Đọc truyện Thần Uy Lâm Thế: Thiên Hạ Đích Chí Nữ – Chương 6: Gặp gỡ
Nằm vật vã xuống
giường, Henry không khỏi cười khổ. Trong mắt bao người, cô vẫn không thể được đối xử như người bình thường được. Lúc còn ở Trái Đất, vừa sinh ra đã được người người ngưỡng mộ yêu mến vì mang danh là con của hai Thánh thủ y khoa. Khi phải làm con tin, cô vỡ lẽ mình là một con rối. Đến đây thì cô lại hóa thành cỗ máy chuyên dụng năng suất cao cực kì có giá
trị. Họ có từng nghĩ cô bây giờ chỉ là một đứa bé 8 tuổi mà thôi. Haha,
trải qua nhiều chuyện như vậy, cô còn vọng tưởng người ta quyền lợi được đối xử công bằng sao. Nực cười, chỉ một tiểu oa nhi làm sao họ bận tâm
tư cho được. Vì thế, chỉ khi nào cô leo lên được nơi cao nhất, một vị
trí không ai với tới, lúc đó cô mới thực hiện được mong muốn của mình.
Và điều kiện tiên quyết đầu tiên là cô phải nhanh chóng trở thành người
đứng đầu trong giới y khoa, nên cô phải tranh thủ bất cứ thời gian để
học tập a.
Mặc vào bộ đồ ngủ trong năm giây rồi ngủ ngay
lập tức. Cơ thể trẻ nhỏ lại trải qua bao lần chịu sóng điện từ mớ công
cụ kiểm tra khiến cô thật mệt mỏi. Sáng hôm sau cô còn phải tự đi lấy
giống dược liệu mới về thử nghiệm nên ngủ được lúc nào hay lúc đó.
Gió thổi vù vù bên tai làm mái tóc khá dài bay tán loạn. Cảm giác mát lạnh
khiến cô thật sảng khoái. Mấy loại giống dược liệu kia không tồi. Xem ra chuyến đi lần này của cô cũng đáng giá. Thảnh thơi điều khiển chiếc máy bay mini lượn vòng trên không trung một cách điêu luyện. Tính ra, cô
rất có năng khiếu lái đó chứ.
Trên màn hình điều khiển
chợt xuất hiện một dãy chữ mờ ảo. Henry nhíu mày, lập tức hạ cánh xuống
một nơi bằng phẳng bên dưới. Có phải hay không ông trời rất ghét cô, vận số thật là đen đủi mà. Cơ thể nhỏ bé liền nhảy xuống kiểm tra các máy
móc. Um, bị chập mạch rồi. Nói đến việc sửa chữa các phương tiện cũng
như máy móc thiết bị, cô cũng có tìm hiểu qua nhưng chỉ là phần râu ria
mà thôi. Đành phải nhờ đến Ivan sửa vậy. Nghĩ là làm, từ trong túi áo,
cô lấy ra một chiếc túi khác ( túi thần kì của bé Đoraemon nga) và lôi ra một vật nhỏ. Ấn mở nút nguồn. Một chú người máy hình người tí
hon được khởi động. Hắn chính là Ivan mà cô đã nói a và cũng là chuyên
viên máy móc. Nếu so với Ivan, cô chỉ là một tiểu đồ đệ mới nhập môn a.
Đau khổ hơn là cái tên này làm việc rất không có trách nhiệm, nhiều khi
sửa mà chỉ sửa một nửa, còn lại để cô tự thân vận động. Nhờ hắn mà về
ngành phát minh sửa chữa này cô hiểu thêm không ít.
Ivan
hết nhìn cô rồi lại nhìn chỗ bị chập mạch sau đó lắc lắc đầu. Không nói
không rằng tiến hành tác nghiệp. Nhưng cái lắc đầu trước đó rõ ràng là
đang chê cô yếu kém mà. Sao hắn lại có thể đem cô ra so sánh với một
người máy chuyên sửa chữa như hắn được chứ. Cô chỉ mới lần mò tới nguyên lí của mấy sợi dây chằng chịt hôi hám kia thì kiến thức đâu để nối
chúng lại. Thở dài, cô lại có thêm một việc cần làm trong kế hoạch học
tập nữa rồi. Ivan a, đợi đó, nhanh thôi tôi sẽ cho cậu thấy việc mà tôi
muốn học không gì là không học được. Mới nhập môn đã khắc khe với người
ta như vậy, thật không biết hắn nghĩ gì trong đầu nữa. Mấy tên siêu
người máy đúng là còn phức tạp hơn con người nga.
