Đọc truyện Thần Tượng, Tôi Liên Quan Gì Đến Anh? – Chương 3: Đám bệnh hoạn!
Mọi thứ thật sự hỗn loạn và tôi thật sự mất bình tĩnh. Sao Huy cứ thế mà đi trước thả lại tôi lạc lõng chỗ này chứ? Một chiếc xe limo bóng loáng đỗ trước cổng trường. Hắn lôi cổ tôi thoát ra khỏi đám phóng viên và đẩy tôi vào nhanh trong đó. Đám phóng viên hình như chẳng biết mệt là gì. Chúng bu quanh xe như kiến. Lúc đó tôi đã nghĩ ngay đến quả bom nguyên tử của Mĩ ngày trước. Tại sao Mĩ nó không thả một phát ngay vào chỗ này nhỉ? Chiếc xe bắt đầu vạch người để tìm đường đi. Tôi chĩa ánh mắt đầy phẫn nộ sang tên Thần tượng. Hắn bây giờ khác hẳn lúc nãy, không còn nháy mắt bông đùa nữa mà hắn ngồi im, mặt lạnh lùng đến phát sợ. Hắn nhíu mày nhìn qua tôi:
-Đừng nhìn tôi như thế, tôi không thích.
-Không thích nỗi gì?-Tôi gần như gào lên-Anh chấm dứt trò này ngay cho tôi! Anh đi thuê cái cô nào đó về đóng giả làm bạn gái anh đi! À không, cần gì, anh chỉ cần bắc loa kêu gọi thì cả đống con gái đến sắp hàng sẵn sàng “đồng cam cộng khổ” với anh liền!
-Thế tôi kêu gọi cô đấy!-Hắn cau mày nhìn tôi.
-Anh nghĩ gì? Ý tôi là đi mà kêu gọi cô khác! Tôi bận lắm! Không có thời gian để dính vào ba cái vụ Thần tượng của anh đâu!
-Tôi không thích đấy! Ai bảo cô chơi xấu tôi trước.-Hắn nhìn tôi vẻ khiêu khích.
-Ai chơi xấu anh? Tại tôi thấy người ta đi tìm anh nhiệt tình quá ấy chứ! Mà lúc đó tôi đã nói rằng anh thả tôi ra tôi sẽ ra nói với họ anh không có ở đó nhưng anh đâu có chịu,giờ kêu ai?
-Ừ thì cứ cho là thế đi. Vậy cô nói tôi phải làm như thế nào nữa?
-Này, anh có bị điếc mãn kinh không đấy? Tôi nói rồi, đi kêu gọi mà khiêng cô khác đến chịu cùng anh!-Tôi gào lên.
-Cô nghĩ tôi sẽ cho cô yên ổn thế à? Đừng hòng nhé! Nếu như lúc sáng cô không hạ nhục tôi giữa sân trường như thế thì tôi đã thả cô ra khỏi vụ này rồi! Tôi sẽ không cho cô sống bình thản đâu!-Hắn cũng không vừa. Kết thúc câu, hắn còn nhếch mép cười khẩy vô cùng đểu giả.
Tôi nhìn vào hắn mà trán tôi toát cả mồ hôi. Tôi nhìn hắn nở nụ cười đểu nhất, ủa quên, hiền nhất có thể:
-Này thần tượng.
-Sao?-Hắn nhìn sang tôi rồi nở nụ cười kiêu ngạo-Rung động rồi chứ gì?
Tôi lúc ấy chỉ muốn cho chiếc dép Bitis nằm dưới chân tôi tông thẳng vào cái mồm hắn, nhưng tôi phải đè nén nó xuống, tiếp tục cười ngọt:
-Bây giờ tôi mới hiểu giá trị của câu nói “Có những người đi qua để lại đóa hồng trong cuộc đời ta, nhưng có những người đi ngang qua mà ta muốn để lại dấu chân in vào mặt họ”.
Nghe thế, hắn thu nụ cười lại, chĩa ánh mắt hình viên đạn nhìn sang tôi:
-Ý cô là gì?
Tôi nhún vai nhìn hắn rồi lườm một phát sắc nhất có thể:
-Tùy anh nghĩ thôi, thần tượng.
Mặt hắn đỏ lên có vẻ giận dữ, tôi cố gắng mang vẻ mặt điềm tĩnh nhất có thể. Nhưng nhịn cười mãi cũng không xong. Khi đi đến giới hạn của sự buồn cười, tôi phụt một cái và cười sặc sụa. Tôi vội vàng mở cặp ra mở chai nước tu vào miệng. Hắn khẽ đằng hắng giọng và trở lại dáng vẻ “trai bao”:
-Này, cô đang giả bộ hay thật thế? Làm gì có chuyện một cô gái có thể miễn dịch với trai đẹp được?
Phụt!!!
