Thần Trộm Ngốc Phi

Chương 10: Mỹ nam trên giường


Đọc truyện Thần Trộm Ngốc Phi – Chương 10: Mỹ nam trên giường

Dịch giả: chungtolabengoan
Biên: meomoon86

Mạc Cửu Khanh sắc bén phản kích khiến nụ cười trên khuôn mặt người kia giờ phải thu hồi cùng với ánh mắt khinh thị kia.

“Hí kịch sắp bắt đầu rồi!” Bỗng ở đâu đó truyền đến một tiếng nói làm dập tắt trận chiến không có khói thuốc súng này.

“Tỷ tỷ, ta đi thôi. Hí kịch sắp bắt đầu rồi.” Mạc Cửu Khanh cong lông mày, nắm tay thị nữ của mình rồi đi vào viện.

Lời nói vừa nãy có một câu khiến cho Mạc Uyển Uyển phải ngẩn người ra, ánh mắt càng âm hiểm tàn ác nhìn về Mạc Cửu Khanh.

Mấy người tiếp theo cũng lần lượt đi vào, nhưng không hề phát hiện ra ở trong một gian phòng trang nhã trên tầng trên của Chiết Tử Viện có một đôi mắt phượng hẹp dài nhìn về phía Mạc Cửu Khanh qua cửa sổ đang mở bỗng chốc như ngọn đuốc sáng rực, người đó đang âm thần suy nghĩ.


“Hắc hắc… Thật sự không thể tưởng tượng được, đích nữ phủ tướng quân không phải là kẻ ngốc. ” Một nam tử có giọng nói sảng khoái thẳng thắn vang lên phá vỡ suy nghĩ của chủ nhân đôi mắt phượng.

Nam tử mặc Thanh y, tay cầm quạt Hương Bồ, ánh mắt phong lưu nhìn về phía bóng lưng Mạc Cửu Khanh, như có điều suy nghĩ.

“Ngài lặng lẽ trở về lần này, định tính toán khi nào sẽ lộ diện vậy?” Nam tử mặc thanh y quay đầu, nhìn về nam tử nằm ở trên ghế mềm và nói.

Tay nam tử kia cầm một chén rượu tinh sảo, một tay gối đầu, nghiêng nghiêng dựa lưng lên ghế mềm, sợi tóc đen như mực tùy ý tán lạc rơi trên bàn, bào áo hơi mở rộng, lộ rõ xương quai xanh tinh xảo kia, mang vẻ hấp dẫn càng khiến người ta muốn phun máu mũi.

Mắt phượng hơi khép lại, mang theo lưu quang say đắm lòng người, hơi cong khóe môi bạc tình.

“Thời điểm nên lộ diễn thì tự khắc sẽ lộ diện.” Nam tử nhẹ nhàng uống một ngụm trong chén rượu, cổ họng khàn khàn, giọng nói trầm thấp, càng khiến lòng người yếu mềm dễ vỡ.

Dứt lời, nam tử đưa tay ném chén rượu, chén rượu lập tức rơi vững vàng trên bàn. Những sợi tóc cũng theo động tác của hắn rơi xuống hệt như gấm vóc thượng đẳng, đối lập rõ ràng với xương quai xanh trắng nõn kia, trắng cùng đen cực hạn như được va chạm, có phần kinh tâm động phách.

Rõ ràng chỉ là một động tác rất nhỏ nhẹ nhưng lại khiến cho nam tử mặc thanh y si ngốc nhìn hắn.

“Loảng xoảng!” Lầu dưới của Chiết Tử Viện đã bắt đầu hí khúc, cũng lôi kéo thần trí hoảng hốt của nam tử trở về bình tĩnh.

“Ách… Thật sự là một kẻ gây tai họa…” Thanh y nhìn nam tử trên ghế mềm, hung hăng mắng chửi.

Hắn tự cho mình là phong lưu phóng khoáng, nhưng khi đứng trước mặt người này, hắn thật sự giống như một hạt bụi, rõ ràng từ nhỏ đến lớn chơi đùa cùng nhau nhưng hắn với hắn cũng không hề có ý muốn không an phận nào.


“Lan Niệm, mở cửa sổ bên trái ra.” Giọng nói trầm thấp của nam tử truyền đến cắt đứt suy nghĩ của nam tử mặc thanh y tên Lan Niệm.

May mà Lan Niệm vẫn còn nhớ rõ tên mình, vừa nghe lời nói của nam tử thì tinh quang trong mắt chợt lóe lên, hắn thầm nói một tiếng vẫn còn may, nhưng không chờ đợi lâu mà đứng dậy mở cửa sổ.

Bên này là nhóm người Mạc Cửu Khanh cũng đã ngồi vào vị trí và bắt đầu xem cuộc vui.

Mạc Uyển Uyển và Vương Tử Thiến liếc mắt nhìn nhau, trong mắt là vài phần âm ngoan chỉ có đối phương mới sáng tỏ ý nghĩa của nó.

Mạc Cửu Khanh giả vờ nhìn hí khúc trên đài cao nhưng thực ra nàng đang liếc nhìn hai người bọn họ, tuy chỉ là động tác nhỏ của hai người nhưng đều rõ ràng trong mắt nàng. Nàng hơi nhếch khóe môi, trong đầu đã chứa đầy ý nghĩ.

Mạc Cửu Khanh nhìn giống như bị hí khúc trên đài cao hấp dẫn, hoàn toàn không chú đến Mạc Uyển Uyển ở bên cạnh mình có động tác nhỏ.

Mạc Uyển Uyển thấy vậy, lại liếc nhìn Vương Tử Thiến, hai người đều cảm thấy đây là cơ hội tốt, càng thêm kích động, Mạc Uyển Uyển cẩn thận nghiêng mình, đem vật cầm trong tay mình lặng lẽ bỏ vào trong túi áo của Mạc Cửu Khanh.

Sau khi đồ đã được cất kĩ, Mạc uyển Uyển cảnh giác nhìn xung quanh một chút, khi thấy không có ai phát hiện thì bản thân lúc này mới chuyên tâm xem hí kịch.


“Cửu Khanh, muội cảm thấy hí khúc này có xem hay không?” Một lát sau, Mạc Uyển Uyển nghiêng đầu nhìn Mạc Cửu Khanh, thân thiết hỏi.

Mạc cửu Khanh một tay chống đầu tựa vào ghế, nghiêng đầu, đôi mắt hoa đào nhíu lại, bộ dạng nàng rất lười biếng, nhưng lại khiến cho người ta nhất thời nhìn mê mẩn, nhìn nàng thật giống một con mèo nhỏ vừa mới tỉnh ngủ, lười biếng mà vẫn mang theo vài phần thần bí.

“Cũng được.” Mạc Cửu Khanh khẽ mở đôi môi đỏ mọng, nhàn nhạt đáp.

Nàng vừa dứt lời thì lại quay đầu lại xem tiếp hí kịch, dường như không có hứng thú nói chuyện với Mạc Uyển Uyển.

Nhưng Mạc Uyển Uyển thấy vậy thì càng yên tâm, nàng nghĩ đến động tác vừa rồi của mình, xem ra Mạc Cửu Khanh thật sự không hề phát hiện.

“Ôi dào ơi… Nhìn trưởng nữ nhà Mạc Tướng Quân, vẻ mặt thật là hòa nhã nhưng cái tâm thì thật sự là ác, nếu như không phải đúng ngày hôm nay tận mắt chứng kiến, thật sự sẽ không biết nàng là kiểu người như thế nào đâu! Vậy mà lại đối xử với muội muội của mình như vậy.” Lan Niệm đứng ở trên lầu thở dài nói.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.