Đọc truyện Thần Tượng Lòng Tôi – TFBoys – Chương 52: Chương ngoại truyện 1 : cậu đúng là đồ đào hoa !
Tại ngôi trường cấp ba đầy kỉ niệm. Khi nó và Thiên Tỉ còn chưa thân
nhau, chỉ là từng gặp mặt ở nhà nó. Nó đang đi ra từ thư viện, rảo bước
trên lối đường đầy cây ở khuông viên trường, trên miệng đang ngân nga
bài hát của TFBoys. Lâu lâu miệng lại nở một nụ cười khả ái đáng yêu. Nó sựng lại, đôi mắt có chút tò mò. Nó bước lại gần đó.
Thiên Tỉ và một cô gái khác đang nói chuyện. Thiên ngồi, hai tay cho vào túi, ngước lên nhìn cô gái đó. Cô gái đó nhìn trông rất xinh đẹp, mái tóc
dài, đôi mắt to, đôi môi thì đầy son. Nó không dám lại nên chỉ đứng sau
gốc cây nhìn hai người. Nó không biết cô ấy là ai, nhưng nó nghĩ, được
Thiên Tỉ nói chuyện riêng như thế chắc cũng phải là gì của cậu ấy. Nó ôm chồng sách đi vào lớp. Đôi mắt đượm buồn, tuyệt vọng.
Suốt buổi học, nó úp mặt xuống bàn cho đến hết giờ, không nhờ con bạn ngồi
kế kêu nó thì nó đã nằm đó tới tối rồi. Nó lết về nhà, chẳng thèm bắt xe bus, cứ thế mà đi. Đi ngang một tiệm hoa, nó ngiêng đầu vào ngắm những
bông hoa xinh đẹp thì chợt thấy anh. Nó giật mình, bỏ tay ra khỏi túi,
chớp chớp đôi mắt, nó khẽ mỉm cười vì được gặp anh.
– Sao cậu ấy lại vào tiệm hoa chứ ? – Nó đứng ngoài cửa kính thắc mắc
– Hay là mua cho . . . – Nó gục mặt xuống
Anh bước ra, trên tay cầm một bó hoa hồng được gói kĩ. Vừa thấy anh bước
ra, nó liền vội chạy vào cửa hàng phía sau núp. Rồi lén đi sau anh.
Anh đi qua một dãy nhà dân, con đường khá vắng vẻ, không nhộn nhịp như ở những nơi mà nó từng đến.
– Bắc Kinh cũng có những nơi này sao ? – Cái khái niệm Bắc Kinh ồn ào đã in trong não nó
Nó đi theo anh mãi. Có một ngôi nhà sang trọng nằm ở cuối ngõ, khá là rộng so với những ngôi nhà trong trung cư. Thiên mỉm cười, chân bước nhanh
hơn đến ngôi nhà, anh bấm chuông, liền có một người phụ nữ ra mở cửa cho anh.
– Đây là ngôi nhà của cô gái đó sao ? – Nó nhìn ngôi nhà
– Thì ra là Thiên Tỉ có bạn gái rồi ! – Nó buồn, ngồi bệt xuống trước cổng nhà
Thiên bước ra khỏi ngôi nhà đó cũng khoảng xế chiều, vừa mở cửa đi ra, anh
giật mình vì có người ngồi trước cổng. Anh lấy chân đá đá vào chân nó,
mục đích để nó tỉnh dậy. Cuối cùng, anh liền khom người xuống, lấy tay
khìu tay nó.
– Này cô ! Cô có sao không ? – Vẫn cái giọng làm sai lòng người
Nó nín thở, hít một hơi mạnh rồi bật ngồi dậy. Chạy không biết trời đất,
đôi tay đưa lên mặt, hình như là lau nước mắt. Thiên đứng đó với vẻ khó
hiểu, anh bước tới thì thấy cái điện thoại của nó bị rơi xuống khi nó
đứng lên. Anh nhặt cái điện thoại lên, bật màn hình rồi khẽ cười.
– Thì ra là Thiên Chỉ Hạc – Anh cho điện thoại vào túi mình
Nó chạy vào nhà, đóng cửa cái gầm, thở hì hục.
– Con đi đâu bây giờ mới về vậy ? Điện thoại còn không bắt máy ? – Mẹ nó đứng trong bếp, nói vọng ra
– Dạ con đi chơi với bạn chút, hình như điện thoại con hết pin hay sao ý ! – Nó nói xong liền chạy tọt vào phòng
– Giao Giao ! Chưa nói gì đã chạy vô phòng, con bé này ! – Mẹ nó lắc đầu ngán ngẫm
Nó vào phòng, bỏ cặp lên bàn, đi vào nhà tắm, mở đầy nước rồi ngâm trong đó.
– Thiên có thấy mặt mình không nhĩ ?
– Chắc không đâu.
