Đọc truyện Thần Tiên Đạo Hệ Thống – Chương 259: Cuộc sống thường ngày?
Hai ngày sau. Phi Linh nhận được thông báo từ Konoemon về việc đảm nhiệm môn học thể chất cho lớp 2-A, một lớp toàn nữ sinh, khoảng 15 tuổi.
-Thông báo hay thật! Vừa có thông báo là đã đúng ngay ngày có tiết. Thế quái nào mà chuẩn bị cho kịp?
Phi Linh nhận được báo, đọc hết một lượt, hiện giờ đang rủa Konoemon.
-Ôi. Eri. Dậy đi, sáng rồi mà ngủ suốt thế.
Cậu nhìn sang bên vách ngăn, giường bên kia, Eriserine vẫn đang chợp mắt say giấc nồng, rồi cậu gọi cô dậy.
-Chuyền gì? Còn sớm chán, anh đi đâu thì đi đi. Em ngủ tiếp đây.
Eriserine nói xong sau đó lăn ra ngủ tiếp.
-Phải nhanh lên. Trễ giờ mất! Để xem nào….tiết thứ 1?! Thôi bỏ xừ! Muộn thật rồi! (Phi Linh)
Phi Linh nhìn lên đồng hồ rồi nhìn vào tờ giấy thông báo lịch dạy của cậu mới được đến lúc nãy. Rồi sau khi nói hết câu, cậu quay sang Eriserine vẫn đang nằm ngủ.
-(Đành dùng [Teleport] vậy.) (Phi Linh)
Cậu thầm nghĩ, sau đó cậu mường tượng lại nơi mình muốn đến, mượn ma lực từ Illyasviel và sử dụng Phép Thuật.
-[Teleport].
Phi Linh hô nhẹ, sau đó thân ảnh cậu biến mất.
———
Tại phòng hiệu trưởng.
-Vậy tôi xin phép đi trước. (???)
-Ừm…hoàn thành công việc tốt đẹp nhé, Shizunaa-sensei. (Konoemon)
Một người phụ nữ vừa nói chuyện với Konoemon xong và đang định quay người đi ra ngoài.
Xoạt.
Phi Linh xuất hiện ngay sau lưng người phụ nữ khiến cho Konoemon nhìn phía người phụ nữ cũng phải giật mình, không phải ông giật mình vì Phi Linh sử dụng Phép Thuật, mà là người phụ nữ này không liên quan gì đến Phép Thuật cả, cho nên ông mới phải giật mình.
-Ôi trời! Anh là ai vậy? Bất thình lình xuất hiện phía sau tôi như vậy. Muốn hù chết tôi sao? (???)
-?! À, xin lỗi, đường đột quá tôi không có chào hỏi trước khi vào. Tôi là Phi Linh, thầy giáo dạy thể chất mới của lớp 2-A. (Phi Linh)
-Ara~ thì ra là thấy giáo thể chất, rất vui được gặp thầy, tôi là Shizuna Minamoto, cố vấn kiêm ý tá của học viện. (Shizuna)
Shizuna có một mái tóc vàng, một đôi kính trông rất trưởng thành, đúng chất ý tá của một trường học. Thêm vào đó là bộ ngực cỡ D-E của cô khiến cánh mầy râu không thể không nhìn vào nó một cách bất thường.
-Thì ra là Minamoto-sensei. Rất vui được làm quen. Nếu không có gì thì tôi xin phép đi trước, tôi trễ giờ rồi. Hiệu trưởng, tôi xin phép đi trước.
Phi Linh gãi đầu, tránh nhìn vào bộ ngực đầy cuốn hút kia. Sau đó nhìn sang một bên để có tầm nhìn đối với Konoemon. Sau đó cậu chạy ra ngoài.
-Xin phép thầy. (Shizuna)
Shizuna cũng mau chóng cúi đầu chào và đi ra ngoài.
-Haizzz…cậu ta làm mình hết hồn thật. Không ngờ cậu ta cũng dùng ‘Không Gian Ma Thuật’, người của “Ác Mộng Cứu Thế” không có bình thường tí nào.
Konoemon than thở.
———–
-Hừm…để xem. Có bảng điểm danh này! May quá cứ tưởng mình quên chứ!
Phi Linh vừa đi trên hành lang vừa nhìn trong xấp giấy tờ.
-Chắc bọn nhỉ đã ra ngoài đợi giáo viên rồi.
Phi Linh lẩm bẩm, song cậu búng tay một cái, quần áo cậu đang mặc bỗng chốc hóa thành một bộ tập thể dùng thường thấy.
Tay phải hóa ra một chiếc mũ lưỡi trai màu trắng, cậu đội nó lên đầu.
-Nào, bắt đầu buổi học đầu tiên thôi.
Phi Linh nhanh nhanh đi ra ngoài sân thể chất của học viện.
-Uwa, rộng thật!
