Thần Tượng, Tôi Liên Quan Gì Đến Anh?

Chương 37: Té cây


Đọc truyện Thần Tượng, Tôi Liên Quan Gì Đến Anh? – Chương 37: Té cây

“Reng..g…g”

Tiếng đồng hồ kêu lên, nhưng chưa kịp kêu hết một phút thì một bàn tay đã vươn đến tắt lấy nó. Linh từ trên giường bước xuống. Cô thắt lại tóc và đi xuống nhà mình. Khác với sáu năm trước, cô dậy sớm để quét tước nhà cửa thay vì ôm gối ương bướng ngủ khò dù là ngày chủ nhật.

Sau khi đã làm hết những việc để bản thân chuẩn bị ngày mới, cô mới bước ra ngoài sân, cầm chổi lên và quét sân. Đám lá sau trận mưa đêm qua bám chặt dưới đất, ương bướng không chịu lui đi khiến cô bực mình. Bất chợt, những hình ảnh hôm qua bất chợt ùa về.

-Tại sao hôm qua mình lại nói những câu đó chứ??? –Cô gào lên. Không ổn.. Thực sự không ổn… Tại sao hôm qua cô lại mất bình tĩnh mà nói câu đó cơ chứ? Do Huy và anh Tùng chết tiệt mà ra cả!

Trong khi cô đang cố tiêu hóa hết hàng đống suy nghĩ hỗn độn thì đột nhiên, một tiếng phanh “kít..t” từ bên ngoài cổng vang lên. Linh nhíu mày nhìn ra, có tiếng đạp mạnh vào chân chống xe, Linh nhíu mày, chưa kịp đi ra thì người đứng bên ngoài cổng đã kêu to:

-Nguyễn Hàn Linh!!!

Ngay lập tức, cô vội vàng thả chiếc chổi xuống, phóng ra ngoài cổng. Quát lên:

-Thằng kia, làm cái gì mà mới sáng sớm đã tru cả tên lẫn họ của người ta thế hả???

Huy bật cười, mái tóc nâu rối lên trông cậu ta biếng nhác đầy nghịch ngợm. Huy tựa người trước cổng nhà cô, hai tay chống lên thành cổng nghiêng đầu cười:

-Thế chẳng lẽ bà định cho khách đứng ngoài cổng hay sao?

Ôi, cái nụ cười đầy đắc ý đã sáu năm rồi cô mới được chiêm ngưỡng lại. Thoáng chốc ngây người nhìn cậu ta, cậu ta rốt cuộc có mưu đồ gì? Nhưng bây giờ nhìn cái bản mặt cậu ta, sự việc tối qua ùa về khiến cô bỗng chốc rùng mình.

-Tới đây làm cái gì? –Cô cố giữ bình tĩnh, chau mày nhìn cậu ta.

-Tới khuân bà đi chơi!

-Ông bị rãnh à??? –Cô gào lên. Huy bật cười, hai mắt cong cong đầy đáng yêu. Cô không hiểu, rốt cuộc từ khi nào, Huy lại hay cười đến thế?

-Tại sao không? Tôi vốn dĩ là “bạn thân” của bà mà, đúng không? –Huy tựa cằm vào thành cổng, nhướn người về phía trước để đến gần Linh hơn. Cô ngây người, nhưng cuối cùng cũng toát mồ hôi lạnh mà ậm ừ. Mở cổng ra. Huy quay người dắt chiếc xe đạp đề của mình vào bên trong. Linh nhìn chiếc xe đề, lại nhìn lên Huy, chớp chớp mắt không giấu vẻ khó hiểu:

-Cái gì thế này? Ông không mua xe máy mà lại để tiền mua xe đạp ư?

Huy cười cười. Gạt chân chống xuống, rồi nhìn sang Linh, một giọt mồ hôi từ trên trán rơi xuống khiến nụ cười của Huy như bừng sáng:

-Ừm, tôi là vị bác sĩ duy nhất đi xe đạp đề đi làm. Thật hài hước đúng không?

