Đọc truyện Thần Trộm Ngốc Phi – Chương 30: Người hay ác ma
Dịch: Tùy Nhã
Biên: Kidlove
“Ngũ vương gia đến!” Giọng nói của tiểu thái giám lanh lảnh, đặc biệt vang dội trong không gian cung yến.
Hoàng Thượng vừa mới ngồi xuống nghe thanh âm của tiểu thái giám đột nhiên đứng lên, nhanh chóng đi xuống bậc thang.
Mà Mạc Cửu Khanh vừa nghe được giọng nói của tiểu thái giám cũng muốn truy tìm ánh mắt nhìn mình khi nãy nhưng ánh mắt kia đã biến mất lần nữa. Mạc Cửu Khanh nhìn nam tử ở phía bên phải đối diện với mình, tuy chỉ thấy bóng lưng nhưng cũng khiến nàng hơi nhíu mày.
Nghe được âm thanh của tiểu thái giám cung yến vốn đã yên tĩnh giờ phút này càng thêm phần trầm lắng hơn. Trăm quan mang theo gia quyến của mình tham gia yến hội đều nhìn về phía cửa chính, chỉ chờ nhân vật chính xuất hiện.
Mạc Cửu Khanh cũng nhìn về phía cửa, nàng rất tò mò. Rốt cuộc Ngũ vương gia nổi danh tứ hải Linh Nam này là một nam nhân như thế nào?
Người chưa đến nhưng bóng dáng cao lớn uy nghiêm đã xuất hiện dưới ánh đèn rực rỡ.
Mặc dù nói Mạc Cửu Khanh đã sớm có chuẩn bị nhưng nàng vẫn cảm thấy hắn có chút kinh diễm. Tử Tô nói với nàng Ngũ vương gia rất tuyệt nói Ngũ vương gia tuấn mỹ, nàng nghe thì phần lớn đều cười trừ cũng không coi những chuyện này là quan trọng. Dù sao mấy lời khen mỹ nam nàng đã gặp nhiều rồi.
Lại không nói, trước kia trong tổ chức của nàng cũng có rất nhiều mỹ nam, vì hoạt động bí mật nên thân phận là đại minh tinh gì cũng có. Thậm chí chỉ dáng dấp thôi cũng đã khiến bao thiếu nữ si cuồng cho nên nàng cảm thấy, Quân Diễm Thần trong lời thế nhân miêu tả không gì sánh kịp cùng lắm cũng chỉ là con người, có một cái miệng một đôi mắt một lỗ mũi mà thôi.
Nhưng bây giờ thấy Quân Diễm Thần, Mạc Cửu Khanh không khỏi mừng thầm vì chưa nói ra những lời đó. Nếu đã chót nói chỉ sợ lúc này nàng sẽ tự tát mình một cái thật đau.
Đầu tiên đập vào mắt nàng chính là một bộ hắc bào không chút kiêng kị. Khi hắn tiến vào, thật trùng hợp, gió bất chợt thổi qua khiến sắc đen của trường bào mặc sức tung bay giống như con bướm đen bay lượn vì sự xuất hiện của hắn
Sau đó chính là mái tóc dài buông xõa như thác, thẳng tắp rũ xuống bên hông nam nhân mang theo vài phần hơi cuốn, lan tỏa từng tầng hào quang sâu kín. Phía sau từng ngọn hỏa đăng dường như chỉ làm nền cho sự xuất hiện của hắn.
Nam nhân bước đi như tản bộ, chậm rãi, thong thả tiến vào cung yến. Bước chân mặc dù chậm chạp nhưng không làm mất đi sự tao nhã, cặp mắt phượng vừa khinh bạc vừa kiêu ngạo của nam nhân lại cực kì đầu độc. Bất kể nhìn ai dù là rất vô tình cũng mang theo một cảm giác bị áp bức đến nồng nặc.
Gương mặt tuấn tú của nam nhân như điêu khắc làm cho người ta không rét mà run mang theo băng hàn và sự lãnh ngạo.
Nam nhân đi tới, ai cũng thần người, trong ánh mắt hắn lại chỉ có sự thờ ơ giống như tất cả không thể lọt vào mắt hắn.