Tranh
thủ thời gian, cô xem lại mớ thảo dược đã được cô để trong một chiếc hộp đa dụng có thể thu to hoặc nhỏ. Sở dĩ không đưa nó vào túi không gian
vì như thế có thể ảnh hưởng đến sinh trưởng sau này nên cô quyết định để ở bên ngoài luôn. Mở ra bảng tra khảo thông tin không gian, lấy tốc độ
nhanh nhất đọc hết tài liệu về số dược liệu này. Kẻo khi bắt đầu trồng
lại xảy ra việc ngoài ý muốn.
Tầm 2-3 phút sau, Ivan cũng
sửa xong. Hắn lại nhìn cô rồi nhảy vào túi không gian. Trước đó, hắn
không quên quăng cho cô một câu cảnh cáo: “ Cần học thêm “. Đưa tay quẹt quẹt mũi, người ta dao gần đây chỉ chuyên tâm vào nghiên cứu, thời gian đâu mà học chứ. Thật quá đáng a.
Trấn định lại bản thân,
Henry lại tiếp tục trở về nhà. Trung tâm giống lần này hảo xa, với tốc
độ 800km/h của máy bay cô mà phải mất gần một giờ để về.
Henry liếc sơ qua đám thảo dược non, cẩn thận kẻo chúng bị chấn động mà bị hư tổn. Không ngờ trong khoảnh khắc cô liếc mắt, một chiếc phi thuyền bay vòng vòng như bong bóng xì hơi lao thẳng đến chỗ cô. Trong chớp mắt, cô ôm một cái hộp nhỏ không do dự nhảy xuống.
Nói thì chậm
nhưng xảy ra thì nhanh. Chỉ nghe một tiếng nổ “ ẦM” “ ĐÙNG “ khủng khiếp và một ngọn lửa nhanh chóng bao trùm cả hai phương tiện xấu số. Va chạm trực diện mạnh như thế, không nổ mới là lạ. Xác chúng rơi xuống đất gây chấn động lớn.
Tầm 15 phút sau, một người lòm còm bò dậy
gần đó. Henry khó khăn thở từng ngụm để tránh bị thiếu oxi mà chết. Quần áo tươm tất ban đầu giờ lại tơi tả không nỡ nhìn. Da thịt vốn trắng
noãn giờ thì nhem nhuốc. Tóc tai bù xù. Trông bộ dạng kia thật giống với những kẻ lâu ngày không tắm rửa soi gương. Khó coi và cũng khó chấp
nhận.
Tự nhìn lại bản thân mình, Henry giật giật khóe
miệng. Thiên a, ông không vì một lời oán trách trước đó của tôi mà trả
thù chứ. Có phải hay không quá đen đi, cô vừa mới sửa xong thì lát sau
lại thành một cái xác đen đủi bị biến dạng trầm trọng.
Sự tức giận trào lên, là tên hỗn đản nào không có mắt hay là mắt nhìn mũi, mũi nhìn miệng, miệng nhìn chân, cuồng tự kỉ ngay khi đang lái mà gây
ra tai họa này. Hoặc là tên nào đó chưa lấy bằng không biết dùng mà ra
vẻ điêu luyện cho chiếc du thuyền lượng vèo vèo trên không nên đâm vào
cô. Ngại sống quá lâu hay sao mà lại đi lái khi không biết gì. Số cô sao phải gặp loại người chán sống như vậy chứ.
Nhìn nhìn xung quanh, cái hộp thuốc cô ôm lấy đâu mất rồi. Loay hoay một hồi mới đứng
dậy, quét mắt khắp nơi tìm kiếm và cuối cùng cô đã tìm được đáp án. Trên cánh cửa của chiếc máy bay là một chiếc hộp bị nứt làm ba bốn phần, có
thể thấy rõ vật liệu bên trong đã hoàn toàn bị hư.
Mặt cô đen lại, khi không vô cớ chiếc hộp cô đang cầm làm sao lại bay đến tìm
chỗ “ chết “ tự hỏa thiêu mình a. Quan trọng là nó sao lại bị nứt thê
thảm như vậy. Đây là một vật dụng rất tốt nga, sao cứ như đồ sứ đụng cái là vỡ thế này. Lại thấy ngay bên cạnh chiếc hộp là một thứ gì đó kì dị. Di, đừng nói nó là ám khí trong truyền thuyết a. Cũng thật khó tin đi.