Phi Linh nhìn sân thể dục mà cảm thán.
Phía dưới cậu thấy một đám những cô gái trẻ với những bộ thể dục mà các otaku thường mong ước các cô gái ngoài đời thực thường hay mặc.
-Hình như có mỗi một lớp học trong 1 lần nhỉ?
Trong lịch dạy của Phi Linh thì cậu chỉ cần dạy mỗi lớp 2-A 1 tuần 2 buổi thì phải.
-Hừm như vậy thời gian rảnh rỗi để làm gì nhỉ, mình tự hỏi?
Phi Linh tự lẩm bẩm. Trong khi đó, cậu bước đến phía đám nữ sinh đang 1 nhóm 1 nhóm rải rác nhau.
-Bọn nhỏ này không biết cách xếp hàng đợi giáo viên hay sao ấy nhỉ?
Phi Linh nói, sau đó dừng lại. Cậu hít một hơi.
-Này mấy đứa, xếp hàng lại!
Phi Linh hô lớn, giọng của vang khắp sân trường, đám nữ sinh đang rải rác nhiều nơi nghe thấy và xì xào, sau đó họ nhanh chóng tập hợp.
-Rồi, cảm ơn vì sự hợp tác của mấy đứa. Tôi là Phi Linh, tôi sẽ chịu trách nhiệm dạy các em môn thể chất trong thời các em ra trường. Mong các em hợp tác trong thời gian tới.
Phi Linh nhẹ chân thành nói. Rồi trong đám nữ sinh có một cánh tay giơ lên.
-Ok. Em nào….etou…Konoe-san?
Phi Linh nhìn mặt của cô gái giơ tay hỏi mình và so sánh với hình trong tờ phiếu sỉ số học sinh.
-Em có được dùng giày trượt của mình để tập thể dục không ạ?
-Vâng, em ngây thơ thật đấy. Một vòng chạy bền nhé em.
Với vẻ mặt (^_^), Phi Linh phạt cô bé hỏi nhảm một vòng chạy quanh sân.
-Ể?! Thầy nhẫn tâm quá!
Với bộ mặt đáng thương, Konoka nhìn Phi Linh.
-Thầy đùa thôi. Nhưng đừng hỏi câu hỏi ngốc đó được chứ? (Phi Linh)
-Aha! Cảm ơn thầy. (Konoka)
-Konoe à? Em có quan hệ với thầy hiệu trưởng không? (Phi Linh)
Cậu lẩm bẩm suy nghĩ về Konoemon rồi nhìn Konoka hỏi.
-Vâng? Ông của em sao? (Konoka)
-Ồ, hiệu trưởng là ông em sao? Vậy à. Thế thôi được rồi….Cho thầy hỏi ai là lớp trưởng của lớp mình? (Phi Linh)
Gật đầu hài lòng với thắc mắc của mình, Phi Linh đảo mắt sang lớp mình và hỏi.
-Vâng. Là em. (???)
-Umu…Em là….Ayaka Yukihiro-san phải không? Ừm tốt lắm, giờ em hãy chỉ huy mọi người khởi động đi. Rồi thầy sẽ dạy mọi người một vài thứ.
Phi Linh gật đầu với Ayaka.
-Vâng. (Ayaka)
Ayaka thực hện lời Phi Linh rất nhanh nhẹn và hăng hái. Mười lăm phút sau cả lớp đã khởi động xong, trong lớp cũng có vài người thực hiện rất nhuần nhuyễn những động tác khởi động như Ku Fei, cô bé với làn da hơi ngâm đen, Setsuna Sakurazaki, cô gái với mái tóc khá lạ, nhưng vẫn có khí chất gần với người Nhật, một cô gái khác làn da đen hẳn, tóc dài màu đen và thân hình khá cao, Kaede Nagase, cô gái với mái tóc màu nâu sáng, trông có vẻ rất thần bí, cô lúc nào cũng mỉm cười. Những em đó thực hiện rất chuẩn, rất thành thạo khiến Phi Linh để mắt và thầm khen ngợi, đồng thời cậu cũng nghĩ ngợi về việc những cô gái này có học võ hay chưa.
-Yosh. Trong tuần thầy sẽ dạy các em hai buổi, mỗi buổi hai tiết. Các em đã nắm được lịch học rồi phải không?
Phi Linh nói.
-Các em muốn chơi môn thể thao nào? (Phi Linh)
-Không chạy hả thầy? (Konoka)
-Có thể chạy nếu các em muốn, thầy không cấm, mốn chơi môn gì tùy các em thôi.
Phi Linh nhúng vai.
-Vậy em xin phép học bơi. (Ayaka)
Cả lớp ai nấy chọn cho mình một môn thể thao khác nhau để chơi. Người chọn bóng chuyền, người chọn bơi,….Ở học viện Mahora, cơ sở vật chất rất đầy đủ nên không thiếu gì cả.