Mạc Cửu Khanh mặc dù đã sớm nghe về tính cách lạnh lùng của hắn, nhưng hôm nay nhìn thấy vẫn có chút kinh hãi.
Hắn bước vào trong yến hội mà không thèm để ý tới ánh mắt của bất kỳ người nào. Ánh trăng nhàn nhạt chiếu lên người hắn như quấn quanh thân hình hoàn mỹ, vừa như lọt vào bóng tối, chỉ liếc mắt sang một cái chính là vực thẳm nhưng lại làm cho người ta chìm đắm.
Đôi mắt phượng khinh bạc ẩn hàm sự bạc tình song lại có một phần thâm tình khiến người ta vừa trông vừa mong.
Sự lạnh nhạt chứa đựng sự kiêu ngạo đó, cho dù ai nhìn cũng sẽ chùn bước song lại không ngừng được mà trông lên.
Mọi người đều nhìn về phía hắn. Nam nhân ngẩng đầu nhìn Hoàng Thượng trước mặt, khóe miệng nhẹ nhàng lộ ra một nụ cười tà khí mà câu hồn đoạt phách.
“Thần, tham kiến Hoàng thượng.” Đôi môi mỏng xinh đẹp khiến người người phạm tội mấp máy một câu nói nhẹ nhàng nhưng lại khiến Hoàng đế một bên cười đến không thấy mắt.
Mạc Cửu Khanh nhìn Quân Diễm Thần cách đó không xa, hơi thở ra. Đầu ngày mùa xuân còn có chút lạnh, nhưng người nam nhân này lại mang đến một cảm giác còn lạnh giá hơn cả thời tiết. Mà nụ cười yêu tà ban nãy chung quy khiến nàng cảm thấy nam nhân trước mặt này chính là một ác ma.
Một câu nói của hắn có thể cám dỗ ngươi, một nụ cười có thể hấp dẫn ngươi, tâm không vững thân sẽ rơi xuống vực sâu vạn trượng.
Quả nhiên không thua một câu khen ngợi ‘công tử như ngọc’ kia.
Dường như phát hiện Mạc Cửu Khanh nhìn mình chăm chú, Quân Diễm Thần hơi nhìn lướt qua phía trái bên dưới, đôi mắt thoáng híp dường như có một sự thích thú dào dạt.
“Tiểu đệ! Đệ rốt cuộc đã trở lại! Lần này đi cũng đã hai năm rồi. Nếu đệ vẫn chưa trở lại, ca ca nhất định sẽ điều động binh mã đi tìm đệ đó.” Hoàng đế nắm tay Quân Diễm Thần, vui mừng nói.
Mạc Cửu Khanh cũng biết tình cảm của Quân Diễm Thần và Hoàng đế Quân Triệt Miểu từ nhỏ rất sâu đậm, hai huynh đệ họ chưa bao giờ phân ta và ngươi, đương nhiên lại càng không để ý những lễ nghĩa quân thần này. Mà Hoàng đế Quân Triệt Miểu cũng chỉ đứng trước mặt Quân Diễm Thần mới mất đi sự cảnh giác cứng nhắc.
“Lại để cho đại ca phiền lòng rồi. Lần này đệ trở lại sẽ không đi liền.” Quân Diễm Thần nhìn huynh trưởng mình, chậm rãi nhẹ nhàng nói.
Cho dù là trước mặt huynh trưởng mình lời nói của Quân Diễm Thần vẫn rất lạnh lùng.
“Tốt tốt tốt, không đi là tốt rồi. Mau tới ngồi xuống, biết đệ trở lại nên huynh đặc biệt mở cung yến, vì đệ đón gió tẩy trần.” Hoàng đế vừa nghe Quân Diễm Thần nói, càng thêm vui mừng không kìm chế được, rõ ràng đã quên một đám thần tử của mình.
Quân Diễm Thần cũng tùy ý cho Hoàng đế đưa hắn tới chỗ ngồi của mình. Khi đi ngang qua vị trí của Tam vương gia Quân Kiền Kiêu, Quân Diễm Thần hơi ngừng lại. Mọi người đều cho rằng hắn sẽ nói gì đó nhưng Quân Diễm Thần chỉ liếc nhìn Quân Kiền Kiêu bên cạnh, hờ hững mà bước qua.
