Đọc truyện Thần Tượng Nữ Phụ – Chương 70: Tha thứ
“Du Lãng Tuân.” Lộ Lộ ánh mắt sững sờ nhìn người đàn ông trước mặt.
Du Lãng Tuân của hiện tại hoàn toàn thay đổi, mái tóc đen đều vuốt keo bóng mượt, dáng người cao lớn khiến cho người khác cảm giác an toàn, hắn mặc một bộ vest đen cùng cà vạt xanh đen rất hợp với đôi mắt màu xanh nước biển kia, gương mặt mang theo mị hoặc bí ẩn của phương Đông cùng sự phóng khoáng, tự tin của phương Tây. Chưa nói tới bề ngoài, ngay cả khí chất của hắn cũng khác rất nhiều, Du Lãng Tuấn vô cùng cẩn thận che giấu đi vài phần lạnh lùng, thờ ơ của mình, khiến cho người khác muốn gần gũi nhưng lại không dám quá phận.
“Tiểu Y.” Du Lãng Tuân mỉm cười tự nhiên cho Lộ Lộ đánh giá hắn, cánh tay vươn tới sờ mái tóc đen uốn xoăn của Lộ Lộ.
Lộ Lộ thất thần, hành động này đối với cô vô cùng quen thuộc, từ bao giờ cô đã quên mất hành động gần gũi đó của Du Lãng Tuân sau khi chia tay. Còn có cả, khi chính thức hẹn hò, hắn luôn gọi cô là Tiểu Y chứ không phải là biệt danh Neko nữa.
“À… ưm… vậy anh chính là người đã luôn luôn nhắn tin với tôi?” Lộ Lộ bình tĩnh nhìn Du Lãng Tuân, người trước mắt không còn là người mà cô qhen thuộc.
“Ừm.” Du Lãng Tuân nhu hòa nhìn Lộ Lộ, trong đôi mắt vô cùng xao động, vui mừng, cũng không để ý mà cởi bỏ lớp ngụy trang và sự trầm ổn bấy lâu “Tôi có rất nhiều chuyện, rất nhiều điều muốn nói với em. Nhưng thời gian tôi chờ đợi thật sự khá lâu rồi, chờ thêm một chút nữa cũng không sao.”
Lộ Lộ bất mãn cũng trở nên mềm lòng đi, cô hoàn toàn không biết Bạch mã hoàng tử là Du Lãng Tuân nên lại khác. Không biết từ khi nào hắn đã nhận ra cô, từ khi nào hắn bắt đầu sống ở thế giới nào?
“Được rồi, dù anh là Du Lãng Tuân tôi cũng sẽ không tha thứ đâu. Thất hứa với con gái, không đền bù gì sao?”
“Quả nhiên vẫn là Tiểu Y.” Du Lãng Tuân bật cười một cái, lại nắm tay Lộ Lộ “Đi cùng anh tới một nơi.”
Lộ Lộ hơi kinh ngạc, bất quá cũng đồng ý “Ok, để tôi nói với ba mẹ trước đã, dù sao bây giờ cũng khá trễ rồi.”
Lộ Lộ sau khi xin phép ba mẹ dưới cái nhìn cực kì dọa người, cô rùng mình một cái, cảm giác như bản thân sắp bị bán đi rồi. Phan phu nhân ánh mắt lóe sáng quét sang nhìn Du Lãng Tuân như sắc lang, vẻ mặt phấn khích mừng rỡ níu tay chồng ra kí hiệu.
Phan Cảnh Liêm:… xem ra vợ chấm được một người làm con rể rồi!
Du Lãng Tuân nhìn gương mặt đen hơn cả đáy nồi của Lộ Lộ thì nén cười, giọng nói nhởn nha nhởn nhơ “Ba mẹ mới của em thật tốt nha, anh thật không nghĩ có phụ huynh lại mở rộng cửa cho con gái đi theo trai thế này.”
“…” Lộ Lộ nghẹn họng, thì ra Du Lãng Tuân vẫn chưa biết nơi này chính là thịt văn× np× ngôn tình, nên chuyện tình cảm ở đây cực kì phóng khoáng a, so với phương Tây càng dễ dàng hơn.
“Hôm nay là sinh nhật 19 của tôi còn gì, ngay cả kết hôn còn được, ba mẹ tôi cũng không ngại nuôi một đứa cháu đâu.” Lộ Lộ bĩu môi, hậm hực ngồi trên xe.
Gương mặt Du Lãng Tuân không đổi, nhưng nếu nhìn kĩ, đôi mắt xanh dương của hắn đang lóe lên ánh sáng quỷ dị, hắn bật cười “Vậy anh có thể an tâm rồi, sống ở nước ngoài lâu cũng đã quen thuộc lối sống phóng khoáng, tự do. Nếu ép buộc trở về lối sống truyền thống chỉ sợ anh bị nghẹn tới chết mất.”