Cô nhìn chiếc xe đề, xe sạch cóng không có một vết bẩn, rồi lại thêm một lần nữa trố mắt nhìn lên Huy, cười toáng lên:


-Huy! Ông có cần phải “trẻ trung hóa” thế không? Sao bác sĩ giỏi như ông lại đạp xe đi làm?

Cô cười khanh khách, nhưng khi nghĩ đến một chàng trai có dáng vẻ thư sinh như Huy đạp xe đề này thì không thoát khỏi có chút mong đợi.

Huy bình thản ngồi xuống yên sau của xe, dịu dàng nhìn chăm chú vào cô. Cô đang hoác miệng cười là thế, nhưng khi đứng trước ánh mắt của Huy bỗng thấy ngứa ngáy khắp người. Cuối cùng thu nụ cười lại mà trừng mắt nhìn Huy. “Nhìn gì mà nhìn? Chọc đui mắt bây giờ!”. Cô định lên tiếng nói câu đó thì giọng trầm ấm của Huy đã vang lên:

-Tôi làm như thế, vì đã từng có một cô gái nào đó đã từng nói với tôi rằng, cô ấy thích con trai đi xe đạp, vì như thế trông sẽ vô cùng thanh nhã, lại dịu dàng…

Cô ngây người, có một làn gió thổi qua vờn nhẹ, cuốn vài chiếc lá khô từ trên cây xuống đáp xuống mặt đất nhẹ, kêu lên một tiếng. Kí ức hôm nào như cuộn phim quay chậm ùa về.

[ “Huy biết không? Sau này á, tớ sẽ thích một chàng trai luôn luôn mặc áo sơmi trắng, thích đọc sách, đeo chiếc cặp màu kem sữa, và nhất là, phải đi xe đạp.”

“Vì sao?”

“Ông không thấy như thế trông sẽ rất thư sinh, lại thanh nhã, dịu dàng hay sao?”]

Cô ngây người. Đó là lí do mà suốt quãng thời gian đó, Huy luôn luôn mặc áo sơmi dù có đi bất cứ đâu cùng Linh hay sao? Đó là lí do tại sao Huy thích cặp có màu kem sữa, là lí do mà Huy bây giờ chọn đi xe đạp thay vì ngồi trên chiếc xe máy sao? Có gì đó cảm động dâng lên khiến cô bất giác cay mắt. Nhưng cuối cùng, cô quay vội đi hướng khác, lúng túng nhặt chiếc chổi nằm dưới đất lên, nói một câu:

-Chà, lá nhiều thật.

Huy nhìn Linh đang bối rối trước mặt mình, rõ ràng là cố tình tránh mặt cậu mà còn vờ nói lung tung. Cô càng như thế cậu chỉ càng muốn gần cô hơn mà thôi. Huy đứng dậy, nhẹ nhàng bước đến phía sau Linh, cúi xuống tì cằm vào vai Linh hỏi nhỏ:

-Này, bà đang xúc động à?

Cô ngay lập tức giật mình mà bắn lùi ra phía sau, đập một cái “cốp” vào tường rào bên kia. Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

-Huy… Ông thử làm như thế một lần nữa tôi sẽ không khách khí mà tặng cho ông một cán chổi phi thẳng vào mặt ông đâu. Tôi không có xúc động, còn cái kiểu hành động đó chỉ tổ khiến tôi muốn đạp vào mặt ông thôi, Huy ạ.. Không vui chút nào.. Không vui chút nào..

Huy nhướn mày nhìn Linh, Linh sáu năm trước và bây giờ thì ra không có gì thay đổi, vẫn tính khí khác người lập dị, cách ăn nói cũng sặc bạo lực không khác là bao.

-Được rồi, tôi đầu hàng. –Huy thoáng buồn, vờ quay lưng đi, cố tình để giọng mình hạ xuống –Tôi đã luôn cố gắng trở thành mẫu người mà cô ấy thích, chỉ để mong có ngày cô ấy nhận ra điều đó từ tôi. Nhưng cô ấy chưa bao giờ để ý đến điều đó. Chỉ vì tôi quá mong chờ, nên mới có chút vị buồn đến thế.

