnh chuyển động, bảy tám người phi hành đến như bay. Thân pháp những người ấy vừa mau lẹ vừa kỳ lạ, trong chớp mắt đã đến gần họ. Diệp Từ Huy đưa mắt lên nhìn, bất giác chàng “Ồ” một tiếng.
Trong bọn người mới đến trừ ba đạo trưởng lớn tuổi, còn năm người kia chàng đều biết mặt, trong đó có cả Chỉ Thủy phu nhân và tỷ tỷ Diệp Nhã Tuệ của chàng.
Chàng đang hoang mang kinh ngạc bỗng có tiếng của lão đạo trưởng :
– Huyền Linh sư đệ, sao chưa thu chưởng đứng cạnh bần đạo đây.
Đồng thời, Chỉ Thủy phu nhân cũng kêu:
– Từ Huy, mau mau thu chưởng đừng làm loạn ở đây.
Huyền Linh đạo trưởng bị chưởng môn Huyền Huyền chân nhân ra lệnh, không dám cãi lời bèn nhìn Diệp Từ Huy nói:
– Tệ chưởng môn nhân có lệnh, bần đạo không dám trái chưa thể cùng ngươi như nguyện rất lấy làm tiếc, mong rằng tương lai chúng ta còn có cơ hội ấn chứng sở học.
Lời nói phi thường thách khí, rồi chuyển thân đến bên chưởng môn nhân.
Diệp Từ Huy khẽ cười :
– Chỉ cần đạo trưởng có hứng thú, tại hạ sẽ tùy lúc bồi tiếp.
Chỉ Thủy phu nhân đã đến trước mặt chàng kêu to:
– Từ Huy, hãy đến đây ra mắt Võ Đang chưởng môn nhân Huyền Huyền tiền bối.
Chàng đã nhìn thấy Võ Đang chưởng môn Huyền Huyền chân nhân, nhưng trong lòng không lấy gì làm khinh khoái tức thì cười một tiếng lạnh lẽo:
– Tiểu điệt không dám với cao, không bái kiến cũng được.
Chỉ Thủy phu nhân kinh ngạc :
– Từ Huy, cháu điên đấy à ? Mọi khi cháu vẫn rất lễ phép cơ mà ?
Diệp lão phu nhân hình như cũng có phản ứng giống chàng, tiếp đó cười lạnh một tiếng :
– Người quý ở tự tôn tự trọng, vị chưởng môn này, ôi…
Bà không nói gì tiếp, kỳ thực bất tăn phải nói tiếp cùng khiến toàn thể đạo sĩ Võ Đang biến sắc. Chỉ Thủy phu nhân kinh ngạc nhìn Diệp lão phu nhân.
Hai tỷ muội tuy đối diện nhau mà không nhận ra vì diện mạo Diệp phu nhân giờ đã đổi khác. Diệp phu nhân kêu lên:
– Tỷ tỷ, em đây mà.
Chỉ Thủy phu nhân cau mày:
– Ngươi là ai ?
Diệp Từ Huy đáp thay mẹ:
– Là thân mẫu của tiểu điệt.
Chỉ Thủy phu nhân giật mình:
– Thân mẫu nào của cháu ?
Diệp Từ Huy mỉm cười :
– Đương nhiên là mẹ ruột chứ là ai ?
Diệp lão phu nhân không nhịn được bật cười :
– Đại tỷ, diện mạo tiểu muội biến đổi nhưng chẳng lẽ thanh âm tiểu muội đại tỷ cũng không nhận ra ?
Nhân vì sự tình phát triển quá kỳ lạ, bây giờ Chỉ Thủy phu nhân mới chú ý lắng nghe âm thanh giọng nói của Diệp lão phu nhân, bà cao hứng nhảy tới:
– Muội muội, thì ra chính là em ư ? Thế thì tốt quá…
Chỉ Thủy phu nhân đang lúc cao hứng không ngờ Diệp lão phu nhân lại lạnh lẽo đáp lời:
– Đại tỷ không nên vui mừng quá độ.
Chỉ Thủy phu nhân hơi giật mình:
– Em… em làm sao thế ? Sao mẹ con em đều thay đổi hết vậy ?
Diệp lão phu nhân nhìn Võ Đang chưởng môn Huyền Huyền tử một cái, lạnh lẽo nói:
– Đại tỷ, điều ấy chúng ta trở về sẽ nói nhưng chị thử xem đó, vừa rồi Từ Huy bị Võ Đang phái của họ cơ hồ đánh sắp táng mạng…
Đương nhiên Chỉ Thủy phu nhân tin lời em, diện sắc biến đổi quay sang nhìn Huyền Huyền tử. Mục quang chưởng môn nhân Võ Đang Huyền Huyền tử nghiêm khắc nhìn lão đạo sĩ có mặt từ đầu.