Đúng rồi, cô nhớ không lầm là trước khi đáp xuống thân mật với đất mẹ,
có một luồng gió mạnh thổi qua. Vốn tưởng chỉ là do ảnh hưởng của dư
chấn vụ nổ. Không ngờ nó chính là “ hung khí “ làm hỏng dược liệu của
cô. Đáng giận!
Vấn đề bức thiết bấy giờ mà cô đang điên
lên là không thấy “ tên hung thủ “ gây án đâu cả. Tên đó là superman
sao, bỏ trốn thật nhanh.
Bất ngờ, một cành cây rơi trúng
đầu cô. Henry ngẩng đầu lên. Và một hình ảnh không thể éo le hơn cô được chứng kiến hiện ra. Cho đến mãi lâu sau, cô vẫn không quên được lần đó
mà cảm khái. Sơ ngộ lần này đúng là duyên phận.
Ách,
chuyện đó nói sau, điều quan trọng là cái cảnh tượng buồn cười trước mặt cô là như thế nào. Một thiếu niên tầm 17-18 tuổi, quần áo rách bươm,
lất phất bay loạn, tóc đen ngắn xơ xác, bộ dáng còn chật vật hơn cả cô,
đang treo lơ lửng trên một cành cây cách mặt đất chừng 6-7 m, cũng đang
trừng mắt nhìn cô. Khoảnh khắc hai ánh mắt chạm vào nhau, hai người chân chính kinh ngạc vì đối phương không bình thường như người bình thường
(t/g: 2 anh chị có cái gì bình thường mà ý kiến ý cò hở).
Ngạc nhiên qua đi, lửa giận lại dâng lên nhưng gương mặt vẫn lạnh nhạt như cũ.
” Anh vừa mới lái chiếc du thuyền kia? “ Đưa tay nhỏ chỉ chỉ chiếc du
thuyền đã đi đời nhà ma lại chỉ vào người thiếu niên. Anh ta chắc chắn
không tầm thường, ánh mắt rất không sạch sẽ và cũng rất khó quên. Ngân
mâu màu bạc sáng lấp lánh như sao trên trời nhưng không mang vẻ thánh
khiết của thần tiên mà là loại cơ trí, loạn tâm người khác.
” Nhóc con là chủ của cái máy bay đó? “ Không trả lại câu hỏi của cô
nhóc chưa đến 10 tuổi ở bên dưới, thiếu niên rất tự nhiên hỏi ngược lại.
” Anh có bằng lái? “ Nhướng mày, biểu cảm cô lúc này rõ ràng chắc chắn
anh ta là tên nhà giàu không có kinh nghiệm đi làm loạn a.
” Nhóc đủ tuổi lái sao? “ Vẫn lơ đi câu hỏi, thiếu niên tự đắc đùa bỡn cô.
” Máy có vấn đề? “ Mỗ nữ hỏi.
” Thiết bị bị hỏng? “ Mỗ nam tiếp tục hỏi.
” Bị bệnh đột ngột? “ Mỗ nữ vẫn hỏi.
” Bị kích thích quá mức? “ Mỗ nam cười phụng bồi đến cùng.
” Có việc gấp? “ Mỗ nữ không kiên nhẫn.
” Cần làm việc quan trọng? “ Mỗ nam tự đắc.
”…..” ( tĩnh lược 1000 từ)
” Anh có bị thần kinh không?” Mỗ nữ nghiến răng nghiến lợi không thôi.
” Nhóc là đồng bệnh nha! “ Mỗ nam ý cười đã đến mang tai
” Không nhiều lời, mau bồi thường! “ Mỗ nữ điên tiết đòi quyền lợi
” Anh không còn gì để bồi thường cả, nhóc bồi thường thương tổn cho anh đi “ Mỗ nam vênh váo đưa yêu cầu.
” Không đùa, mau xin lỗi và bồi thường chiếc máy bay mới chất lượng cho
tôi “ Mỗ nữ nhấn mạnh từ “ mới chất lượng “ hết mức có thể.