Linh ngẩn người, bị lời nói của Huy làm cho giật mình, một cảm giác hối lỗi dâng tràn dù Linh chẳng biết cô có lỗi gì mà phải hối. Cô bối rối không biết nên nói gì, chỉ biết đưa cao khuỷu tay lên để che đi mặt mình, quay đi hướng khác:

-Ờ thì tôi cũng có chút bất ngờ đấy… Thấy thích một chút đấy…

Dù biết mình bẫy Linh để Linh nói ra câu đó, nhưng khi nghe cô ấy tự mình nói ra câu đơn giản đó lại không khỏi giật mình mà quay phắt lại. Hai mắt sáng lên như đèn pha ô tô:


-Thật sao?

Cô càng lúng túng, biết mình đã hớ lời nên vội nâng luôn khuỷu tay bên kia luôn che khuôn mặt của mình khiến chiếc chổi rơi xuống đất. Tại sao cứ mỗi lần ở cùng Huy là cô cứ bị nói hớ thế nhỉ? Cô thầm trách mình đã quá ngu, nhưng lúc ấy, những ngón tay mát lạnh không biết từ đâu vươn ra nắm lấy cánh tay đang che trước mặt cô, kéo nhẹ xuống. Cô hốt hoảng hơn giật bắn. Huy nhìn cô, ngây người, nhưng cuối cùng lại cười to:

-Linh! Mặt bà sao đỏ thế kia? Bà không cần dễ thương đến mức đó đâu!

Cô không chịu nổi nghiến răng cúi người cầm chổi lên, đẩy Huy ra mà phi thẳng vào nhà. Huy không những cười nhiều hơn, mà còn mặt dày hơn nữa!

Huy nhìn theo Linh, miệng vẽ lên một nụ cười dịu dàng:

-Cứ thế thì làm sao tôi ngừng thích bà được chứ?

Linh xông thẳng vào nhà, tông thẳng vào phòng anh Tùng. Không ngần ngại mà giật phăng cánh cửa ra. Anh Tùng đang ôm cái chăn ngủ khò. Cô hít một hơi sâu, ngay lập tức không do dự leo nhanh lên giường ông anh, rồi…

“RẦM!!!”

Ngay sau đó một chất giọng ré lên thảm thiết khiến Huy ở ngoài sân cũng phải rùng mình:

-BÉ LINH!!!! THA CHO ANH!!!

Một lúc sau, Huy ngớ người nhìn anh Tùng với dáng vẻ tàn tạ đang vác cây chổi xuống quệt từng chiếc lá trên sân. Kèm theo đó, Linh từ bên trong vọt ra, chau mày gắt:

-Hai lăm tuổi rồi còn bày trò bẫy em gái, anh xem em gái của anh bây giờ dính vào vụ gì nữa này!!!

Anh Tùng khổ sở thở dài. Thì ra là… “giận cá chém thớt”.

-Ồ, Huy đấy à cháu, lâu quá rồi không gặp nhỉ?

Bỗng một chất giọng mềm mềm vang lên. Huy giật mình nhìn vào trong nhà, một người phụ nữ bước ra. Dù đã gầy đi nhiều nhưng Huy vẫn nhận ra người phụ nữ nghiêm khắc đầy khó tính của Linh.

-Con chào bác…

Kéo vào nhà kể đủ chuyện, kể cả việc cha Linh mất, Linh đã không chịu nổi nữa mà kiếm cớ kéo Huy đi.

Huy chở Linh đi tà tà trong công viên, lên tiếng nói:


-Tôi không biết trong sáu, à không, bảy năm đó đã có nhiều chuyện xảy ra với bà đến thế…

-Bây giờ ông đã biết rồi đấy. –Linh trả lời, giọng nói cô không giấu nỗi buồn. Một khoảng lặng ập đến, và Huy biết không nên nhắc đến nó nữa.

-Linh, bà còn nhớ mấy cái bài hát mà bà thường hát mỗi khi tôi chở bà không?