– Mình chạy nhanh vậy mà
– Ngừng yêu ngừng thương ngừng nhớ ngừng gọi tên ! – Nó dặn mình
– Có bạn gái rồi ! Có bạn gái rồi ! Có bạn gái rồi ! – Nó tự nhủ mình
– Mà mình thương Thiên Tỉ đâu phải vì cậu ấy có bạn gái hay không ?
Nó cứ lẩm nhẩm trong nhà tắm một mình mà không biết cái điện thoại chứa đầy hình của người ta đang nằm trong tay của người ta.
Tại nhà Thiên, anh nhàn rỗi nằm trên ghế sofa xem phim. Đột nhiên chạy vào
phòng lấy cái điện thoại của nó ra chơi, toàn hình nó chụp hồi còn ở
Việt Nam và đương nhiên hình anh cũng có hẳn một album hơn ngàn tấm.
Thiên bật cười khi xem mấy cái video của nó, mấy cái trò nghịch đáng yêu của nó làm anh bật cười.
– Thiên Giao ?! – Anh nhìn tấm hình tự sướng cận mặt của nó rồi khẽ nói
Sáng hôm sau nó mới phát hiện mình bị mất điện thoại, nó lục tung muốn banh cái phòng để tìm
– Thiên Giao ! Con làm gì lâu vậy ? Trễ xe bây giờ – Mẹ nó nói xong liền đi vào phòng nó
– Cái điện thoại, con không thấy nó đâu hết ! – Nó thẩy mấy cái gối lên
– Thôi đi học đi ! Ở nhà mẹ kím cho. Lẹ – Mẹ nó lấy cặp rồi đẩy nó đi
Nó chạy ra trạm, mặt bực mình vì mất cái điện thoại chứa đầy hình của
idol. Thiên thì vô tư cầm cái điện thoại của nó đi ngang mặt nó. Nó ngạc nhiên khi thấy cái điện thoại của mình trong tay người khác, lúc đầu nó chỉ nghĩ giống kiểu, nhưng nó nhớ lại, cái ốp điện thoại là chính nó
thiết kế mà. Nó cứ nhìn chằm chằm vào cái điện thoại mà chẳng lời nào
đòi lại được. Nó bất lực lên xe bus.
Giờ giải lao, nó lại
từ thư viện bước ra với một đống sách trên tay, phần lớn là truyện thì
đúng hơn. Tâm trạng chẳng khác gì hồi sáng, nó đi ngang chỗ hôm qua nó
gặp Thiên, nó rón rén bước lại, mong là không thấy Thiên và cô gái hôm
nay, vì đau lòng lắm
Nó chỉ thấy Thiên cầm cái điện thoại
của nó, bật bản nhạc nó thích nhất, thảnh thơi nghe. Nó cắn môi, không
dám lại gần anh. Nó bèn viết một tờ giấy, gấp thành máy bay, hy vọng là
chiếc máy bay ý đáp đúng chỗ.
– ” Làm ơn trả tôi cái điện thoại ! 🙁 ” – Thiên đọc thầm tờ giấy
– Ra đây đi ! – Thiên hô
Nó đứng đằng sau giật bắn người, liều mình bước ra, xoè tay ra, định lấy lại điện thoại.
– Cậu đáng yêu lắm ! – Thiên nhếch môi, đặt cái điện thoại lên tay nó
Nó đứng hình vài giây, nuốt nước bọt, không tin vào tai mình. Nhưng miệng nó lại phọt ra những từ làm nó chỉ muốn độn thổ
– Đúng là đồ đào hoa ! – Nó hét lên, chọi quyển sách vào lưng Thiên
Nó tức giận nhớ lại chuyện anh và cô gái kia nói chuyện với nhau. Nó không ngờ mình dám làm như vậy với Thiên, idol của nó.
– Cậu có bạn gái rồi còn đi khen người khác ! Đúng là đồ đào hoa ! – Nó nhấn mạnh
– Có bạn gái ? Đào hoa ? – Thiên cứ thế tiến lại nó
– Hôm qua cậu còn đến nhà cô ấy cho tới chiều còn gì ? Lại bảo không phải đi ! – Nó nhắm mắt
– Không ! – Thiên Tỉ nhếch nhẹ môi, tự nhiên nở nụ cười
– Tôi . . . Tôi . . . – Nó cảm thấy sợ
– Đồ ngốc ! Đấy là nhà bà tôi, còn cô gái hôm đó . . . giống như cậu ! – Thiên nói
– Giống . . tôi tôi ? – Nó không nói được gì khi Thiên đứng gần nó
– Um !
Thế là anh quay lưng bỏ đi, trong lòng thấy có gì có vui vui mà không thể
diễn tả được. Nó thì đứng đó cười, rồi la lên trong niềm hạnh phúc.
– Tôi yêu cậu ! Dịch Dương Thiên Tỉ