– Các người làm những gì ?
Đạo sĩ ấy hoảng hốt đáp:
– Diệp thiếu hiệp không chịu chấp thuận…
Diệp lão phu nhân cười lạnh một tiếng :
– Không chịu chấp thuận lời mời là đủ để các ngươi dùng võ lực ư ?
Huyền Huyền tử nghiêng thân làm lễ:
– Phu nhân, đây là một âm mưu độc, có người cố ý giả tạo thù hiềm…
Chưa nói hết câu, Diệp lão phu nhân đã trợn mắt ngắt lời:
– Ta thấy không cần ai lấy vải thưa che mắt thánh, ta là người bị hại đã bị cầm tù ở “Tích ngọc sơn trang” là bộ hạ của Võ Đang mười mấy ngày, sự thực sờ sờ ra đấy, đạo trưởng có biện bác gì cũng chỉ uổng công.
Nghe lời Diệp lão phu nhân, Huyền Huyền tử kinh ngạc không biết trả lời ra sao.
Huyền Diệu đạo trưởng lướt thân tới cúi đầu làm lễ:
– Phu nhân nổi giận cũng phải, nhưng trong sự việc này thật có âm mưu cực ác độc, xin phu nhân tạm dẹp lôi đình để tệ phái giải thích và có cơ hội chuộc tội với phu nhân.
Không ngờ Diệp lão phu nhân phẫn hận đến xương cốt, không thèm nghe lời Huyền Diệu đạo trưởng biện bạch, bà vẫn cười gằn không trả lời, quay đầu ra sau gọi Diệp Từ Huy :
– Từ Huy, chúng ta đi thôi.
Nói xong, cũng chẳng nhìn gì tới Diệp Nhã Tuệ xoay thân đi liền. Diệp Từ Huy quét mắt nhìn mọi người, tay đặt vào cán kiếm, chuyển thân bước theo mẹ. Các đạo sĩ Võ Đang nổi giận, Huyền Linh đạo trưởng hơi động thân định ngăn cản họ nhưng chưởng môn nhân Huyền Huyền tử đã lắc đầu thở dài :
– Tránh ra, để họ tự do đi !
Diệp Từ Huy hộ tống mẫu thân càng lúc càng xa, chưởng môn Huyền Huyền tử than:
– Nói sao bây giờ ? Tại sao Diệp phu nhân tự nhận bị cầm tù ở “Tích ngọc sơn trang”?
Huyền Diệu đạo trưởng hỏi Chỉ Thủy phu nhân :
– Phu nhân nhận ra đó thực là lệnh muội ư ?
Chỉ Thủy phu nhân đáp:
– Xá muội vốn bị người đội một mặt nạ da người đã mấy chục năm không biết rõ mặt thật, nên với nét mặt ta nhận cũng không ra, nhưng với âm thanh ấy có lẽ không sai.
Cặp lông mày phu nhân nhíu lại hỏi ngược Huyền Diệu đạo trưởng:
– Có lẽ đạo trưởng cho lời lẽ của nó không thực ?
Huyền Diệu đạo trưởng buông một câu:
– Chỉ sợ người này không phải là lệnh muội.
Chỉ Thủy phu nhân trợn mắt:
– Đạo trưởng nói vậy có bằng cứ gì ?
– Bần đạo thực hoài nghi nó là… Trước đây trong võ lâm có một người là Linh Thiệt phu nhân, không biết phu nhân có nghe qua ?
– Có nghe quạ.. Bà ta cùng tuổi ấy ư ?
Huyền Diệu đạo trưởng :
– Nói về tuổi tác, tối thiểu bà ta cũng ngoài sáu mươi rồi… có thể nào người này là con gái của Linh Thiệt phu nhân ?
Chỉ Thủy phu nhân bật cười :
– E rằng đạo trưởng tưởng tượng quá phong phú.
– Cứ theo chỗ bần đạo biết, Linh Thiệt phu nhân và Huyết thủ ác sát Hướng Đông Dương rất có liên quan với nhau, nếu chúng cố ý lừa bịp lệnh điệt, điều đó có thể xảy ra lắm.
Chỉ Thủy phu nhân cười lớn:
– Đạo trưởng xem Từ Huy thái quá trẻ con…
Đột nhiên phu nhân giật mình:
– Xin lỗi, ta phải đuổi theo bọn họ mới được.