Động tác như vậy quả thật giống như đối đãi với người xa lạ.
Ở phía sau, Mạc Cửu Khanh thấy vậy rốt cuộc cũng tin những tin tức mà mấy ngày qua Tử Tô thăm dò được về Quân Diễm Thần.
Quân Diễm Thần và Quân Kiền Kiêu quan hệ quả nhiên là thủy hỏa bất dung. Tam vương gia Quân Kiền Kiêu là nhi tử của quý phi tiên hoàng. Sau khi Tiên hoàng và Hoàng hậu qua đời, Quân Triệt Miểu lên ngôi, mẫu phi của Quân Kiền Kiêu cũng kể từ đó sống trong Phật đường thành tâm niệm Phật ăn chay, không màng thế sự.
Nhưng quan hệ của hai huynh đệ Quân Kiền Kiêu và Quân Diễm Thần đều chưa từng tốt đẹp, cũng có thể nói là ẩn hàm địch ý.
Quân Diễm Thần là Vương gia nhỏ nhất, trên đó còn có hai Vương gia. Mạc Cửu Khanh cũng chỉ nghe nói một trong số hai người đó thích du ngoạn bốn phương hành tẩu giang hồ, không quản chuyện triều chính. Người còn lại năm xưa tật bệnh triền thân, anh niên mất sớm.
Sau khi Quân Diễm Thần ngồi xuống, Hoàng đế mới trở về vị trí của mình, lúc này còn chưa để quần thần bình thân, sau khi chỉnh lại long nhan mới nhàn nhạt nói: “Các khanh hãy bình thân. Hôm nay vì mừng đệ đệ ta trở về cung, ta mở cung yến, các khanh không cần câu nệ hãy vui vẻ là được.”
“Đa tạ Hoàng thượng. Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.” Quan đại thần lớn nhỏ đồng thanh hô vang lần nữa.
Bấy giờ mọi người mới trở về ngồi xuống vị trí cũ của mình.
Mạc Cửu Khanh mặc dù ngồi xuống nhưng cũng rất tinh tế mà quan sát chung quanh. Từ khi theo Hoàng đế tiến vào cung yến, Quý phi vẫn không nói nói một lời, ngược lại khiến Mạc Cửu Khanh có chút ngạc nhiên. Nhưng khi Quân Diễm Thần tiến vào phòng yến hội, Quý phi liền nhìn Quân Diễm Thần với dáng vẻ như muốn cự tuyệt lại như muốn mời chào, tâm tình trong ánh mắt đầy ý vị sâu xa.
Nhìn quần thần ăn ăn uống uống, Quý phi chợt tiến tới bên tai Hoàng đế nói mấy câu.
“Ái phi của trẫm nói, để ăn mừng đệ đệ trở về nàng đặc biệt chuẩn bị ca vũ. Cũng nhân cơ hội này, các khanh cùng nhau thưởng thức đi.” Hoàng đế giơ tay lên, cung yến vốn náo nhiệt liền trở nên tĩnh lặng.
Mà Hoàng đế vừa mới dứt lời, quan lại các kiểu liền nhất tề vỗ tay, chờ đợi vũ điệu được biểu diễn.
Mạc Cửu Khanh thấy vậy, hơi nhếch miệng. Tình cảnh này giống hệt năm đó nàng thi hành nhiệm vụ, giả dạng làm tình nhân của một cái phú thương, xem ra kịch tình nhân cổ đại cung đấu cũng không khác biệt lắm.
Đợi lát nữa đại khái sẽ là tiểu thư của các nhà quan gia tranh nhau biểu diễn đây.
Quá sức nhàm chán song nàng mặt dày mày dạn ăn uống miễn phí trong nhà Bạch Ngạo Tuyết, lại thấy băng sơn mỹ nhân Bạch Ngạo Tuyết này đi xem màn nhìn kịch cung đấu kia, khiến nàng hoảng sợ không nhẹ.
Nàng chỉ nhớ rõ băng sơn mỹ nhân Bạch Ngạo Tuyết kia nghiêm trang nói gì đó như: Nếu ta cũng chuyển kiếp, sẽ không sợ không đấu lại những nữ nhân âm hiểm kia.