Vừa nghe đến đó tôi đã phụt ra chỗ nước chưa kịp uống. Bật cười sặc sụa.
-Ha ha.. Thần tượng.. Thì ra anh mắc bệnh ảo tưởng sức mạnh đúng không? Nói thật anh mắc cái bệnh tự yêu bản thân mình lâu chưa mà tôi thấy giống giai đoạn cuối thế? Ha ha ha…
Hắn ngồi bên tôi mà mặt mày xám lại. Hắn khoanh tay nhìn tôi vẻ đã đến giới hạn cuối cùng của sự kiên nhẫn.
-Anh có uống thuốc qua liều không đấy!-Tôi gập bụng cười sằng sặc nhìn qua hắn ta. Hắn ta nhìn tôi đầy ức chế. Gì thế? Người ức chế ở đây phải là tôi đây này! Không sợ! Tôi cũng giương to mắt nhìn về phía hắn.
-Khụ..Khụ…-Một tiếng cười nín khẽ vang lên. Không phải một tiếng, mà là hai ba tiếng vang lên trộn lẫn nhau. Bây giờ tôi mới để ý, trên chiếc xe limo này không chỉ có tôi, hắn, mà có thêm cả ba anh chàng đằng trước nữa. Tôi trợn tròn mắt nhìn lên.
-Cười khỉ gió!-Hắn gào lên tức tối đạp vào chân tên bật cười đầu tiên. Tên đó quay xuống cười cười nhìn hắn đầy mãn nguyện:
-Lần đầu bị gái nó “trảm” thế nào? Đau không?
-Đau với đớn cái gì?-Hắn “hừ” một tiếng rồi đạp vào chân tên đó thêm một phát nữa.
-Ha ha..-Tên đó càng cười to hơn, rồi hắn quay xuống tôi, nở nụ cười tươi rói. Tôi xoa xoa mắt trước nụ cười quá ư chói lọi của hắn, buột miệng phán một câu:
-Nhìn mặt thằng này chắc phải đeo cái kính râm mới nhìn nổi.
-Khụ..Khụ…-Lần này đến lượt hắn nín cười. Cả người hắn rung lên nhìn khuôn mặt thộn ra của thằng “ánh sáng chói lóa” kia. Tôi lúc này mới giật mình biết mình lỡ lời vội đưa tay bịt miệng lại nhìn anh ta. Còn hắn thì cười gập cả bụng:
-Đến lượt chú bị nó “trảm” cảm giác thế nào?
-Không đau bằng chú-Tên đó lườm hắn rồi vẫn giữ nguyên nụ cười-Em thật đặc biệt. Chào em, anh tên là Tú Linh.
Tôi nhìn tên Tú Linh, mái tóc nâu, đôi mắt màu cà phê đen sáng cùng làn môi mỏng. Đẹp, rất đẹp. Nhưng trông cũng bệnh hoạn không kém gì hắn.
-Ờ, tôi là Hàn Linh.
-Hàn Linh, cái tên đẹp thật đấy, như em vậy…-Hắn nở nụ cười hút hồn.
À, đây có phải là một trong những chiêu trò tán gái của ba thằng đểu giả không nhỉ? Khi không lại đi khen tên mình, mà mình thì chúa ghét đám đàn ông dẻo miệng. Tôi hừ mũi:
-Đẹp bình thường. Tôi biết tên tôi đẹp rồi, khỏi mất công anh khen.
Tôi nhìn hắn với vẻ mặt không gì là “tỉnh” hơn khiến mấy thằng trốn trại xung quanh cũng bắt đầu cười phụ họa.
-Em đúng là may mắn mới được làm bạn gái của Tường Anh đấy.-Anh chàng đeo kính cận đầy bác học quay xuống nhìn tôi.
-Sax! Cái tên tinh tinh chim kêu vượn hú đó hả? Chẳng qua vô tình bị hắn kéo vào chứ may mắn gì đâu! Tai họa thì có!-Tôi tròn mắt buột miệng nói to, đến khi thốt xong mới biết mình ngu! Lấm lét nhìn sang hắn. Mặt hắn đỏ lên nhìn tôi còn lũ bạn hắn thì rống lên cười như phải gió. Tôi bắt đầu thấy sợ đám người này, hi vọng thần kinh đều bình thường.
-Sao em bị hắn lôi vào vậy?-Tên lái xe cười cười hỏi.
-Thì hắn..-Tôi định phun ra thì đột nhiên hắn chồm đến bịt chặt miệng tôi lại.
-Các cậu nhiều chuyện thế!-Hắn gắt lũ bạn đang hóng hớt bên trên. Tôi gỡ tay hắn ra rồi nhìn hắn:
-Giờ anh mới biết à? Lúc đầu tôi còn lo không biết các anh có lén lút trốn trại hay không!