Vừa dứt lời, phu nhân đã vọt thân tới đuổi theo hướng mẹ con Diệp Từ Huy vừa đi.
Chỉ Thủy phu nhân đuổi quá một ngọn núi vẫn chưa nhìn thấy hành tung của họ. Bà ngừng chân lại, ngó nhớn nhác chung quanh, tự biết không tìm ra lý do tại sao lại không đuổi kịp họ, chẳng lẽ họ lại cố ý tránh mặt bà ? Nếu họ có ý tránh mặt bà tất họ phải có gì khả nghi.
Lòng bà tự nhiên khởi nghi, càng nghĩ ngợi càng thấy phức tạp, bà lặng người xuất thần hồi lâu. Khi ngẩng mặt lên là đã thấy bóng chiều xuống mang mang. Bà khẽ thở dài một tiếng, tự lẩm bẩm:
– Ta phải tìm họ Ở đâu bây giờ ?
Đột nhiên có tiếng người trả lời:
– Ta biết tìm ở đâu.
Chỉ Thủy phu nhân giật mình trầm giọng quát:
– Ngươi là người nào ?
– Lão phu tạ..
Tiếng nói ấy phát xuất từ sau một tảng đá. Chỉ Thủy phu nhân ngầm hít một hơi chân khí nội công lạnh lùng hỏi:
– Vì sao ngươi không ló mặt ra, hay là không dám gặp người ?
Sau tảng đá ấy có tiếng cười ha hả:
– Lão phu không phải không dám gặp người, nhưng sợ xuất hiện sẽ khiến phu nhân sợ mất hồn đó thôi.
Chỉ Thủy phu nhân “hừ” một tiếng :
– Trừ phi ngươi không phải là người…
Người ấy cắt lời:
– Lão phu là người nhưng khác người, chỉ sợ phu nhân thất vọng.
Vừa dứt tiếng đã nghe tiếng tà áo bay phần phật, một lão nhân xuất hiện với áo bào đen, diện mạo cực kỳ xấu xí không thành hình người. Chỉ Thủy phu nhân có thể nói là người lão luyện giang hồ thấy nhiều biết rộng, kẻ có diện mạo xấu xí bà cũng đã từng gặp nhiều nhưng xưa nay chưa từng thấy ai xấu xí thảm hại như người này. Mặt lão không ra một khuôn mặt, chỉ là một đống thịt nhăn nhúm tạo thành. Chỉ Thủy phu nhân sợ đến nỗi sắc mặt trắng bệch, hét lên một tiếng kinh dị, bất giác lùi lại mấy bước. Chỉ thấy người ấy ha hả cười lớn:
– Phu nhân tin lão phu nói chưa ?
Chỉ Thủy phu nhân gượng đứng lại, không dám nhìn thẳng vào mặt lão nhân ấy, ấp úng thốt lên:
– Tôn giá… tôn giá…
Phu nhân quả không có hứng thú gì phải nhìn gương mặt quái dị của lão nên không biết nói sao cho thật lời. Lão nhân nọ than dài:
– Phu nhân không nên sợ, xin hãy quay đầu lại nhìn lão phu.
Chỉ Thủy phu nhân trấn định tâm thần song mạnh thân lại nhìn lão nhân cực kỳ xấu xí ấy, bỗng thấy lão hoàn toàn đã biến thành một người khác có khuôn mặt hơi mập mạp, mỉm cười một cách thân thiện. Nhất định là có đeo mặt nạ da người, nhưng không biết hiện tại lão có đeo mặt nạ hay không ? Vả chăng, sao lại phải đeo mặt nạ xấu xí đến như thế ?
Trong lòng Chỉ Thủy phu nhân tức khí, nảy ra ý muốn đùa giỡn, bèn hỏi:
– Tôn giá cho rằng lão thân đây là một người dễ bị lừa ?
Người ấy xua tay:
– Xin phu nhân chớ hiểu lầm, lão phu không có ý gì đùa giỡn.
Chỉ Thủy phu nhân thản nhiên:
– Thế ngươi là…
Lão phu lấy làm thẹn vì chẳng có tên tuổi gì… không biết phu nhân có bao giờ nghe lệnh điệt Diệp Từ Huy nhắc đến tên lão phu ?
Chỉ Thủy phu nhân giật mình, hốt nhiên đại ngộ hiểu ra bèn nghiêng thân cung kính:
– Thì ra tiền bối là sư phụ của Diệp Từ Huy, lão thân can tội thất kính.
Không sai, người đó chính là sư phụ của Diệp Từ Huy tức “Hận Hải Du Hồn”.