-Tôi chỉ nhớ ông đã bảo tôi rằng, tôi hát như những con quạ đang đánh chửi nhau thôi. –Linh gào lên. Huy không nhịn được mà bật cười.

Huy dựng xe vào một gốc cây rồi cả hai tản bộ dưới công viên. Bỗng, một cô bé đang đứng dưới một tán cây mà ngước đôi mắt tròn xoe ngân ngấn nước nhìn lên. Linh chạy lại nhìn cô bé:

-Này em gái, em sao thế?

-Bóng bay… Bóng bay của em… -Cô bé chỉ lên tán cây. Linh ngước lên. Có một quả bóng bay bị kẹt giữa tán lá, có lẽ cô bé đã vô tình làm suột mất dây đang cầm. Linh cười xòa rồi vỗ đầu cô bé:

-Em yên tâm, để chị!

Nói rồi Linh nhanh nhẹn tháo giày ra rồi leo lên cây. Huy chạy đến nhìn thấy chỉ biết há hốc mồm mà nhìn. Khổ một nỗi Linh trèo cây rất dở nên cứ luống cuống như sắp ngã khiến Huy chỉ muốn rụng tim mấy lần. Đã thế, quả bóng bay còn ở tít trên cao nên khó khăn lắm, Linh mới mò lên mà lấy được. Đến khi cầm trên tay, Linh hồ hởi nhìn xuống thì hoa cả mắt. Ôi chết, làm sao mà xuống đây? Cây cao quá! Lúc leo lên thì không để ý, bây giờ thì chết mịa rồi! Linh nuốt nước bọt, loay hoay không biết thế nào, bèn nhìn quanh, bẻ một cành cây gần chỗ mình rồi nhanh chóng cột vào sợi dây thả xuống cho cô bé. Qủa bóng bay hạ thấp dần, thấp dần rồi đáp xuống đất. Cô bé cười rạng rỡ cảm ơn rối rít rồi chạy đi. Chỉ còn lại Linh còn ôm cây mà ngồi trên đó không chịu xuống, và Huy thì đang ngửa cổ nhìn lên. Sau một hồi, Huy mới khẽ đằng hắng giọng mà nói:

-Linh, bà có thể xuống được rồi đấy…

Cô hoảng hốt cười ha ha mấy tiếng, mồ hôi chảy ra, cô lắp bắp:

-V…Vội… gì chứ? T…Trên này mát lắm, tôi..muốn ngồi thêm tí nữa…

Huy nín cười nheo mắt nhìn lên:

-Đừng nói với tôi rằng bà biết trèo lên nhưng không biết trèo xuống đấy nhé?

Cô giật mình chống chế, kêu lên:

-C..Cái gì mà không biết? D..Do tôi muốn ngồi đây chút nữa..

Huy càng cố nín cười hơn. Không phải là Huy không biết rằng Linh không biết trèo cây. Cậu nhìn lên, cười tươi:

-Nếu không trèo xuống được thì nhảy xuống đi, tôi sẽ đỡ bà…

-Ô..Ông bị điên à? T..Tôi đã bảo là tôi không…

-Nhảy đi Linh! –Huy bắt đầu cảm thấy lo lắng nhưng Linh vẫn lắc đầu, cương quyết không muốn xuống. –Vậy kệ bà, tôi đi trước..

Nói rồi Huy quay lưng đi, ngẫm tưởng Linh sẽ gọi lại như mọi lần nhưng không, tức chí, Huy thong dong đi luôn, cậu muốn dọa cô sợ chết khiếp mới thôi. Thấy Huy đi rồi, Linh mới len lén thò chân xuống, nhưng chỉ cần nhìn dưới đất là đầu óc hoa lên. Tưởng tượng đến cảnh ngã ập xuống đất mà gãy giò thì không khỏi rùng mình, vội vàng thu chân lại.


Linh thở dài ngồi trên đó không biết bao nhiêu lâu sau, Huy mới xuất hiện lại mà lên tiếng:

-Xuống được chưa, Linh?