Đang lúc Mạc Cửu Khanh suy tư thì một nam nhân cao ngạo ngồi ở phía dưới vị trí của Hoàng đế, một tay chống cằm, một tay vịn trên ghế, mắt phượng mang theo tà khí không chút biểu tình nhìn Mạc Cửu Khanh.
Sau đó nam nhân liền thu hồi tầm mắt, ánh mắt lại hơi đổi. Một động tác nhỏ như vậy, lại bị vị Quý phi bên cạnh Hoàng đế thấy rõ ràng.
Từ lúc Quân Diễm Thần tiến vào phòng yến hội, tầm mắt của nàng ta vẫn không rời khỏi hắn, tự nhiên cũng nhìn thấy hành động dứt khoát nhìn như tùy ý kia của Quân Diễm Thần nhưng kì thực lại là động tác cố ý.
Nàng ta biết Quân Diễm Thần đã nhiều năm như vậy, cho tới bây giờ hắn chưa từng liếc nhìn bất kì một nữ nhân nào, ngay cả chính nàng hắn cũng không để trong mắt. Nhưng hôm nay hắn lại chủ động nhìn nữ tử kia, trong lòng không khỏi thêm phần ghen ghét.
Trong phòng yến hội, vũ nương có dáng múa uyển chuyển xinh đẹp khiến mọi người chăm chú nhìn đến mê mẩn, nhưng trong lòng mỗi người lại có tâm tư khác nhau.
Kết thúc màn biểu diễn của vũ nương, trăm quan đều vỗ tay khen hay. Không khí càng trở nên sôi nổi, Quý phi quyết không thể để cho nó lại chìm xuống, nàng chợt nảy ra một ý, nói: “Hoàng thượng, thần thiếp thấy mọi người đều rất thích màn biểu diễn này, cũng tin gia quyến của các vị đại thần đây đều đã chuẩn bị trổ tài, không bằng để cho mọi người cùng biểu diễn đi?”
Hoàng đế vừa nghe Quý Phi nói, nhìn đám thần tử phía dưới cất lời: “Ý của chúng ái khanh như thế nào?”
Chúng đại thần vốn đã sớm có chuẩn bị, vừa nghe xong lời này lại càng thêm cao hứng. Bọn họ mang theo gia quyến tới tham dự cung yến giả như mà được Ngũ vương gia coi trọng thì bất kể là thăng quan tiến chức hay là tiền đồ sau này đều vô cùng rộng mở.
Nếu như không được Ngũ vương gia nhìn trúng thì cũng có thể xem xét một mối tốt với con em quan gia tốt.
Dĩ nhiên có thể một bước lên trời làm Phượng hoàng vẫn là tốt hơn hết, đại thần nào không ôm tâm tư như thế mà mang theo gia quyến đến đây. Đương nhiên cũng biết trước phải phô diễn tài nghệ rồi.
“Ý của tiểu đệ sao nào?” Cho dù hỏi đại thần chỉ là hình thức nhưng Hoàng đế cũng không quên hỏi ý Quân Diễm Thần, hiển nhiên cái hỏi Quân Diễm Thần này chính là lời hỏi thăm.
Quân Diễm Thần không đếm xỉa tới câu hỏi vừa rồi của Hoàng thượng, hắn quét mắt một lượt rồi dường như phát hiện ý nghĩa trong lòng quan lại nên trong ánh mắt càng thêm sự cao ngạo và ý cười giễu thế nhân.
“Mọi việc Hoàng huynh cứ làm chủ.” Cười tà một tiếng, Quân Diễm Thần thu hồi ánh mắt rồi nói.
Hoàng đế nghe Quân Diễm Thần nói như vậy thì cũng đồng ý với chủ ý của Quý phi, để một loạt tiểu thư của đám quan lại đi chuẩn bị.
Mạc Cửu Khanh thấy các tiểu thư đều đi chuẩn bị, ở chỗ nữ quyến chỉ còn lại phu nhân của các vị đại thần và một mình nàng ngồi yên vị trí cũ không nhúc nhích.
Đáp trả một loạt những ánh mắt tò mò cùng thương hại xung quanh, Mạc Cửu Khanh làm như không thấy, đôi mắt nàng rũ xuống khiến mọi người không ai thấy rõ biểu tình lúc này của nàng.
Bây giờ thứ nàng cần chỉ là kết quả…