Sau đó, ai chọn bơi thì đến hồ bơi, người thì đến phòng thể dục để sử dụng lưới cho môn bóng chuyền, ở đó cũng có em múa balê,….
Thoáng một cái buổi học đầu tiên trôi đi, Phi Linh chẳng dạy gì nhiều cả, tiết học này đơn thuần chỉ là vận động theo sở thích của từng học sinh thôi.
-Rồi. Hôm nay tới đây thôi. Tiết tiếp theo sẽ dạy các một thứ thú vị. Nhớ đi học đầy đủ đấy.
Phi Linh vỗ tan thông báo hết tiết, cả lớp nhao nhao đáp lại rồi về lớp.
-A~ xong buổi đầu tiên. Kể ra bọn nhỏ cũng không phải loại học sinh phổ thông, đứa nào cũng có một nét riêng.
Phi Linh tự lẩm bẩm sau khi đã thấy những cô học trò của mình đi về lớp.
-Giờ thì, nên đi đâu?
-Anou, sensei. (???)
-Hử? (Phi Linh)
-Chào thầy. (???)
-Ừm…em là….
Có một cô nữ sinh đứng sau lưng Phi Linh, cô gọi cậu khiến cậu phải quay lại nhìn, cậu thấy quen quen nhưng không nhớ tên, và cậu chắc rằng cô học trò này là một trong những người cậu mới dạy.
-Là Mana Tatsumiya. (Mana)
-A! Nhớ rồi, Tatsumiya-san, em tìm thấy có chuyện gì sao?
Phi Linh gãi đầu cười cười xua đi chuyện mình không nhớ được tên của Mana. Mana là một cô gái cũng khá cao, với làn da ngâm đen, mái tóc đen dài đến hơn lưng, đôi mắt màu nâu đỏ, thần thái cũng nhìn khá ít nói.
-Đây ạ. (Mana)
Cô lấy ra một tờ danh thiếp và đưa nó cho Phi Linh. Phi Linh nhận lấy và đọc nó.
-….Nhận ám sát? Ờ….Tatsumiya-san, thầy không nghĩ mình cần ám sát ai đâu.
Phi Linh sau khi đọc xong tấm danh thiếp của Mana đưa rồi cười nói với cô.
-Vậy à. Thầy cứ giữ nó, không cần trả lại đâu. Cứ coi như em đùa đi. (Mana)
-À. Thầy không nghĩ học trò của mình như vậy đâu. Dù sao cũng cảm ơn em, thầy sẽ gọi em nếu cần.
Phi Linh cười.
-Vậy ạ. Thế thôi em xin phép. (Mana)
-Ừm. Mau về lớp kẻo giáo viên tiết kế cho đứng ngoài đấy.
Phi Linh phất tay bảo Mana nhanh chóng về lớp. Mana cũng nhanh chóng rời đi.
-Ám sát à? Đúng là một cô bé thú vị!
Phi Linh cảm thán. Sau đó cất tờ danh thiếp vào trong túi của mình và đi đâu đó.
Tại một nơi khuất tầm nhìn nơi Phi Linh, Takahata đứng quan sát Phi Linh, rời đi với điếu thuốc trong miệng.
-Thầy giáo mới à? Hình như người đó trông khá quen nhỉ?
Takahata lẩm bẩm và lục lội trong đầu mình đã từng gặp Phi Linh ở đâu.
———-
Vì không biết đi đâu, Phi Linh đành về nhà.
-Về sớm thế?
Eriserine đang nằm trên chiếc ghế sa-pha dài được đặt ở phòng khách, tư thế có vẻ cô ấy đang chán rồi.
-Ừ, có hai tiết thôi. Trông em chán nản thế.
Phi Linh để xấp giấy tờ lên trên bàn và đến kế bên chiếc ghế sô-pha.
-Ne~Lập khế ước với em đi. (Eri)
-Khế ước? (Phi Linh)
-Phải. (Eri)
-Lập thế nào? Em cái gì cũng biết làm sao lại đi nói anh cái anh không biết. (Phi Linh)
-Umu, vậy thì làm đi. (Eri)
Eriserine gật đầu hài lòng.
-A! Phi Linh về rồi. (Illya)
Illyasviel từ trên cầu thang chạy xuống mừng rỡ chào Phi Linh.
-Ồ! Illya dậy rồi à?! Trời còn sớm, lát nữa ta dẫn hai mẹ con đi chơi một chút.
Phi Linh cười nói.
-Woa! Lâu rồi không đi đâu chơi. Illya muốn đi bơi. (Illya)
-Rồi rồi, đợi ta với mẹ Eri con làm chút việc, rồi ăn trưa sau đó sẽ đi.
Phi Linh gật đầu.
———
Ôi cha! Tuần này việc nhiều quá, có khi không up liên tục được. Mọi người thông cảm.