-Cô..Cô định chọc tôi tức bật máu mà chết đấy à?-Hắn nhìn tôi đầy phẫn nộ, nhìn như con khủng long sắp phun lửa đến nơi.
-Chắc chắn là thế rồi!-Tôi cũng gân cổ vặc lại-Tôi sẽ chọc cho anh điên lên nếu anh không nhanh chóng tách tôi ra khỏi cái vụ Scandal của anh!
-Nếu tôi làm như thế cô sẽ hối hận cả đời mất.-hắn quay lại dáng vẻ đểu giả.
Tôi nhìn hắn với vẻ mặt không thể biểu cảm hơn. Hắn ném cho tôi một cuốn báo:
-Xem đi!
Tôi ngán ngẩm mở cuốn báo ra, dù gì thì tôi cũng hết sức mà cãi nhau với hắn rồi. Nhưng lật qua lập lại, toàn là ảnh hắn. Bức nào bức nấy cười toe toét. Hắn định khoe độ nổi tiếng của mình đấy à? Tôi hừ nhạt một tiếng rồi gấp cuốn báo lại. Nhìn sang hắn và nở nụ cười ngọt ngào:
-Anh Tường Anh…
Hắn thấy tôi biến đổi 360 độ thì đắc ý lắm. hắn vác mặt lên trời cười:
-Sao? Thấy tôi tuyệt vời quá nên run động rồi phải không?
Tôi cố nhịn cười rồi đưa cuốn báo lên trước mặt hắn, nhếch mép hỏi:
-Tôi đang tự hỏi không biết là hãng kem đánh răng P/S có tài trợ cho anh không mà anh cười từ đầu đến cuối toàn khoe răng ra ngoài.
Nghe đến thế cả xe cười ầm lên. Cho chừa cái tật khoe khoang. Mặt hắn tối sầm lại. Mím chặt môi, hắn gào to:
-Rốt cuộc cô có phải là con gái không đấy?
-Anh bị thiểu năng trí tuệ đấy à? Con gái sờ sờ đây mà còn hỏi ngu! Mà cho tôi xuống xe để tôi về nhà.
-Đi chơi với bọn tôi một chuyến đi, chắc cô cũng mong đợi điều đó đúng không?-hắn nhếch mép ngả người ra sau ghế.
Bốp !
-Á tụi bây ơi, dừng xe cho con khủng long này xuống!-Hắn rú lên đau đớn. Tôi có làm gì quá đáng đâu? Chỉ đơn giản là cầm chai nước lưng nửa của tôi phang vào mặt hắn thôi mà. Hắn xoa xoa mũi nhìn tôi. Tên lái xe cười cười:
-Nhà em ở đâu? Để bọn anh đưa về tận nhà?
-Khỏi cần! Cám ơn!-Tôi trả lời.
-Đừng khách sáo..
-Không lằng nhằng! Mệt quá! Dừng ngay cho tôi!-Tôi gắt lên. Chiếc xe sau khi gần nổ tung bởi thứ tiếng the thé của tôi liền nhanh chóng phanh gấp lại. Tôi leo xuống xe đi bộ về. Hôm nay đã bực mình sẵn trong người rồi mà còn dây dưa với lũ điên rồ có nghi án trốn trại đó nữa. Như thế thì đừng có trách tôi “giận cá chém thớt”. Còn tên Huy nữa, dám lòi mặt ra đây bây giờ tôi sẽ cho hắn biết thế nào quan tài!!!!
***
Nhìn Hàn Linh vừa đi vừa lầm bầm chửi rủa ai đó mà lũ trong xe cười phá lên, trừ Tường Anh. Hàn Linh lập tức quay phắt lại nhìn trừng trừng vào chiếc xe limo đã to xác còn không chịu đi đó làm chúng giật mình cho xe chạy ngay
-Bà này đúng là không phải dạng vừa. Hung dữ… hahaha…-Tú Linh cười phá lên.
-Hung dữ thì không nói, nhưng điều đáng nói là trai đẹp hình như không hề tác động đến cô ta-Hoàng_tên đeo kính cận đó nói và mắt liếc sang Tường Anh. Tường Anh tức tối hét ầm lên:
-Cô ta rốt cuộc là yêu quái phương nào vậy chứ? Trong một ngày mà đạp cho mình mấy phát từ thiên đàng rơi xuống địa ngục nằm. Không được! Mình phải cho cô ta rút lại thái độ đó!-Tường Anh tức tối, tức tối và tức tối.
-Chà, lần đầu tiên thấy Tường Anh chúng ta bị đả kích mạnh mẽ đến thế nhỉ?-Hoàng cười nhìn sang Tường Anh đang cau mày.
Tường Anh không còn để ý đến những lời trêu chọc đó nữa. Lần đầu tiên có cô gái dám chọc tức cậu như thế.
-Nguyễn Hàn Linh… Tôi sẽ không cho cô sống yên ổn đâu…