Nói rồi Huy giang rộng hai tay như sẵn sàng. Cô nhìn xuống, cảm thấy muốn cầm chiếc giày mà ném vào mặt Huy nhưng không thể.

-Không cần… T…Tôi tự xuống được…

Nói rồi Linh bắt đầu hé cái chân ra mà choi choi tìm cành cây. Tay run run cố buông khỏi cành cây đang ôm ra. Huy ở dưới này bất lực hạ tay xuống nhìn cô gái cứng đầu cứng cổ này.

-Linh, nhảy xuống đi, tôi sẽ đỡ bà cơ mà?

-Thôi, dẹp! Ông buông tay một phát để tôi vào viện sớm à? –Linh gào lên. Cuối cùng cố mò đường, và… sượt.

Linh hoảng hốt cố bám cành cây nào đó lại nhưng không thể. Khoảnh khắc đó, Huy ở bên dưới mắt sáng lên không giấu nổi vẻ vui mừng khôn tả. ==!!!

Và đúng như Huy chờ mong, Linh ngã xuống vào vòng tay Huy. Huy khuỵu xuống đất, nhưng tay thì ôm chặt cô gái trong tay mình. Cảm nhận sự run rẩy của cô gái mà không thể không “say”. Linh hoa mắt, nhắm tịt mắt lại.

-Này, yên tâm, an toàn rồi. –Đột nhiên, có gì đó ấm áp siết chặt Linh hơn, và đầu ai đó tì xuống vai cô. Cô kinh hoàng mở mắt thì thấy tim dội lên một phát đầy đau đớn. Không kịp vùng vẫy, Huy đã siết chặt lại, mỉm cười nhìn Linh:

-Đỡ được bà rồi. Mà, bà nặng thật đấy…

Mẹ ơi, tim tặng vọt! Tim tăng vọt! Linh cố vùng ra nhưng Huy vờ như không biết, cố tình ôm lâu hơn mà nói:

-Ai dà, bà đúng là ngu ngốc đấy… Bà biết là tôi sẽ không buông tay bà ra mà.. Tôi mong chờ điều này lâu rồi đấy. Bà không biết khi thấy bà suột chân mà tôi đã vui sướng đến thế nào đâu!

Linh nghiến răng, cuối cùng bật lên một câu:

-Ông có cần phải bệnh hoạn đến thế không?

________________

Linh ngồi trên ghế đá, Huy đã chạy đi mua chút nước hay gì đó cô cũng không rõ. Nhưng nhớ lại đoạn ngã cây thì không khỏi rùng mình. Bỗng, có một ai đó bước qua, nhẹ nhàng, cô mở to mắt, ngây người. Chàng trai đó cũng nhìn thấy cô, bước chân đang đi bỗng khựng lại trước mặt cô.

-Tường Anh? Là anh đúng không? –Cô bất chợt lên tiếng.

Tường Anh đờ người. Đã nhiều năm trôi qua, cô ấy vẫn còn nhớ một thằng con trai như mình hay sao? Cậu mỉm cười, nhưng gương mặt thì không giấu nổi nỗi buồn nào đó xa vời, thoang thoảng không rõ. Cuối cùng, Tường Anh không nói một câu nào, cũng không chào câu nào, chỉ lặng lẽ quay lưng định bước đi, nhưng lại nghĩ gì đó, cậu quay lại, mỉm cười nhìn cô mà nói:

-Này cô, tôi đã từng thích cô đấy…

Nói rồi cậu bước đi. Mối tình đầu buồn man mác khiến Tường Anh bây giờ vẫn còn cảm giác đó. Rốt cuộc, ai là người nghiêm túc yêu trước thì chỉ mình người đó thiệt thòi mà thôi. Cậu bật cười chua chát, bước đi về cuối đường. Chỉ còn Linh đờ đẫn nhìn theo. Cuối cùng lại nghiến răng trèo trẹo mà nói:

-Rốt cuộc, anh ta định chọc tức mình về vụ làm bạn gái giả vào bảy năm trước sao?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.