Hận Hải Du Hồn ôm quyền trả lễ:
– Gọi là tiền bối lão phu không dám đảm đương. Cứ gọi lão phu là “Hận Hải Du Hồn” được rồi.
Chỉ Thủy phu nhân mỉm cười ngắt lời:
– Xưng hô như vậy chẳng có gì là phương hại.
– Vậy phu nhân hãy gọi là Hận Hải sinh tiện hơn.
Chỉ Thủy phu nhân cau mặt:
– Hận Hải huynh, tại sao vừa rồi huynh không xuất hiện gặp gỡ Diệp Từ Huy ?
Hận Hải Du Hồn đáp:
– Lão phu cũng muốn gặp y lắm, nhưng vì thấy ngoài y còn có người khác nữa đón y nên lão phu đành phải ở đây chờ phu nhân.
– Người đón y là ai ?
– Lão phu không biết những người ấy, chỉ nghe chúng nói chuyện với nhau mới biết chúng từ Cửu Lãnh Nam Bình Kiều đến.
– Vậy chúng lại trở về Cửu Lãnh Nam Bình Kiều ư ?
Hận Hải Du Hồn đáp:
– Có lẽ phu nhân đoán không sai.
Chỉ Thủy phu nhân cười gằn:
– Lạ thật, bây giờ tiểu muội đã thành người ngoài rồi !
Kể ra cũng thật đáng giận, em gái mình không về Chỉ Thủy sơn trang của mình mà lại tìm đến Cửu Lãnh Nam Bình Kiều, chẳng còn kể gì đến thân sơ nữa. Chỉ Thủy phu nhân giận dữ :
– Lão thân ta phải đi tìm nó làm cho ra lẽ. Lão tiền bối định đi đâu ?
Hận Hải Du Hồn cười ha hả:
– Lão phu cũng đang muốn gặp đệ tử, xin chia tay với phu nhân ở đây, núi biết non xanh còn đó, ta sẽ còn ngày tái ngộ.
Chỉ Thủy phu nhân trở về Chỉ Thủy sơn trang để sắp xếp công việc trước khi lên đường đến Cửu Lãnh Nam Bình Kiều, nhưng rồi bà lại gặp bất ngờ vì bà hoàn toàn không dự liệu tân Cổ thiếu phu nhân Phi Phi lại đến đây tìm bà. Chỉ Thủy phu nhân kinh ngạc :
– Đường xa diệu vợi, phu nhân đến đây e có chuyện gì hệ trọng ?
Phi Phi sắc diện lạnh nhạt:
– Nghe nói tứ muội Xuyến Xuyến của ta đã là vị hôn thê của Diệp thiếu hiệp và đang bị bọn Nam Trang Võ Đang cầm giữ, ta đến đây để gặp Diệp thiếu hiệp truy cho ra lẽ, phải chăng chuyện này có chủ mưu gì của thiếu hiệp chăng ?
Chỉ Thủy phu nhân vừa kinh ngạc vừa có hơi giận, sẵng giọng :
– Phu nhân hãy cẩn trọng lời nói, Từ Huy là người quang minh chính đại, lẽ nào lại có âm mưu trao vị hôn thê vào tay người khác.
Phi Phi quay sang đám tùy tùng khá đông, nói như ra lệnh:
– Chúng ta hãy đến Nam Trang Võ Đang xem sự thể ra sao.
Dừng lại một chút, nàng bình tĩnh nhìn Chỉ Thủy phu nhân :
– Phu nhân, ta xin nói thật, ta rất quan tâm tới tứ nghĩa muội của ta, xin thứ lỗi đường đột. Nếu có gặp Diệp thiếu hiệp xin cho nhắn một lời :
Xuyến Xuyến đang hãm thân trong Nam Trang, nếu thiếu hiệp còn nhớ đến vị hôn thê, mong được gặp thiếu hiệp ở đó nhé.
Chỉ Thủy phu nhân tuy vẫn còn buồn bực nhưng tực sự tin Xuyến Xuyến bị cầm giữ ở Nam Trang càng khiến bà bàng hoàng hơn. Đợi Phi Phi và các gia nhân của nàng kéo đi rồi, bà vội sắp xếp chuyện riêng, vội vàng lên đường đến Nam Trang.
Hôm nay có lẽ là một ngày không được tốt, Phi Phi vừa đi xong lại có tin gia nhân trở về báo tin Lý Phi Bằng cũng đã lên đường đến Nam Trang. Hừ ! Có lẽ đây là dịp cuối cùng để mọi người thanh toán hết nợ nần với nhau chăng?