Lộ Lộ hoàn toàn không quan tâm tới ẩn ý của Du Lãng Tuân, tò mò hỏi “Vậy cậu ở thế giới này lần đầu làm tình lúc mấy tuổi?”
“…” Du Lãng Tuân nghẹn họng trân trối, Tiểu Y có cần phải nói huỵch toẹt ra như vậy không? Hắn hơi mất tự nhiên nói “16 tuổi.”
“Oh, cũng không tệ nha. Nhớ tới trước đây… lần cuối tôi gặp anh thì anh vẫn là xử nam nha.” Lộ Lộ cảm thán, ách, mà hình như cô cũng có khác gì đâu, tới tận 35 vẫn là xử nữ, thật là tội lỗi cho thân thể Minh Nhạc Y kia.
Bầu không khí bỗng nhiên có chút đình trệ, Lộ Lộ cũng xấu hổ không dám ngẩng mặt. May là hiện tại cũng sắp tới nơi, làm Du Lãng Tuân thở phào trong lòng.
“Tới rồi.” Du Lãng Tuân mở cửa xe, Lộ Lộ cũng lười chờ đợi tự bản thân mở cửa xe luôn.
“Nơi này là hồ?” Lộ Lộ kinh ngạc, ở trong thành phố lâu như vậy cô vẫn chưa từng thầy hồ nước trong vắt đẹp đẽ như vậy.
“Là hồ nhân tạo thôi, đây là khu tư nhân mà anh đã đầu tư.” Du Lãng Tuân trần thuật lại những thứ ở đây, cả một khu nhà hiện đại được trang trí vô cùng thanh nhã, cổ xưa. Bên cạnh hồ nước có một cây phượng lớn, cũng chính là tên của nơi này- Phượng Viên.
“Không ngờ anh lại có sở thích tao nhã như vậy, nơi này thật yên bình.” Lộ Lộ hít thở bầu không khí mát mẻ mà hồ nước mang lại, nơi này dường như tách biệt với thế giới bên ngoài, không gian lắng đọng, yên bình như chỉ có hai người.
“Con người cũng có lúc thay đổi, anh cũng không ngoại lệ.” Du Lãng Tuân châm trà rót vào ly nhỏ cho Lộ Lộ, động tác vô cùng thành thục.
“Thật ra thế giới này chính là tiểu thuyết mà tôi từng đọc. Làm sao anh tới được nơi này?”
Du Lãng Tuân hơi khựng lại, nhàn nhạt nói “Anh không biết, nhưng dù là nơi nào cũng chẳng khác biệt. Anh đã gặp tai nạn giao thông, sau khi chết liền nhập vào một đứa bé mới sinh tên Jam Lanhusxon. Nhìn hình dáng hiện giờ của anh chắc em cũng biết anh là con lai.”
“!” Lộ Lộ kinh ngạc nhìn Du Lãng Tuân, cô không ngờ hắn lại chết ở kiếp trước, lúc cô xuyên qua cũng vô cùng mơ hồ nhưng không có tử vong. Trong lòng dâng lên chút áy náy, một phần nào đó Lộ Lộ luôn lảng tránh Du Lãng Tuân sau khi chia tay. Nên khi hắn qua đời cô cũng không biết gì, không đi tới đám tang của hắn.
“Mọi chuyện đã qua rồi, hiện tại anh chính là Bạch mã hoàng tử, đồng thời là bạn trai của Phan Lộ Lộ.” Du Lãng Tuân nhận ra suy nghĩ của Lộ Lộ, mỉm cười nhìn cô “Thời gian trôi qua thật dài, cuối cùng anh cũng hiểu được cái gì quan trọng với bản thân.”
Lộ Lộ khó hiểu nhìn Du Lãng Tuân, hắn nói như vậy có ý gì chứ?
“Ngay từ lúc đầu anh cũng không biết em là Minh Nhạc Y, cho tới khi nghe bài hát mà em sáng tác vô cùng quen thuộc, cộng thêm sự trùng hợp đến bất thường. Mọi chuyện đã trở nên rõ ràng.” Du Lãng Tuân uống cạn trà, móc trong túi quần thứ gì đó, tới khi nhận ra là vật gì, đầu óc Lộ Lộ trở nên trống rỗng.
“Biết bây giờ thì thật vội vàng, nhưng anh sợ nếu chờ đợi thêm nữa, em sẽ có những người đàn ông khác. Tiểu Y, hãy đính hôn với anh.”