” Không công bằng, nhóc phải làm gì đó để bù đắp tinh thần bị kinh hoảng của anh chứ “ Mỗ nam gằn từng tiếng đáp trả
Chưa kịp phản bác, Henry đã nghe được một tiếng “ Răng rắc “ và “ Ầm“. Một
người bất hạnh rớt xuống miếng độn hơi “dỏm “ của cô. Đúng là ác giả ác
báo a. Làm điều ác mà còn chối lên chối xuống, ngoan cố như thế là đúng
tội.
Chưa bao giờ cô cảm thấy bản thân mình dở hơi và biến
thái như bây giờ. Đấu khẩu với một người không được bình tĩnh khiến cô
cũng bị nhiễm theo. Cô nhớ mình không phải tội nhân hay người xấu xa gì
nhưng sao lại bị đối xử ác độc đến vậy. Nói chuyện với cái tên đó đến
đau họng mà chẳng đâu vào đâu. Ách, cổ họng hảo rát a. Tinh thần vừa
động liền lấy một viên thuốc cho vào miệng.
Quay lại nhìn người vừa bị rơi tự do vẫn còn ngồi lầm lì ở đấy chưa chịu đứng dậy.
Anh ta lại nhìn cô. Một lần nữa hai người một lớn một nhỏ, một ngồi một
đứng, một cười một lãnh, đấu mắt. Không ai chịu thua ai, Henry không
muốn lại tổn phí thời gian nên tạm tha cho tên hỗn đản này. Quang cho
anh ta một viên thuốc. Lực đạo cứ như muốn ném vỡ sọ người ta. Thật hung hãn, thiếu niên không thôi cảm thán. Bắt lấy viên thuốc rồi nuốt vào
miệng. Tuy có chút dữ nhưng rất tâm lí. Cổ họng hắn cũng đang rất rát a. Xem ra vẫn có một mặt thiện lương.
Chốc lát, thiếu niên
đứng dậy phủi sạch bụi bẩn rồi lấy ra một chiếc phi cơ đời mới. Khom
người đưa tay làm dáng mời gọi, Henry không khách khí leo lên. Nếu người ta đã cho lợi ích mà không chiếm thì thật hổ thẹn. Ý cười trong mắt
thiếu niên càng đậm. Hắn ta cũng nhanh chóng leo vào và cất cánh.
Ổn định chỗ ngồi, cô đưa mắt đánh giá mọi nơi. Dường như anh ta quả thật
là một tên nhà giàu đi. Có điều…. BIẾN THÁI a. Bên trong nội thất rất
sang trọng và tiện nghi. Tất cả vật dụng đều là đồ tốt nhất. Bằng con
mắt tinh tường của mình, Henry dám khẳng định, anh ta siêu giàu. Nhưng
cần tránh thật xa, với khả năng thị giác, cô nhìn thấy ở một nơi hẹp nhỏ trong khoang sau có khá nhiều cuốn tạp chí. Di, tạp chí? Soi kĩ lại,
hảo cảm với thiếu niên vốn ít giờ lại thành con số âm. Mấy cuốn tạp chí
đó là XX, lại còn là loli và mấy bà cụ lớn tuổi. Kinh khủng, quá kinh
khủng rồi. Ai lại cho rằng một thiếu niên lại có sở thích biến thái như
thế. Nói cũng thật tội cho thiếu niên, vì cô đã không thích anh ta từ
đầu, cộng với thái độ cách cư xử lạ lùng kì dị của anh ta khiến Henry
làm biếng dùng đến bộ não phân tích siêu việt của mình mà cứ như thế đổ
oan cho người ta.
Anh ta đưa cô về đến tận nhà. Suốt đường đi,
hai người chẳng nói gì. Haha, hai người xa lạ mới gặp gỡ thì cớ gì phải
nhiều lời?
” Bồi thường?” Cô ngẩng đầu cất cao giọng non nớt đòi quyền lợi nhưng lại như một đứa trẻ làm nũng đòi quà.
” Haha trí nhớ thật tốt nhóc con “ “ Cầm lấy, à mà…xin lỗi! “ Thảy cho cô một chiếc chìa khóa cùng với mấy cái chớp mắt “ tình cảm “ rồi quay
đi. Anh ta lại loi ra một chiếc phi cơ khác và rời đi. Trước đó vẫn
không quên tặng Henry một nụ hôn gió ngàn vàng của hắn.
” Scarllee Ben Henry sao? Thật đáng yêu! Haha “ Tiếng cười văng vẳng trên không cứ vang vọng không thôi.